Chu Thiên gật gật đầu, trên mặt nở một nụ cười vui mừng, những người này đều không làm cho ông ta thất vọng.
Chỉ cần bọn họ cứ tiếp tục dùng tốc độ này để luyện chế đan dược, không xảy ra sai sót gì thì sẽ không có vấn đề gì cả.
Ông ta nhìn về phía Từ Phương.
Chỉ nhìn thấy Từ Phương đang từ từ chậm rãi ném một gốc cây linh thảo vào lò luyện đan, sau đó lại tiếp tục lấy một gốc linh thảo ném vào lò luyện đan.
Sau đó thì ông ta lại thấy Từ Phương đem hết nguyên đống linh thảo ném vào trong lò luyện đan.
OMG, cái cằm của Chu Thiên xém chút là rớt xuống đất luôn rồi, vẻ mặt cổ quái nhìn Từ Phương, với hành động đó của Từ Phương thì ông ta chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề, thế là ông ta ngồi chờ đợi xem sẽ có một làn khói xanh bốc ra từ lò luyện đan của Từ Phương và sau đó chắc chắn sẽ là một tiếng nổ oanh trời.
Lúc nãy với số lượng đống linh thảo mà Từ Phương ném vào lò thì đã có thể luyện chế ra mười viên đan dược rồi đó.
Xem ra lần này bọn họ thắng là cái chắc rồi.
Chu Thiên không nhúc nhích, trừng mắt nhìn chằm chằm vào lò luyện đan của Từ Phương, ông ta vẫn cứ đang đợi chờ âm thanh của tiếng nổ oanh trời kia.
Nhưng mà ông ta chỉ thấy tốc độ tay của Từ Phương cực nhanh, một đôi bàn tay thoăn thoắt lật lên lật xuống, khống chế một cách linh hoạt, luyện chế đan dược một cách bài bản.
Ông ta cứ thế đợi cả nửa ngày, đợi dài cả cổ ra cũng không đợi được cái khoảnh khắc mà lò luyện đan của Từ Phương bị nổ tung.
Ngược lại, từ từ một mùi thơm từ lò luyện đan của Từ Phương bay ra.
Đây là mùi thơm của đan được khi sắp ra lò mới có mà!
Ngay cả những thầy luyện đan của Dược Sơn Trang đang luyện đan dược cũng không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn về phía của Từ Phương.
Trong lòng tất cả mọi người bây giờ chỉ có một cảm giác, đó chính là vô cùng hoang mang.
Lúc nãy Từ Phương ném vào cùng một lúc nhiều linh thảo như vậy, cái lò không nổ cũng thôi đi, lẽ nào Từ Phương còn có thể luyện chế thành công nữa hay sao?
Chuyện này thật quá sức tưởng tượng rồi, quá sức nghịch thiên rồi trời ạ!
Tiếp theo đó, bọn họ lại chứng kiến một cảnh tượng càng kinh hoàng hơn nữa, lửa ở dưới lò luyện đan cứ thế từ từ dập tắt.
Mùi thơm nồng nặc của đan dược phảng phất phà vào mũi của bọn họ.
Từ Phương vỗ vào lò luyện đan một cái, mười viên đan dược Vô Hạ màu trắng tinh khiết từ trong lò luyện đan bay ra, từ từ rơi vào trong lòng bàn tay của Từ Phương.
Mười viên đan dược này còn là mười viên đan dược khác nhau nữa đấy!
Phải biết là mỗi phương pháp luyện chế ra đan dược thì trình tự, nhiệt độ đều không giống nhau.
Nhưng lúc nãy bọn họ đã nhìn thấy cái gì vậy chứ, Từ Phương vậy mà ở trong một lò luyện đan, cùng lúc luyện chế ra được mười loại đan dược không giống nhau.
Cảnh tượng này đã vượt quá phạm vi hiểu biết của bọn họ rồi.
Một vài người cứ thế đứng ngây ngốc ra nhìn Từ Phương, ngay cả lò luyện đan trước mặt mình bị khét rồi mà cũng không biết.
Còn một số người thì cứ đứng dụi mắt liên tục, kiên quyết phủ nhận chuyện mình vừa chứng kiến.
"Chuyện này...Ta vừa nhìn thấy cái gì vậy.
Trời ạ, hắn ta không phải là thần tiên đó chứ."
"Lúc nãy hắn ta vậy mà lại dùng một cái lò luyện chế ra được mười loại đan dược!"
Mấy người bên này vẫn còn đang sợ hãi thán phục thì Từ Phương lại tiếp tục luyện chế.
Chưa đến mấy phút đồng hồ thì mười viên đan dược khác nhau lại được luyện chế xong cùng một lúc.
Những thầy luyện đan khác đã bị thu hút hoàn toàn rồi, không thèm luyện đan nữa, ánh mắt bọn họ không nỡ bỏ lỡ một phút giây nào, chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc Từ Phương đã làm như thế nào vậy.
Đợi sau khi Từ Phương đã luyện chế xong 100 viên đan dược thì các thầy luyện đan của Dược Sơn Trang cũng chưa luyện chế ra được một viên đan dược nào.
Trong đó có hơn một nửa thì lò luyện đan của bọn họ đều cháy khét lẹt hết rồi.
Lúc nãy tất cả bọn họ đều mải mê nhìn Từ Phương luyện đan cho nên không còn ai có tâm trí đi luyện đan nữa.
"Nhìn tình hình này thì là ta thắng rồi chứ nhỉ." Từ Phương thu hồi lại lò luyện đan, thản nhiên nói.
Chu Thiên cười khổ một tiếng rồi nói: "Đại nhân, người thắng rồi."
Từ Phương nhìn về phía mấy thầy luyện đan rồi nói: "Có chơi có chịu, bây giờ thì theo ta về Thiên Lam Tông đi nhé."
Chu Thiên còn có thể nói gì nữa được chứ, đánh không lại Từ Phương thì cũng thôi đi.
Bây giờ ngay cả luyện đan mà cũng bị Từ Phương hạ cho ngóc đầu lên không nổi.
Mặc dù dời tông phái thì có khác gì Dược Sơn Trang xem như đã tan thành mây khói đâu.
Nhưng nếu như không dời tông phái thì có thế tất cả thầy luyện đan của Dược Sơn Trang đều phải tử vong hết.
Hơn nữa, ông ta cũng đang nghĩ, nếu như dời tông qua Thiên Lam Tông rồi, bọn họ mà biểu hiện tốt biết đâu sẽ được Từ Phương chỉ dạy cho vài bí kíp thì sao.
Cứ xem như chỉ được hắn ta tùy tiện chỉ cho vài chiêu thôi thì cũng đã có thể ấm no cả đời rồi.
Dù sao thì Từ Phương cũng là một tên quái vật có thể luyện ra mười loại đan dược khác nhau trong cùng một lúc mà.
Lúc nghĩ đến đây thì Chu Thiên liền gật gật đầu, nói: "Được rồi, có chơi có chịu, ngày mai chúng ta sẽ dời đến Thiên Lam Tông."
Khi nói ra những lời này thì trong ánh mắt của Chu Thiên lại thoáng qua vẻ mất mát.
Cũng không ngờ rằng, Dược Sơn Trang truyền thừa nhiều năm như vậy, thế mà lại bị hủy đi trong tay của ông ta.
Nhưng mà, ai biểu bọn họ không đủ sức làm gì chứ.
Không chỉ đánh không lại người ta mà ngay cả sở trường luyện đan cũng không sánh nổi.
Từ Phương nhìn thấy vẻ mặt đau thương mất mát kia của Chu Thiên thì đương nhiên hắn ta biết ông ta đang nghĩ cái gì rồi.
Từ Phương vỗ vỗ vai của Chu Thiên rồi nói: "Yên tâm đi, ta không hủy đi truyền thừa của các ngươi đâu, các ngươi đi đến Thiên Lam Tông của ta rồi thì vẫn được gọi là Dược Sơn Trang, ngươi vẫn là chưởng môn của Dược Sơn Trang."
...!
Ngày hôm sau, ngay khi Từ Phương trở về Thiên Lam Tông thì trên dưới Thiên Lam Tông đều nhốn nháo cả lên.
Xa gần Tề Châu đều biết đến danh tiếng của Dược Sơn Trang, vậy mà toàn bộ đều dời đến Thiên Lam Tông sao?
Cho nên người người đều đang suy đoán, cái này không phải là dời tông môn mà Dược Sơn Trang đã bị sát nhập vào Thiên Lam Tông rồi.
...!
Sau khi sắp xếp cho mọi người của Dược Sơn Trang ở trên một ngọn núi riêng rồi thì Từ Phương mới đem đống linh dược chồng chất cao như núi cho những thầy luyện đan kia đi luyện chế đan dược.
Những linh dược này đều là do các đệ tử của Thiên Lam Tông hái về.
Từ Phương cũng đem đơn thuốc của mình cho thầy luyện đan của Dược Sơn Trang.
Sau khi đám thầy luyện đan của Dược Sơn Trang nhìn thấy đơn thuốc thì đều mụ mị hết cả người.
"Vãi chưởng, cái đơn thuốc này....quá sức thần kỳ rồi!"
"Đúng vậy, cái đơn thuốc này, vậy mà có thể luyện chế cỏ dại thành đan dược nha! Chuyện này...đúng là quá sức tưởng tượng mà."
Vốn dĩ đám thầy luyện đan kia vẫn đang chứa đầy một bụng oán thán, nhưng khi nhìn thấy mấy đơn thuốc này rồi thì trong nháy mắt không nói gì nữa.
Mỗi người đều chìm đắm trong việc luyện đan.
Cho đến khi bọn họ dùng đơn thuốc này kết hợp với "cỏ dại" kia luyện chế ra được đan dược thì tất cả đều hết sức kinh ngạc.
Chính ngay lúc này bọn họ bỗng nhiên nhận ra mấy đơn thuốc trong tay của bọn họ chính là một bảo vật vô giá.
Nếu như được lưu truyền ra bên ngoài thì...!chắc chắn sẽ thay đổi cả thế giới này.
Nhưng Từ Phương cứ thế mà đem cho bọn họ...!
Nghĩ đến đây bọn họ không khỏi cảm thấy rùng mình, Từ Phương sau khi lợi dụng bọn họ xong hết rồi thì sẽ làm thịt bọn họ luôn chứ.
...!
Mấy ngày trôi qua, đám thầy luyện đan của Dược Sơn Trang đã luyện chế ra được một lô lớn đan dược.
Sau đó, từng bình, từng bình đan dược được nhồi cho các đệ tử của Thiên Lam Tông ăn như cho lợn ăn vậy.
Đám đệ tử của Thiên Lam Tông đã trải qua một khoảng thời gian hạnh phúc được ăn đan dược như ăn kẹo đậu vậy.
Tất cả các đệ tử của Thiên Lam Tông đều đã tăng tu vi lên Trúc Cơ Kỳ đỉnh phong, chỉ còn một bước nữa thôi là có thể đặt chân đến Kim Đan Kỳ.
Tiếp theo đó, đối với một số đệ tử ưu tú thì Từ Phương sẽ cho bọn họ đan dược đột phá Kim Đan Kỳ trước để bọn họ có thể đột phá được cảnh giới tiến vào Kim Đan Kỳ.
Đối với số đệ tử còn lại thì hoặc là tự mình đột phá, hoặc là đợi Từ Phương từ từ tìm đủ linh thảo để giúp bọn họ đột phá..