Lao Tù Ác Ma

“Làm sao anh biết số của tôi?” Diệp Mạc nắm chặt điện thoại di động trong tay, sắc mặt hoang mang đi ra một nơi vắng vẻ, đưa mắt liếc nhìn xung quanh, phát hiện nơi này không có người nào chú ý đến mình, mới tiếp tục nói vào điện thoại di động “Phục Luân, nơi này là thành phố X, tôi khuyên anh đừng manh động.”

Lần đó ở trên du thuyền gặp Phục Luân, Diệp Mạc đối với tên đàn ông âm lệ biến thái trong truyền thuyết này tất cả đều là sự căm ghét, Diệp Mạc biết rõ Phục Luân giờ khắc này đã biết thân phận thực sự của cậu, có lẽ là hắn lo lắng cậu sẽ phá hỏng kế hoạch của hắn với Diệp Tuyền mà nổi lên sát tâm đối với cậu. 

“Đừng hoảng hốt, bảo bối nhi, tôi chỉ là muốn gặp mặt em thôi.” Từ đầu bên kia điện thoại di động truyền đến ý cười dịu dàng quái gở của Phục Luân.

“Anh… anh ở thành phố X?”

Diệp Mạc vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt, lẽ nào Phục Luân thực sự là đến giết người diệt khẩu.

“Trước tiên em nên bình tĩnh đã.” Phục Luân ung dung thong thả nói, thanh âm chậm rãi truyền đến “Phục Luân tôi ghét nhất chính là người cùng tôi nói chuyện lại dám cúp điện thoại trước tôi, thế nên… em nên kiềm chế một chút.”

Ở trong lòng Diệp Mạc, đẳng cấp của Phục Luân ở thành phố X chỉ đứng sau mỗi Tiếu Tẫn Nghiêm, tuy rằng đây không phải là địa bàn của Phục Luân, nhưng lấy thế lực của hắn, muốn ở chỗ này gây sóng gió giết người cũng là chuyện rất dễ dàng.

Diệp Mạc nỗ lực để cho mình bình tĩnh lại, nếu như Phục Luân thực sự là vì muốn lấy mạng cậu mà đến, vậy căn bản không cần phải gọi điện cho cậu làm gì, trực tiếp tìm mấy tên lưu manh là có thể giải quyết cậu rồi.

Diệp Mạc trả vờ trấn tĩnh đi ở ven đường, sắc mặt nghiêm nghị, không nói gì, chờ đợi Phục Luân tiếp tục nói, cậu trước hết cần phải biết mục đích của Phục Luân đến tìm cậu là gì rồi mới có thể tìm biện pháp phòng bị.

Nghiễm nhiên, Diệp Mạc phát hiện ra, bản năng sinh tồn trong cậu vẫn còn tồn tại rất mãnh liệt…

Từ đầu dây bên kia điện thoại di động truyền đến thanh âm cười khẽ của Phục Luân “Bảo bối nhi, nghe nói em có một cô em gái đang học ở nước ngoài, hoạt bát xinh đẹp, hơn nữa còn là một nhân tài âm nhạc, em nói tôi có phải là nên…”


“Anh dám!” Diệp Mạc tức giận quát lớn vào điện thoại di động một tiếng khiến người đi đường liên tiếp chuyển ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm Diệp Mạc, Diệp Mạc vội vã tăng nhanh bước chân đi về phía trước, hạ thấp giọng, nhưng vẫn ức chế gầm nhẹ nói “Phục Luân, tôi nói cho anh biết, Diệp Nhã có người của Tiếu Tẫn Nghiêm âm thầm bảo vệ, nếu như anh dám có hành động gì cầm thú…”

Diệp Tuyền dùng thân phận của Diệp Mạc ẩn nấp ở bên người Tiếu Tẫn Nghiêm, Tiếu Tẫn Nghiêm không biết chuyện này, nhưng hắn vẫn đem tất cả mọi đồ vật quan trọng của Diệp Mạc ra bảo vệ, trong đó dĩ nhiên bao quát cả Diệp Nhã, điều này hắn xem như là hành vi biểu đạt bản thân đã ăn năn quyết thay đổi chuộc lại những lỗi lầm lúc trước hắn gây ra cho Diệp Mạc, bởi vì hắn hy vọng một ngày nào đó nếu như “Diệp Mạc” có thể khôi phục ký ức, cũng có thể an an ổn ổn dịu ngoan mỉm cười ở lại bên cạnh mình.

“Nếu như em muốn đem Tiếu Tẫn Nghiêm ra hù dọa tôi, tôi hoàn toàn liền có thể thượng em gái em để chứng minh một chút, chơi nam nhân đã lâu không hưởng qua tư vị của nữ nhân…”

“Phục Luân!” Diệp Mạc nghiến răng nghiến lợi trầm giọng nói “Anh cùng Tiếu Tẫn Nghiêm đấu đá ai sống ai chết không liên quan gì đến tôi! Thế nên anh căn bản không cần phải lo tôi sẽ phá hỏng kế hoạch của anh với Diệp Tuyền.”

“Tôi đến tìm em không phải vì chuyện này.”

“Vậy anh tìm tôi vì việc gì?” Diệp Mạc gần như gấp gáp muốn điên rồi, ngàn trốn vạn phòng, rốt cuộc cậu lại rơi vào trận chiến giữa Tiếu Tẫn Nghiêm và Phục Luân.

“Vậy xem như em đã hiểu.” Phục Luân có thâm ý khác cười nói “20 phút sau, ở phòng khách lầu hai nhà hàng XX” Phục Luân vừa dứt lời, không để cho Diệp Mạc bất kỳ cơ hội mở miệng nào đã cúp điện thoại.

Diệp Mạc tức điên gần như muốn đập vỡ cái điện thoại di động, cậu không phải không nhìn ra uy hiếp của Phục Luân, dù sao ở Đông Nam Á, thế lực hắc ám của Phục Luân cuồng đại che nửa bầu trời, cho dù là lão đại lớn tuổi của các bang phái lớn khi nhìn thấy Phục Luân cũng sẽ phải khách khí tôn xưng hắn một tiếng, Phục gia.

Trên thế gian này có thể chống được thế lực của Phục Luân, sợ là chỉ có  mỗi một mình Tiếu Tẫn Nghiêm.

Nhà hàng Phục Luân hẹn gặp là một nhà hàng cơm Tây nổi tiếng ở thành phố X, đặt tại khu vực trung tâm tấc đất tấc vàng của thành phố X, khung cảnh thanh tĩnh sang trọng, đầu bếp cao cấp được tuyển từ nước Mỹ, tất cả các món ăn ở đây đều là hạng nhất.

Diệp Mạc rất nhanh đã đến nhà hàng cơm Tây này, cân nhắc một hồi lâu, xác thực đây không phải là nơi gây án tốt nhất, lúc này mới nhấc chân bước vào, cảm thấy có chút an toàn vì nơi Phục Luân chọn gặp mặt không phải là hẻm nhỏ hẻo lánh nơi ngoại thành hay là phòng nghỉ ở khách sạn gì, thế nên ít nhất bản thân cậu ngày hôm nay có thể lành lặn rời khỏi chỗ này.


Ở trước cánh cửa nơi căn phòng Phục Luân đặt trước là hai tên đàn ông nhìn qua vô cùng cao lớn cường tráng, nhìn thấy Diệp Mạc đi tới, một tên đàn ông vẻ mặt không chút cảm xúc duỗi một cánh tay ra ngăn cản Diệp Mạc, lạnh lùng nói “Xin lỗi tiên sinh, trước tiên chúng tôi phải kiểm tra xem ngài có mang theo vật gì có thể gây sát thương không.”

Diệp Mạc bực tức, thần kinh của Phục Luân cũng quá nhạy cảm rồi, đến Tiếu Tẫn Nghiêm còn chẳng bao giờ phòng bị cậu như thế, dù sao thì nhìn cậu kiểu gì cũng đâu có giống người có lực sát thương.

Rốt cuộc đi vào gian phòng, Phục Luân đã ngồi ở đấy từ sớm, trên mặt mang theo nụ cười mị hoặc cao thâm khó dò đánh giá Diệp Mạc.

Tuy rằng hắn đã thừa nhận chuyện linh hồn tráo đổi, nhưng nghĩ tới thân thể Diệp Tuyền trước mặt này đang chứa linh hồn của một người khác vẫn làm cho Phục Luân cảm thấy kinh ngạc.

Chẳng trách, chẳng trách khi ở trên du thuyền Lâm Tả Kha, “Diệp Tuyền” này nhìn thấy hắn thì làm ra thái độ lạnh nhạt thờ ơ, nếu là Diệp Tuyền thật sự thì khi đứng trước mặt hắn chính là thái độ thấp kém hèn yếu không có chút tự tôn nào.

Diệp Mạc ngồi ở phía đối diện Phục Luân, chẳng hề sợ hãi thẳng mắt đối đầu với ánh mắt thăm dò tính toán của Phục Luân.

Phục Luân mặc bộ thường phục màu đen thanh nhã, nhìn qua không âm lãnh như lần đầu tiên Diệp Mạc trông thấy hắn, thậm chí trông hắn còn trẻ hơn một chút, công thêm gương mặt điển trai và nụ cười mỉm ôn nhu, thế nên có cảm giác giống như một vị lãnh đạo công ty bình thường sau khi tan sở đến đây nghỉ ngơi vậy.

Có điều Diệp Mạc thừa biết những điều này chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.

“Bảo bối nhi, nhớ tôi không?” Phục Luân khẽ cười, rót cho mình một ly rượu đỏ, lại đứng dậy rót cho Diệp Mạc một ly.

“Đi thẳng vào vấn đề đi, anh hẹn tôi đến đây làm gì?” Sắc mặt Diệp Mạc lạnh lùng chẳng chút khách khí nói.


Phục Luân nhấc ly rượu cao cổ lên đặt ở trước mũi, ngửi nhẹ một chút, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên nói “Tôi nên gọi em là Diệp Tuyền, hay là Diệp Mạc?”

Phục Luân cứ chậm rề rề không đi thẳng vào vấn đề chính khiến cho Diệp Mạc bắt đầu có chút căng thẳng không vững vàng, vốn dĩ cậu cứ tưởng Phục Luân tìm cậu chỉ để đối phó Tiếu Tẫn Nghiêm, hiện tại nghĩ lại có vẻ không đơn giản như vậy.

“Phục Luân, anh đã biết tôi là ai” Diệp Mạc thấp giọng nói “Nên đừng nói với tôi là anh gọi tôi đến đây chỉ để mời tôi ăn bữa ăn này.”

Phục Luân cười khẽ hai tiếng, một cánh tay chống ở trên mặt bàn, thân thể hơi nghiêng về phía trước nhìn Diệp Mạc thấp giọng nói “Cậu quả nhiên cùng với Diệp Tuyền khác biệt một trời một vực, tôi phát hiện hình như tôi đối với cậu càng lúc càng cảm thấy hứng thú, nếu như tôi yêu cậu thì làm sao bây giờ?”

Diệp Mạc đầu tiên là cả kinh, tiếp theo khinh thường cười nhạo nói “Vậy cả đời này anh chỉ có thể đơn phương tương tư.”

Phục Luân một lần nữa ngồi dựa vào ghế cười ha ha, đem rượu trong tay một hơi uống cạn sạch, tiếp đó hai tay khoanh trước ngực nhìn Diệp Mạc “Nam nhân Tiếu Tẫn Nghiêm yêu đến tận xương tủy, tôi đều muốn.”

“Phục Luân, anh dùng em gái tôi uy hiếp tôi đến đây chỉ để nói với tôi những lời này thôi sao?” Diệp Mạc có loại kích động muốn đập bàn rồi bỏ đi “Anh dù gì cũng là một nhân vật lớn có máu mặt ở Đông Nam Á vậy mà lại dùng một cô gái để uy hiếp một nam nhân chẳng đáng gì như tôi, anh còn đáng mặt đàn ông không?”

“Vậy ở trong mắt cậu, Tiếu Tẫn Nghiêm chắc cũng không được xem là đáng mặt đàn ông nhỉ.” Phục Luân tựa hồ như rất hứng thú quan sát mỗi một cái vẻ mặt trên gương mặt Diệp Mạc, hắn đã nhìn chán Diệp Tuyền, ngay cả khi cậu ta dùng một thân thể xa lạ đứng ở trước mặt hắn, thế nhưng hiện tại đối với Diệp Mạc thật sự này lại khiến hắn có một loại kích động muốn tìm hiểu.

Diệp Mạc bị câu nói này của Phục Luân làm cho cứng họng, quả thật Tiếu Tẫn Nghiêm cũng đã từng dùng Diệp Nhã uy hiếp cậu, thế nên tính ra cả Tiếu Tẫn Nghiêm và Phục Luân đều là cùng một loại người như nhau, đều là những kẻ cặn bã.

Mặc dù Tiếu Tẫn Nghiêm có thay đổi một chút rồi, thế nhưng việc xấu này loang lổ lại qua tai Diệp Mạc, chung quy vẫn khiến cậu không thể quên được.

Diệp Mạc không nói gì, mặt âm trầm quay đầu nhìn dòng người qua lại bên ngoài cửa sổ, đột nhiên Phục Luân đứng lên đi tới phía sau Diệp Mạc, Diệp Mạc hoảng hốt vừa đi đứng lên thì Phục Luân đã đưa hai tay ra cấp tốc nhấn trụ hai vai Diệp Mạc, đem trọng tâm nửa thân trên của Diệp Mạc nhấn ngồi xuống trở lại.

“Hoảng cái gì…” Phục Luân cười nói “Tôi cũng không có bạo lực giống như Tiếu Tẫn Nghiêm.”

“Rốt cuộc anh muốn thế nào.” Diệp Mạc nắm chặt bàn tay, ngột ngạt thấp giọng nói.


Phục Luân không nói gì, chóp mũi nhẹ nhàng lướt qua vành tai Diệp Mạc, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói “Cậu dùng nước hoa gì mà thơm đến như thế…”

“Trước giờ tôi không dùng thứ đấy” Diệp Mạc khó chịu nói. (Jian: em nó thơm tự nhiên đó =)))

Phục Luân thoả mãn cười khẽ “Chẳng lẽ là mùi thơm cơ thể?”

Cảm giác được môi Phục Luân đang mơn trớn bên gò má mình, Diệp Mạc có chút căm ghét vừa định nghiêng đầu quay sang phía khác, liền nghe từ phía đỉnh đầu truyền đến thanh âm trầm thấp trêu tức của Phục Luân “Làn da trắng nõn như vậy, không để lại chút ký hiệu thực sự quá đáng tiếc.” Dứt lời, đột nhiên Phục Luân cố định đầu Diệp Mạc, quay về phía cần cổ lộ ra của Diệp Mạc hạ xuống hôn, càng giống như là đang dùng sức mút vào khiến cho Diệp Mạc cảm thấy đau đớn.

Diệp Mạc giãy dụa, nhưng rốt cuộc vẫn không phải đối thủ của Phục Luân, hai tay bị Phục Luân gắt gao kiềm chế ở một bên không cách nào nhúc nhích, Phục Luân cũng không có động tác dư thừa nào, rất nhanh liền buông miệng ra, nhìn ký hiệu màu đỏ rõ rệt trên cổ Diệp Mạc, thỏa mãn cười khẽ xoay người ngồi trở lại trên ghế.

Diệp Mạc không ngừng dùng tay chà nơi vừa bị Phục Luân mút qua, hiển nhiên bị động tác vừa nãy của Phục Luân làm cho hoảng sợ, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng không quên hung hăng trừng mắt nhìn Phục Luân.

“Tiếp theo, đi thẳng vào vấn đề chính.” Tuy nói như thế nhưng thái độ của Phục Luân vẫn rất hờ hững không nghiêm túc “Làm tình nhân của tôi, thế nào?” Dừng một chút, Phục Luân tiếp tục nói “Có điều nhìn thái độ của cậu, có vẻ như câu hỏi này đã có đáp án, cậu có muốn suy nghĩ lại một chút không?”

“Vậy tôi còn phải cần hỏi xem hậu quả của việc tôi từ chối là gì.” Tay Diệp Mạc vẫn xoa xoa cái cổ, sắc mặt lãnh đạm nhìn Phục Luân, vấn đề thế này, trừ khi cậu bị điên mới chịu đồng ý với Phục Luân, vừa mới thoát ra khỏi hang sói, cậu đâu có điên mà chui mình vào động hổ.

Vì nhất thời lo lắng cho Diệp Nhã mới hoảng hốt dấn thân đi tới nơi này, bây giờ suy nghĩ lại một chút, dựa vào chấp nhất của Tiếu Tẫn Nghiêm đối với cậu, làm sao có khả năng để cho Diệp Nhã bị thương tổn, bởi vì Diệp Nhã cũng là một loại vũ khí để hắn ta kiềm giữ cậu lại bên cạnh.

“Hậu quả? Sao có thể có hậu quả gì được.” Phục Luân cười nói “Tôi đối với người mình cảm thấy hứng thú từ trước đến nay đều rất ôn nhu.”

“Phải không? Vậy thì thật kỳ quái, anh dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ đồng ý?”

“Đây chỉ là vấn đề thời gian, thế nên cậu nên quý trọng cơ hội lần này…” Phục Luân ý cười càng nồng “Đợi đến khi cậu bị đưa đến trước mặt tôi, tôi sẽ không còn ôn nhu nữa đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận