Lão Tổ Xuất Quan


Mà nàng ta quả thật biết được, ăn nội đan của yêu thú có thể tăng tu vi trên phạm vi lớn.

Thế nhưng, nguyên khí cuồng bạo kia, làm cho tất cả những người muốn dựa vào nội đan của yêu thú để tăng lên tu vi, toàn bộ đều chết bất đắc kỳ tử.

Ít nhất là trong ấn tượng của nàng, không có một ai sống sót.

Thế cho nên, không ít sát thủ của các tổ chức sát thủ, đều không nuốt độc dược để tự sát, mà là nuốt nội đan của yêu thú.

Bởi vì tỷ lệ thành công là 100%.

Thế nhưng khi nãy nàng ta vừa nhìn thấy cái gì vậy, nuốt vào nội đan của yêu thú, không chỉ không chết, còn có thể tăng lên tu vi?
Thế giới quan của Ngư Tam Nương từng chút một sụp đổ.

"Cái tên thoạt nhìn như là Luyện Khí kỳ này, tu vi chân thật của hắn rốt cuộc là cái gì."
Ngư Tam Nương không dám nghĩ.

Sau khi Từ Phương tăng tu vi cho Lăng Thanh Thù thì liền đi tới bên cạnh Băng Phách Tuyết Liên.

Băng Phách Tuyết Liên, toàn thân tuyết trắng, tản mát ra quầng sáng trong suốt, nhìn qua thánh khiết không gì sánh được.

"Phù, có thứ này, liền có thể luyện chế loại đan dược kia.

Vừa lẩm bẩm, trên mặt Từ Phương vừa lộ ra nụ cười.


Lần trước hắn xuất quan, Băng Phách Tuyết Liên là linh dược đứng đầu thế gian, chỉ cần xuất hiện một gốc, tất sẽ dẫn đến vô số đại năng xuất thủ cướp đoạt.

Một vạn năm là quá lâu, hắn cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tuy nhiên, chuyện này lại cho hắn một tia hy vọng.

Hắn thật sự là đã ở Luyện Khí kỳ quá lâu, thời gian mười vạn năm, vẫn bị vây ở Luyện Khí kỳ.

Đột phá Luyện Khí, đã trở thành chấp niệm của hắn.

"Luyện Khí Luyện Khí, ta luyện con bà nó á"
"Lần xuất quan này, nhất định phải đột phá Luyện Khí, đạt đến Trúc Cơ" Từ Phương nghiến răng nghiến lợi.

“Lão tổ?” Lăng Thanh Thù thấy Từ Phương nhìn chằm chằm Băng Phách Tuyết Liên đã lâu, khí tức lại dần dần cuồng bạo, nhịn không được nhẹ giọng gọi.

Từ Phương phục hồi tinh thần lại, nhìn Lăng Thanh Thù một chút, cười nói: "Ta không có việc gì, đi thôi, hiện tại Băng Phách Tuyết Liên này cũng đã đến tay, chúng ta tiếp tục đi lấy bảo kiếm.

Từ Phương suy nghĩ một chút, lại quay đầu nói với Ngư Tam Nương.

"Ta biết ngươi nghĩ như thế nào, không phải ngươi muốn dựa lưng vào đại thụ để hóng mát sao?"
"Ta cho ngươi cơ hội này"
Ngư Tam Nương nghe vậy thì mừng như điên, chỉ cần dựa vào cây đại thụ Từ Phương này, nàng ta không còn phải sợ bất cứ thứ gì trên đời này nữa!
"Đại nhân cứ việc phân phó, nếu có chuyện gì cần ta làm, ta nhất định sẽ dùng toàn lực ứng phó" Ngư Tam Nương đè xuống kích động trong lòng, nói.

Nàng ta biết, muốn dựa lưng vào đại thụ, tất nhiên cũng phải trả giá, đại thụ, cũng không thể vô duyên vô cớ để cho nàng ta dựa vào.


