Lúc Ôn Dương đang cố gắng mở khóa tại văn phòng Đường Văn Húc, chợt nghe được tiếng súng khiến cậu ta lập tức ngẩn người, gian phòng này cách âm hiệu quả cực kì tốt, truyền tới tai cậu đến nỗi điếc tai thì không thể là tiếng súng xa, Ôn Dương sửng sốt ba giây, ba giây sau tiếp tục cứ theo lẽ thường gọi điện thoại, lúc này đầu óc cậu đều là Đường Tùng bị thương, dù cho bên ngoài có phát hỏa cậu cũng không quan tâm.
Không có số điện thoại của Đường Văn Húc, Ôn Dương gọi điện thoại cho Đường Tùng, như cậu dư đoán, Đường Văn Húc tiếp điện thoại.
Đường Văn Húc nói cho Ôn Dương rằng Đường Tùng đã tỉnh lại khi ở trên xe, ý thức đã bình thường trở lại, có thể nói chuyện cười đùa, xem ra ngoại trừ vết máu chảy nhiều, không có vấn đề gì lớn.
Ôn Dương thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới hỏi Đường Văn Húc có phải đưa sai chìa khóa hay không.
Khi Đường Văn Húc dở khóc dở cười nói cho Ôn Dương thật là mình sai, cũng liên tuc nói xin lỗi Ôn Dương, hai người đều cười lên ở trong điện thoại.
Cúp điên thoại, mới vừa ra khỏi phòng làm việc,chỉ thấy bên ngoài yên tĩnh, Ôn Dương chán nản đi về phía trước, vừa mới rẽ vào chuẩn bị đi vào đại sảnh thì đập vào mắt cậu một đám người giống như trong phim điện ảnh, cảnh tượng hắc bang Trung Hoa mở họp, dường như cảnh tượng dọa cậu hít một ngụm khí lạnh thật sâu rồi lùi về góc tường.
Khi xác định được không ai phát hiện, Ôn Dương vuốt ngực thở ra hai cái thật sâu, sau đó thật cẩn thận ló đầu ra nhìn cảnh tượng trong đại sảnh.
Cứ như vậy, đợi ba phút, trong đại sảnh không ai lên tiếng động đậy, mọi người đứng ở tại chỗ, thần sắc nghiêm túc, chỉ có nam nhân mặc vest kia đang quỳ trên mặt đất run bần bật cầu xin lòng xót thương, Ôn Dương liếc mắt một cái liền nhận ra nam nhân kia, là ông chủ quán bar này, bởi vì Ôn Dương đã từng ở đây bàn giao một số công việc cho Đường Văn Húc.
Trận chiến này, tựa như đang chờ đợi một người nào đó.
Quả nhiên, lại qua hai phút, hai cánh cửa được chạm khắc bằng vàng của quán bar bị đẩy ra, nam nhân tiến vào vẻ mặt vô cảm, ngũ quan sắc bén lạnh lùng như đao phủ, mang theo cổ khí không giận mà uy,toàn thân đều phảng phất bao bọc một cổ hàn khí sắc bén.
Mà người này, đó là Ân Lang Qua.
Ân Lang Qua thân hình cao lớn kiện mỹ, mỗi bắp thịt trên thân thể đều tỏa ra dã tính hung hãn, hai cổ tay áo sơmi của hắn cuốn tới tay khuỷu tay, lộ ra một hình xăm kéo dai tới cổ tay, Ôn Dương có thể thấy rõ ràng, đó là hình xăm đầu sói có răng nanh.
Ôn Dương nhìn Ân Lang Qua một cái liền có cảm giác có một cổ áp lực vô hình bao bọc lấy cậu, sợ hãi chỉ nghĩ đến chạy trốn, loại người này trời sinh trên người đã có dã tính tàn ác, chuyên ức hiếp người, cậu chỉ muốn cách xa bọn họ ra, cuộc sống chắc chắn sẽ tươi đẹp.
Ôn Dương muốn bí mật rời đi, nhưng lối vào chính có người canh giữ, cũng không biết những lối ra khác của quán bar, cho nên ẩn nấp bừa một chỗ, lo lắng lộ ra ngoài.
Lỡ bị đám người này giết người diệt khẩu thì sao?
Ôn Dương càng nghĩ càng sợ, càng sợ càng không dám lộn xộn.
Lúc này, người đàn ông đang quỳ trong sảnh đột nhiên quỳ xuống, đi tới trước chân Ân Lang Qua van xin: “Ân tổng, ngài… ngài đại nhân đại lượng, xin hãy tha cho tôi một mạng ….
Aaa.”
Người đàn ông chưa kịp nói xong, Ân Lang Qua đột nhiên giơ chân đá vào cằm hắn ta, người đàn ông quay mặt về phía sau trong miệng rơi ra hai chiếc răng không ngừng chảy máu, cuối cùng hắn ta bịt miệng chảy máu và co quắp trên mặt đất, thống khổ rên rỉ.
Ôn Dương thấy cảnh này, sắc mặt bị dọa trắng bệch, cậu ở bệnh viện gặp qua các loại người bị thương, có chút thương nhìn thấy ghê người, nhưng cậu chưa từng tận mắt chứng kiến quá trình tạo thành vết thương, cho nên cậu rất thương xót người bị thương.
Sống dưới ánh mặt trời, trong trí nhớ của cậu cũng từng chứng kiến những cuộc đấu đá bạo loạn, một đám ngửi hò hét ầm ĩ đánh chung một chỗ, nhưng tới bây giờ trong mắt của cậu những người hò hét lăn lộn đó kém hơn nhiều một cước của người đàn ông đứng cách đó không xa làm cho cậu run sợ ở trong lòng
Ân Lang Qua nới lỏng hai cúc áo trên cổ, xoay người ngồi ở trên sô pha, ngả ngớn dựa vào ghế, cười lạnh nhìn người trên mặt đất, “Ở dưới mắt của tao làm ăn, mày nghĩ cái chỗ nguy hiểm nhất là an toàn nhất hửm,hay là đơn thuần cảm thấy mắt tao bị mù không phát hiện được chứ.”
Nam nhân từ trên mặt đất bò lên, tiếp tục quỳ gối trước mặt Ân Lang Qua, “Thực xin lỗi Ân tổng, tôi..
Tôi thật sự biết sai rồi, tôi có thể vì ngài làm bất luận chuyện gì, cầu xin ngài....!“
“Đừng vội xin tha.” Ân Lang Qua hai chân vắt chéo, không nhanh không chậm lau chùi khẩu súng lục mà thuộc hạ đứng đầu đưa tới, sau đó gắn vào ống giảm thanh ở đầu súng không ngẩng đầu, “Tao hỏi mày, tên mặt thẹn đâu? Mày năm đó chính là cánh tay phải cùng với đám tay trái của nó, đừng nói với tao là mày không hành tung của hắn.”
“ Chuyện này....!Ba năm trước tôi cùng hắn ta đường ạ nấy đi rồi, hắn ở đâu tôi thật sự không.....!A.”
Nam nhân còn chưa nói xong, Ân Lang Qua đã nã một phát súng ở trên cánh tay phải của hắn, nam nhân che lại cánh tay đau kêu thảm.
“Vậy thì tao đổi vấn đề.” Ân Lang Qua thổi đi khói trắng ở trong họng súng, “Mười một năm trước, mày cùng tên mặt sẹo đuổi giết tao đến khu nghèo của thành phố C, tụi mày ở nơi đó đã tra hỏi một đứa bé trai, lúc ấy chúng mày làm gì với nó?”
Người đàn ông mờ mịt nhìn Ân Lang Qua, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, "Chuyện này...!Tôi không còn nhớ gì về những gì đã xảy ra hơn mười năm trước, tôi chỉ nhớ rằng tôi đã theo mặt sẹo để tìm ngài, và quá trình chuyện kia phát sinh,tôi thực sự không thể nhớ nữa.
"
“Nói như vậy, tao đến đây xem ra là một chuyến tay không rồi?” Ân Lang Qua ánh mắt chợt trở nên dữ tợn.
Người đàn ông run bần bật, vội vàng nói, “Tôi ... tôi nghĩ lại, nghĩ lại ... à, nghĩ ra rồi, là ở khu nghèo tra hỏi một bé trai.”
Ân Lang Qua ngực căng thẳng, lập tức ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm nam nhân trên mặt đất, “Tiếp tục nói.”
“Khi đó, chúng tôi..." Người đàn ông cố ý nói chậm lại, cuối cùng lợi dụng lúc Ân Lang Qua không có chuẩn bị, xông ra đoạt lấy khẩu súng trong tay Ân Lang Qua.
Hắn ta biết rõ hành vi lạnh lùng và tàn nhẫn của Ân Lang Qua, và hắn chắc chắn không thể sống sót trong đêm nay.
Ban đầu, hắn mở một quán bar ở Thành phố C với tâm lý rằng nơi nào càng nguy hiểm thì càng an toàn.
Đồng thời, hắn cũng cảm thấy rằng Ân Lang Qua hận không thể hơn mười năm, cho dù có nhớ tới cũng không thể nhận ra mình, chỉ cần mình tránh mặt một chút thôi là có thể kiếm tiền ở thành phố C dưới mắt của Ân Lang Qua, không ngờ rằng. . . . .
Bằng!
Một tiếng súng vang, người đàn ông theo tiếng ngã xuống đất, vết máu từ ngực hắn trào ra, hắn mở to đôi mắt, chết không nhắm mắt.
Ôn Dương lúc này đang nấp sau bức tường nhìn thấy cảnh này, hai chân mềm nhũn, khi Ân Lang Qua bắn phát súng đầu tiên, Ôn Dương không thể nhúc nhích hai chân, cả người giống như bị gây mê vậy.
Ôn Dương ngồi xổm trên mặt đất, trợn to hai mắt nhìn mặt đất, hai tay run rẩy che ngực, nhẹ nhàng hít vào thở ra. . . .
Ôn Dương hoàn toàn không nghe thấy những người đó nói cái gì, đầu óc hắn bây giờ toàn là tên ác ma bắn người,tên ác ma giết người không chớp mắt.
Sợ hãi, đồng thời cũng phẫn nộ.
Làm thế nào súc sinh như vậy có thể tồn tại trong Thành phố C!
( Tiểu Cáp: Đây.....!Đây miễn cưỡng coi như là Lang ca cùng Tiểu Dương lần đầu tiên gặp mặt đi......).