Edit: Cẩm
Beta: Mật
Ôn Dương trốn trong nhà vệ sinh gần một giờ đồng hồ, mãi đến khi cậu nghe thấy tiếng nhạc điện tử đinh tai từ đại sảnh bên ngoài truyền đến cùng với tiếng cười cười nói nói của các khách hàng trong quán bar ở hành lang bên ngoài nhà vệ sinh, cậu mới thật thận trọng men theo một cánh cửa nhà vệ sinh dò tìm lối ra trong trí nhớ, vừa nhìn thấy một người đàn ông đi vào cậu liền sợ hết hồn, bật thốt lên mà mắng Ôn Dương một tiếng bệnh thần kinh.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Ôn Dương luôn miệng giải thích, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng vệ sinh.
Lúc này bên ngoài đã khôi phục lại trạng thái huyên náo ban đầu, tựa như cảnh tượng làm cho người ta sợ hãi trước đó chưa từng sảy ra.
Ôn Dương cố ý hỏi một nhân viên phục vụ trước quầy bar trong đại sảnh vì sao khách khứa đột nhiên đều chạy hết, người phục vụ nói rằng bởi vì một tiếng trước đám người cho vay nặng lãi đến đòi nợ với ông chủ quán bar, mọi người bị dọa chạy, nhưng mà hiện tại vấn đề đã giải quyết ổn thỏa.
“Những người đó là đòi nợ sao?” Vẻ mặt Ôn Dương đầy nghi ngờ, đột nhiên lại nhớ tới ông chủ quán bar bị đánh chết kia, vì thế cố ý hỏi, “Vậy… Vậy nhóm người của ông chủ các người đâu?”
Người phục vụ suy nghĩ một chút, “Tôi nghe người khác nói hình như là thừa dịp chạy loạn rồi.”
“Ông chủ các người đều chạy còn các người vẫn tiếp tục làm việc, vẫn có người phát tiền lương cho các người sao?”
Người phục vụ tựa hồ như chưa biết gì cũng không hề giấu giếm với Ôn Dương, “Tôi nghe nói ông chủ quán bar hình như bị đòi nợ cho nên mới san lại quán, vừa rồi quản lý còn nói ông chủ mới sẽ tăng lương cho chúng tôi nhưng cụ thể là sau khi tan việc, chúng tôi mới có thể biết.”
“...!Các người không nghĩ rằng ông chủ lúc trước của các người gặp phải chuyện gì nguy hiểm sao?”
“Không thể nào, ông chủ kia của chúng tôi rất lợi hại, nghe nói trước kia từng lăn lộn trong giới xã hội đen.
À đúng rồi.” Người phục vụ nhỏ giọng nói, “Vừa rồi tôi còn nghe đồng nghiệp của tôi nói hắn đã trốn qua thành phố C, làm giả thân phận để né tránh người đòi nợ, ờm… chắc hắn sớm chạy trốn rồi.”
Ôn Dương không tiếp tục hỏi thêm nữa, cậu biết, nếu những gì người phục vụ nhỏ này nói là sự thật, gã đàn ông bị đánh chết kia chính là người nhập cư trái phép tới thành phố C với thân phận giả, vậy hắn có biến mất ở thành phố C cũng sẽ không gây ra sóng gió gì, cho dù tự mình báo cảnh sát thì cảnh sát cũng không tìm được cách giải quyết nào khả thi, nói không chừng kết quả bản thân còn bị bại lộ trong tầm ngắm của đám côn đồ kia.
Có lẽ những người đó nhất định đã tính toán được điều này rồi nên mới không kiêng nể gì như thế!
Tiếng nhạc điện tử ầm vang của đại sảnh vốn đã náo nhiệt lạ thường, đồ uống đêm nay bất luận giá cả thế nào đều phá lệ toàn bộ giảm nửa giá, thu hút không ít người trẻ tuổi cả nam lẫn nữ đến nơi này chơi bời, cảnh tượng vui vẻ như vậy căn bản không thể khiến cho người ta liên tưởng đến một cảnh kinh hoàng đẫm máu xảy ra ở trong này một giờ trước.
Ôn Dương lên xe taxi, cúi đầu nhìn điện thoại đã hết pin của mình.
Nếu không phải vì điện thoại hết pin, dưới tình huống như vậy, cậu hẳn sẽ lựa chọn cách báo cảnh sát.
Ôn Dương trở lại chung cư, việc đầu tiên chính là đi vọt vào phòng tắm tắm rửa, đêm nay cậu thật sự bị dọa cho cả người đổ mồ hôi lạnh, cũng không biết đêm nay trải qua thế nào để sẽ không gặp ác mộng nữa.
- --------------
Sau khi rời khỏi quán bar, Ân Lang Qua rất nhanh đã trở lại biệt thự của mình và bắt đầu chuẩn bị cho cuộc “hội ngộ” mình chờ mong đã lâu vào đêm nay.
Nhiều ngày chờ đợi, cuối cùng cũng dụ được con cừu nhỏ chuyển vào căn hộ, mà bản thân rốt cuộc cũng có lý do danh chính ngôn thuận tiếp cận cậu, nếu không phải thủ hạ tạm thời chưa tra ra hành tung của một trong số những hung thủ hành hung Ôn Dương năm đó, Ân Lang Qua vốn định chạng vạng tối sẽ lấy thân phận là “người thuê chung” của căn hộ gặp lại Ôn Dương, hắn đã chờ đợi ngày này hơn mười năm rồi, cái loại khát vọng khó có thể dùng lời để diễn tả tựa như hạt giống nảy mầm trong lòng, ngày đêm sinh trưởng thành cây đại thụ che trời, làm cho khí huyết trong người hắn cơ hồ không thể kiềm chế được mà sôi sục, muốn lao nhanh tới mạnh mẽ ôm lấy cậu, cảm nhận được sự tồn tại chân thật của cậu.
Sự hèn nhát cùng chùn bước đêm đó, áy náy nhiều năm như vậy, hắn nguyện dùng cả đời để bồi thường cho Ôn Dương.
Cho cậu cuộc sống tốt nhất, cho cậu sự bảo vệ vững chắc nhất của mình.
Trợ thủ đắc lực của Ân Lang Qua là Tống Hữu đã giúp hắn tung hoành tứ phương cũng là bác sĩ tư nhân kiêm bác sĩ tâm lý của Ân Lang Qua.
Tống Hựu và Ân Lang Qua quen biết gần mười năm, ban đầu cảm xúc của Ân Lang Qua không ổn định, có khi uất ức giống như đã đánh mất linh hồn, có khi lại nóng nảy giống con chó điên, đều là do trị liệu của Tống Hữu mới khiến cho Ân Lang Qua nhiều lần bình phục lại.
Quan hệ của hai người không tồi, thời điểm Tống Hữu kết hôn, Ân Lang Qua cho hắn và vợ của hắn hồng bao hơn mấy triệu, Tống Hữu chưa bao giờ nói khách sáo với Ân Lang Qua, hắn tận tâm tận trách làm việc cho Ân Lang Qua, hắn cũng nhận toàn bộ những điều tốt đẹp mà Ân Lang Qua cho hắn.
Sở dĩ Ân Lang Qua để cho Tống Hữu bày mưu tính kế lần “hội ngộ” này cho hắn là bởi vì Tống Hữu là chuyên gia của phương diện tâm lý học, hắn giỏi suy đoán được lòng người và chọn ra phương pháp nhanh nhất để lấy được sự tín nhiệm của người khác căn cứ theo tính cách của người đó.
Mưu kế “Người thuê chung” chính là chủ ý của Tống Hữu đưa ra cho Ân Lang Qua.
Người thiện lương ôn hòa, dùng phương pháp như vậy là thích hợp nhất để lấy được tín nhiệm của cậu ta.
“Trước khi cậu lấy được sự tín nhiệm của cậu ấy, thì cậu không được để lộ ra hình xăm trên cánh tay của anh.” Tống Hữu trịnh trọng dặn dò, “Sẽ làm người ta sợ đó.”
Ân Lang Qua đem vali hành lí dọn tất vào trong xe hơi, kéo tay áo đang cuộn lên xuống, hắn hướng sang Tống Hữu làm động tác tay OK, sau đó nhanh chóng lên xe, mới vừa khởi động, Tống Hữu đột nhiên ghé vào cửa kính xe hỏi, “Có chuyện này tôi muốn biết một chút.”
“Chuyện gì?” Ân Lang Qua nhìn thời gian trên điện thoại, tựa hồ có chút sốt ruột, “Nhanh lên, đến chậm thì cậu ấy ngủ mất.”
“Tôi muốn biết kết quả mà cậu muốn là cái gì?”
Ân Lang Qua cau mày, “Cái gì?”
“Cậu hao tổn tâm cơ như vậy là muốn lấy được sự tín nhiệm của cậu ta, thậm chí còn nói qua là muốn hết thảy bồi thường cho cậu, chỉ là bởi vì áy náy với chuyện năm đó tthô sao?”
Ân Lang Qua không có bất kì sự do dự gì, “Phải, tôi có thể sống tới ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ cậu ấy năm đó…” Ân Lang Qua không nói thêm nữa, giơ tay niết mi tâm, “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”
“Được rồi, tôi đổi cách hỏi cậu, chờ cậu lấy được tín nhiệm của cậu ta, còn cậu ta được cậu giúp đỡ mà cải thiện được cuộc sống, sau đó thì sao? Sau đó cậu định làm thế nào? Tiếp tục làm bằng hữu của cậu ta?”
Ân Lang Qua sững người.
“Đợi đến lúc đó, hoặc là nói chính là bây giờ, cậu không còn ý nghĩ nào khác sao? Chẳng hạn như… Sống chung với cậu ấy?”
Sắc mặt Ân Lang Qua rõ ràng là giật mình, theo bản năng trả lời, “Tôi không phải đồng tính luyến ái.
Nhiều năm như vậy, cậu đã từng thấy tôi lên giường với nam nhân chưa? Tôi chỉ là cảm thấy bản thân nợ Ôn Dương, muốn bồi thường cho cậu ấy thật tốt.”
“Cậu chắc chắn chứ? Tôi thì lại suy nghĩ khác đó.”
Ân Lang Qua khởi động động cơ, thản nhiên trả lời, “Lần này cậu thật sự suy nghĩ nhiều rồi.”
Sau khi xe rời đi, Tống Hữu bất đắc dĩ nhún vai, lẩm bẩm, “Chỉ mong là vậy.”
Xe cách điểm đến càng gần, Ân Lang Qua càng không áp chế được cảm xúc đang cuồn cuộn.
Cậu bé ngượng ngùng thiện lương, ôn hòa trầm tĩnh mười một năm trước kia, hiện tại trưởng thành rồi, khi hắn thấy mình sẽ là phản ứng gì, mặc dù đã không nhận ra mình, có thể còn ngượng ngùng đáng yêu giống như mười một năm trước hay không.
Ân Lang Qua như thể đang đi tới một cuộc hẹn hò không gì sánh bằng, thân tâm lúc này quả thực vô cùng sung sướng.
(Cáp Khiếm Huynh: Ai, Lang ca đáng thương~).