"Về sau, ngươi chú ý nhiều hơn đến các loại tin tức về linh dược, đặc biệt là loại có cấp bậc như Băng Phách Tuyết Liên này, hoặc là cao cấp hơn, vừa có tin tức, liền đến nói cho ta biết, hiểu chưa?" Ngư Tam Nương gật gật đầu, nói: "Được, hiểu được”
“Nếu ngươi đã hiểu, hiện tại ngươi cũng không cần đi theo ta nữa, ngươi không thích hợp đi theo ta.

Ngư Tam Nương sửng sốt, chợt gật gật đầu nói: "Được"
Sau khi Ngư Tam Nương rời đi, Từ Phương cùng Lăng Thanh Thù lại đi về phía Tuyệt Băng Sơn.

Tuyệt băng sơn, cũng không phải là một tòa đại sơn, chỉ là một tòa núi nhỏ cao chừng ba trăm thước.

Tuy rằng núi không cao, nhưng vách đá dựng đứng cơ hồ là đạt tới 90 độ, đỉnh núi sắc bén như kiếm phong, lại còn bóng loáng như gương, tuyệt băng thạch lóng lánh ánh sáng màu bạc, đều cho thấy, đây không phải là một ngọn núi bình thường.

Nhưng mà, Từ Phương vẫn không ngờ, chung quanh Tuyệt Băng Sơn sẽ có nhiều người vây quanh như vậy.

"Trong núi này, loáng thoáng có linh khí ba động, tuy rằng yếu ớt, nhưng vô cùng hùng hậu, nhất định là có bảo vật.

"Nếu những người khác đều không rời đi, ta cảm thấy chúng ta cũng phải lưu lại xem một chút, bằng không, nếu bỏ lỡ bảo vật, chẳng phải là rất đáng tiếc sao"
"Thế nhưng, núi này bốn phía là vách đá dựng đứng, tuyệt băng thạch còn vững như bàn thạch, căn bản không thể tổn thương được mảy may, chúng ta đều đã nhìn một lượt từ trên xuống dưới, cũng không phát hiện ra được cái gì.

Từ Phương đi qua, bên tai tất cả đều là tiếng nghị luận của những người này.

"Xem ra những tu sĩ khác cũng không phải là kẻ ngốc" Từ Phương lẩm bẩm.

Ánh mắt đảo qua, ở đây đều là tu sĩ Kim Đan kỳ, không có Nguyên Anh kỳ hoặc là bán bộ Nguyên Anh.


"Đúng vậy, trong này thật sự có bảo vật, là một thanh bảo kiếm, ta khuyên các ngươi đều nên giải tán đi, bởi vì, bảo kiếm kia là của ta.

Từ Phương nhàn nhạt nói, nhất thời, ánh mắt mọi người đều hội tụ trên người Từ Phương.

Trong đó có mấy tu sĩ Kim Đan kỳ hậu kỳ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Từ Phương, trong ánh mắt sát ý lẫm liệt.

"Ta nói này, vị tiểu huynh đệ, ngươi chỉ là một Luyện Khí kỳ, lấy đâu ra dũng khí ở đây kêu chít chít vậy hả."
Một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ kiêu ngạo đi tới trước mặt Từ Phương.

Từ Phương cùng Lăng Thanh Thù, một người là Kim Đan sơ kỳ, một người là Luyện Khí kỳ, ở trước mặt tu sĩ Kim Đan hậu kỳ này, thật đúng là không đáng để vào mắt.

Hơn nữa, dung mạo của Lăng Thanh Thù cũng xem như là thượng giai trong số những nữ tử hắn ta từng gặp qua.

"Cô nương, ngươi tên là gì, ta thấy ngươi nhìn hợp mắt đấy, đi theo ta đi"
Người kia vẻ mặt tà khí nhìn chằm chằm ngực Lăng Thanh Thù, về phần Từ Phương ở bên cạnh thì trực tiếp không để ý tới.

Đám người ở chung quanh đều đem ánh mắt hướng về phía bên này, trên mặt hiện ra thần sắc chờ xem kịch hay.

"Hắc hắc, đây không phải là sắc ma Trần Cuồng Đao sao? Hai người kia xem như xui xẻo rồi.

“Đúng vậy, nghe nói Trần Cuồng Đao này tuy chỉ là Kim Đan trung kỳ, nhưng lại có thực lực Kim Đan hậu kỳ,"
"Một tu sĩ Luyện Khí kỳ, cư nhiên có thể tiến vào, hẳn là có chút thế lực sau lưng đi"
"Hừ, coi như là có thế lực sau lưng thì như thế nào, ngươi cho rằng, thế lực sau lưng bọn họ, cứng bằng thế lực sau lưng Trần Cuồng Đao sao?"
Nhớ tới thế lực sau lưng Trần Cuồng Đao, người vừa rồi mới nói Từ Phương có thế lực sau lưng liền câm miệng.

"Ngươi muốn chết."
Với tính tình nóng nảy của Lăng Thanh Thù, làm sao có thể chịu đựng được sự khinh bạc đến từ một nam nhân hèn mọn như thế, xoát một tiếng, rút kiếm đâm tới.


"Cực Mệnh Kiếm" Tốc độ của Lăng Thanh Thù đột nhiên tăng nhanh, một kiếm lấy mạng đâm thẳng vào ngực Trần Cuồng Đao.

Sắc mặt Trần Cuồng Đao ngưng trọng, chiến lực bộc phát của Lăng Thanh Thù vượt quá sức tưởng tượng của hắn ta.

Thế nhưng, hắn ta cũng không e ngại, từ phía sau lấy ra một thanh đại đao đỏ rực.

"Cuồng Liệt Trảm" Đạo dựng thẳng bổ xuống, phát ra tiếng nổ ầm ầm, phảng phất như sấm sét, một đạo hỏa quang chợt hiện ra, chiếu rọi một nửa bầu trời đều là một mảnh ánh sáng màu đỏ.

Ầm...!
Lăng Thanh Thù cùng Trần Cuồng Đao va chạm vào nhau, dư ba của vụ nổ khiến cho tuyết trên mặt đất tung bay, toàn trường rung động.

Từ Phương nhàn nhạt nhìn Lăng Thanh Thù, lắc đầu.

Lăng Thanh Thù dũng mãnh có thừa nhưng mưu kế không đủ, đối phó với loại tráng hán thích dùng vũ lực này, nên dùng mưu kế chứ không phải là liều mạng.

Ầm...!
Lăng Thanh Thù cùng Trần Cuồng Đao va chạm vào nhau, dư ba của vụ nổ khiến cho tuyết trên mặt đất tung bay, toàn trường rung động.

Lăng Thanh Thù và Trần Cuồng Đao chiến đấu thành một đoàn, chiêu thức tàn nhẫn, chiêu chiêu tuyệt sát.

Nhưng không bao lâu sau, Lăng Thanh Thù vẫn dần dần rơi vào thế hạ phong.

Từ Phương nhìn chăm chú vào tràng diện chiến đấu, Lăng Thanh Thù đã muốn thua, khổ sở chống đỡ, phảng phất như một chiếc thuyền ba lá bé nhỏ trong sóng lớn, tùy thời đều có thể bị lật úp.

"Ai, kinh nghiệm chiến đấu của Lăng Thanh Thù không đủ, phải để cho nàng ấy tôi luyện thêm một chút kinh nghiệm chiến đấu thôi." Từ Phương lẩm bẩm nói.

Hắn cố ý đem Lăng Thanh Thù bồi dưỡng thành một đời thiên kiêu, làm tông chủ Thiên Lam Tông, dẫn dắt Thiên Lam Tông một lần nữa đi tới huy hoàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận