Lao Tù Ác Ma

Tiếu Tẫn Nghiêm cầm súng ở trong tay, vừa mới chuẩn bị xuống xe, bị Diệp Mạc kéo lại, Diệp Mạc sợ hãi nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, thanh âm run rẩy “Anh không định giết Lạc Tần Thiên đấy chứ!”

Tiếu Tẫn Nghiêm thâm trầm nở nụ cười “Là tôi cùng hắn đều muốn lấy mạng của đối phương! Nếu hắn đã không sợ chết cướp người của tôi, thì nên biết hậu quả, hai năm trước nếu tôi không nể mặt Lạc Xuyên, đã sớm cho hắn một phát súng!” Tiếu Tẫn Nghiêm nói xong, hất tay Diệp Mạc ra, mở cửa xe đi ra ngoài.

Diệp Mạc vội vã xuống xe, thấy Tiếu Tẫn Nghiêm nhanh chân đi hướng về phía lối ra bãi đậu xe, vội vã chạy đến phía trước kéo một cánh tay Tiếu Tẫn Nghiêm lại, vội vàng nói “Anh không thể làm bị thương anh ấy! Tôi… tôi sẽ hận anh!” Dưới tình thế cấp bách, Diệp Mạc chỉ có thể nói như vậy.

Ở trong lòng Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm là vô địch, Lạc Tần Thiên căn bản không phải là đối thủ của hắn, bất kể là tốc độ súng bắn ra hay là đánh nhau.

Mặc dù trên người Tiếu Tẫn Nghiêm bây giờ đang có thương tích, nhưng dựa vào hắn đã từng làm lính đánh thuê, cũng có năng lực quật ngã Lạc Tần Thiên, mà lấy tác phong làm việc tàn nhẫn xưa nay của hắn, tuyệt đối sẽ lấy mạng Lạc Tần Thiên.

Tiếu Tẫn Nghiêm phản tay nắm lấy cổ tay Diệp Mạc, dùng lực mạnh đem mặt Diệp Mạc đến tới gần trước mắt mình, tàn nhẫn nói “Không phải em luôn hận tôi sao Rốt cuộc có thế nào thì kết quả đều là em sẽ đi cùng với hắn, hiện tại tôi không ép buộc em nữa, tôi con mẹ nó muốn cắt đứt toàn bộ đường lui của em, tôi xem em còn có thể chạy đi đâu được!”

Có thể là bởi vì nghĩ đến Lạc Tần Thiên cùng Diệp Mạc vẫn còn tình thâm ý sâu qua lại, hoặc có thể là cho rằng ở trong lòng Diệp Mạc, Lạc Tần Thiên có vị trí vượt qua chính mình, vốn dĩ còn đang bình tĩnh ôn nhu đột nhiên Tiếu Tẫn Nghiêm bùng phát cơn tức giận.

Đúng! Chỉ cần Lạc Tần Thiên vẫn còn! Diệp Mạc sẽ không bao giờ lựa chọn hắn! Kết quả như thế không phải đơn giản chỉ cần dựa vào nỗ lực liền có thể thay đổi!

Buông tay Diệp Mạc ra! Tiếu Tẫn Nghiêm xoay người tiếp tục đi, nghĩ đến khả năng sắp phát sinh, Diệp Mạc bước nhau theo phía sau Tiếu Tẫn Nghiêm, muốn lần thứ hai kéo tay Tiếu Tẫn Nghiêm lại “Tiếu Tẫn Nghiêm, buông tha Lạc Tần Thiên đi! Anh ấy…. anh ấy không làm gì sai cả!”

Tiếu Tẫn Nghiêm đối với Diệp Mạc mắt điếc tai ngơ, hắn đi tới một chỗ ngoặt tương đối bí mật ở lối ra bãi đậu xe rồi ngừng lại, nơi này tầm nhìn trống trải, có thể quan sát hết toàn bộ bãi đậu xe, người đi vào lối ra vào cũng có thể ngay lập tức thấy rõ.

Tiếu Tẫn Nghiêm dựa vào trên tường, mắt lộ ra sát khí nhìn chằm chằm lối vào, súng ở trong tay hắn càng siết chặt, Diệp Mạc ở trong lòng có phần khủng hoảng, bởi vì cậu ý thức được, Tiếu Tẫn Nghiêm muốn đánh lén Lạc Tần Thiên, muốn dùng một phát súng lấy mạng Lạc Tần Thiên!


Đối với một nam nhân thiên tính lãnh tuyệt, coi trời bằng vung mà nói, muốn đạt được mục đích của chính mình, không nhất thiết phải sử dụng đến thủ đoạn quang minh chính đại, Tiếu Tẫn Nghiêm ở Đông Nam Á bao phủ một mảnh thế lực, ở thành phố X độc bá xưng vương, trong quá trình này, hắn đã dụng đến vô số thủ đoạn đê hèn hạ lưu, đối với Tiếu Tẫn Nghiêm mà nói, để đạt được mục đích, không cần phải chừa bất kỳ thủ đoạn nào.

Diệp Mạc biết, có cơ hội một đòn trí mạng thì Tiếu Tẫn Nghiêm chẳng cần phải dây dưa gì nhiều với Lạc Tần Thiên. Đánh lén có thể lấy mạng người, ngược lại quang minh chính đại sẽ thành trò cười.

Vốn dĩ Diệp Mạc vẫn còn mang tâm lý cầu may, hiện tại đã triệt để hoảng sợ, đang không ngừng khuyên giải Tiếu Tẫn Nghiêm, một giây sau, Diệp Mạc xoay người hướng về lối ra chạy đi, cậu không ngăn cản được Tiếu Tẫn Nghiêm thì nhất định phải can ngăn Lạc Tần Thiên không nên tới. Diệp Mạc mới vừa chạy ra vài bươc, một viên đạn liền bắn ra bên cạnh cậu trên bãi đất trống, tiếng vang to lớn làm cậu trong nháy mắt dừng chân lại.

“Tôi nghĩ dù em có chạy ra ngoài, cũng chưa chắc có thể đi tìm hắn, Lạc Tần Thiên đang muốn nhanh đến đây, nhất định sẽ thông qua đường tắt ở cảng khẩu, nơi đấy nhiều ngõ ngách, làm sao em biết được hắn sẽ đi tới từ hướng nào.” Tiếu Tẫn Nghiêm khẽ cười nói, tựa hồ không một chút nào lo lắng Diệp Mạc sẽ ngăn cản Lạc Tần Thiên “Em có thể ở lại đây, ít nhất cũng có thể nhìn thấy tôi lấy mạng hắn như thế nào!”

Diệp Mạc xoay người, mới vừa muốn nói chuyện, dư quang của khóe mắt đột nhiên lướt đến một mảng tường cũ cách đó không xa bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm, tựa hồ như đó là bức tường gạch đang được tu bổ lại, tường trước có mấy miếng gạch. Linh quang lóe lên, trong đầu Diệp Mạc chợt nghĩ ra một cách.

“Tiếu Tẫn Nghiêm, có bản lĩnh cùng Lạc Tần Thiên quang minh đánh một trận, chỉ cần anh thắng, tôi sẽ rời khỏi Tần Thiên!” Diệp Mạc nắm chặt bàn tay, sắc mặt nghiêm túc, giống như quyết định một chuyện gì lớn lao lắm.

Diệp Mạc khiến cả người Tiếu Tẫn Nghiêm chấn động, hai mắt hẹp dài hơi mị hợp, Tiếu Tẫn Nghiêm trầm giọng nói “Đây là một cách em cứu hắn sao?” (Jian: chỉ được cái nói đúng =)))

“Tùy anh nghĩ sao cũng được!”

“Được!” Tiếu Tẫn Nghiêm thu hồi súng, tựa vào trên tường, không nhanh không chậm rút ra một điếu thuốc đốt “Tôi sẽ chờ hắn đến, phế bỏ hắn ngay ở trước mặt em!”

“Vậy tôi sẽ đứng ở bên cạnh chống mắt lên nhìn” Diệp Mạc đi về một phía, Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không chú ý mà chỉ tập trung nhìn vào lối vào nơi bãi đậu xe.


Những câu nói này của Diệp Mạc, hắn không tin! Chỉ là… hắn không muốn từ bỏ bất kể khả năng nào xảy ra, bất kể khả năng này có buồn cười cỡ nào, có hư huyễn cỡ nào đi chăng nữa…

Diệp Mạc một bên tiếp tục cùng Tiếu Tẫn Nghiêm nói dăm ba câu vô nghĩa, Tiếu Tẫn Nghiêm đáp lại Diệp Mạc, chỉ là vẫn chăm chăm nhìn vào

Diệp Mạc mặt không chút đổi sắc xoay người nhặt một cục gạch lên, giấu ở phía sau lưng, cẩn thận từng li từng tí một tiến gần về phía Tiếu Tẫn Nghiêm.

“Tôi biết anh từng làm qua lính đánh thuê, thân thủ bất phàm, nhưng tôi vẫn hy vọng anh có thể ra tay nhẹ một chút…” Diệp Mạc khẩu khí vững vàng nói, một bên chậm rãi giơ cục gạch trong tay lên.

Tiếu Tẫn Nghiêm cười lạnh, tiếp tục nhìn phía trước, đầu cũng không chuyển “Nếu như là tôi bị thương, em cũng sẽ nói với Lạc Tần Thiên những lời như thế sao?”

“Khẳng định… sẽ không!!” Diệp Mạc vừa dứt lời, cục gạch trong tay liền đập tới sau gáy Tiếu Tẫn Nghiêm, là một người đàn ông trưởng thành, dĩ nhiên khí lực của Diệp Mạc cũng không nhỏ, cho nên khi cục gạch này trúng ngay vị trí mục tiêu, gạch trực tiếp bị Diệp Mạc ném bể thành hai đoạn, cùng lúc đó, sau đầu Tiếu Tẫn Nghiêm tuôn ra rất nhiều máu.

Tiếu Tẫn Nghiêm thống khổ rên lên một tiếng, bưng đầu, chậm rãi xoay người, mới vừa muốn nói chuyện, liền cảm giác bóng người phía trước mặt hóa thành hai, cuối cùng, thân thể lảo đảo theo vách tường trượt ngồi xuống, thế nhưng, không ngất đi.

“Em… em lại…” Tiếu Tẫn Nghiêm gian nan ngẩng đầu nhìn nam nhân tay cầm gạch nát, chỉ cảm thấy trong đầu rung động lợi hại, đến mức gần như mất đi ý thức.

Tiếu Tẫn Nghiêm làm sao cũng không nghĩ tới Diệp Mạc sẽ đánh lén hắn, hắn có thể phòng bị tất cả mọi người, chỉ có đối với Diệp Mạc thì không có một chút cảnh giác nào.

Vừa nãy hắn nghĩ làm sao phế bỏ được Lạc Tần Thiên để có thể có được trái tim Diệp Mạc, lúc này mới thất thần.


Không ngờ tới…

“Em… thật là tàn nhẫn!” Nhu tình hết mức nơi đáy mắt hoàn toàn biến mất, đổi lại chính là hận đến nghiến răng nghiến lợi, đối với Tiếu Tẫn Nghiêm mà nói, giờ khắc này bất kỳ ôn nhu nào cũng không thể cứu vãn được Diệp Mạc rồi.

Nếu như vậy, hắn cần gì phải nhân nhượng…

Chảy ra nhiều máu như vậy khiến cho Diệp Mạc bị bất ngờ, vốn dĩ ý cậu chỉ định đập cho Tiếu Tẫn Nghiêm ngất xỉu thôi, khi cậu phát hiện cục gạch trong tay mình rất có lực sát thương thì mới nhận ra là mình đã suýt chút nữa đánh chết Tiếu Tẫn Nghiêm.

Nhìn cỗ huyết dịch đỏ tươi không ngừng chảy từ trong tóc Tiếu Tẫn Nghiêm lưu đến giữa, Diệp Mạc trong nháy mắt hoảng hồn, nhanh chóng ném xuống cục gạch nát trong tay, tay chân luống cuống nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm.

“Tôi… tôi không phải cố ý… anh… anh gọi điện thoại cho hộ vệ của anh đến đây mau đi…” Diệp Mạc từ trong túi quần Tiếu Tẫn Nghiêm lấy ra điện thoại di động, đặt ở trên tay Tiếu Tẫn Nghiêm, thậm chí còn tìm luôn số điện thoại của Mạnh Truyền Tân, nhưng thanh âm vẫn run lẩy bẩy “Anh gọi điện thoại cho Mạnh Truyền Tân đi… anh ta không phải vừa mới ở đây sao? Anh bảo anh ta dẫn anh đi bệnh viện đi… Nếu không… anh sẽ chết đó!” Diệp Mạc đứng dậy, vừa nói, thân thể vừa lui ra phía sau.

“Em đi đâu? Về… trở về…” Tiếu Tẫn Nghiêm thanh âm trầm thấp, suy yếu nhìn Diệp Mạc ở trước mắt, tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, chất lỏng đỏ tươi không ngừng chảy từ trên đầu xuống, gần như đoạt đi hết thảy khí lực của hắn.

Diệp Mạc không nói gì, mà là thần sắc phức tạp nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm một chút, xoay người rời đi.

Cậu nhất định phải ngăn cản Lạc Tần Thiên tới nơi này, bởi vì Diệp Mạc sợ rằng, Lạc Tần Thiên thấy Tiếu Tẫn Nghiêm không còn sức đánh trả sẽ lấy mạng Tiếu Tẫn Nghiêm.

Diệp Mạc đi ra được vài bước, liền nghe được phía sau truyền đến tiếng nói uể oải của Tiếu Tẫn Nghiêm, giống như đang thảo luận đối với người ở đầu bên kia điện thoại.

“Hiện tại cậu đang ở bên cạnh đứa con gái kia đúng không? Được… bây giờ cậu ngừng hết mọi thiết bị chữa trị trên người cô ta đi! Ngay lập tức!” Thanh âm suy yếu vẫn lộ ra cỗ hàn khí không thể kháng nghịch, vừa dứt lời, Tiếu Tẫn Nghiêm ngẩng đầu, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Diệp Mạc đã dừng chân lại.

“Em dám đi… tôi sẽ lấy mạng con bé kia!” Sắc mặt Tiếu Tẫn Nghiêm tái nhợt, muốn chống tường đứng lên, mới vừa đứng lên được một nửa, lại trượt ngồi xuống, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là dựa người vào tường khó nhọc hô hấp.


Khi Diệp Mạc phản ứng lại Tiếu Tẫn Nghiêm nói tới con bé kia là chỉ Diệp Nhã thì toàn thân giống như bị đóng băng, như phát điên lên mà chạy về phía bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm, đoạt lấy điện thoại di động của Tiếu Tẫn Nghiêm, la lớn “Không được! Đừng có ngừng! Diệp Nhã bây giờ đang còn trong giai đoạn nguy hiểm, làm như vậy, em ấy sẽ mất mạng đấy! Cầu xin anh…”

Đầu kia điện thoại di động hồi lâu mới chậm rãi truyền đến thanh âm của Mạnh Truyền Tân “Diệp tiên sinh, thuộc hạ chỉ nghe lệnh của Tẫn ca!”

Diệp Mạc đã triệt để hoảng rồi, run lập cập đưa điện thoại di động kề sát ở bên tai Tiếu Tẫn Nghiêm, gấp hoảng nói “Diệp Nhã vô tội, cầu xin anh bảo anh ấy ngừng tay, cái gì tôi cũng đều nghe lời anh…”

Đây là lần phẫu thuật cuối cùng trong đời để Diệp Nhã khôi phục, chỉ cần bình an vượt qua mấy ngày giai đoạn nguy hiểm này, em ấy sẽ có cuộc sống giống như người bình thường, tự do khỏe mạnh theo đuổi ước mơ của mình.

Tuyệt không thể để bị Tiếu Tẫn Nghiêm phá hủy…

“Tại sao, tại sao chỉ có cách này mới có thể giữ em lại!” Vẻ mặt Tiếu Tẫn Nghiêm lộ ra thống khổ, bởi vì uy hiếp, không phải là điều chân chính hắn muốn làm.

Để Mạnh Truyền Tân đến bệnh viện, chỉ là để phòng ngừa vạn nhất, chỉ là Tiếu Tẫn Nghiêm không ngờ tới, chiêu này lại phải thực sự dùng đến.

Diệp Mạc căn bản không nghe rõ Tiếu Tẫn Nghiêm nói cái gì, chỉ nhìn chòng chọc vào điện thoại di động, không ngừng mà cầu khẩn nói “Anh mau nhanh bảo anh ta dừng tay đi! Tiếu Tẫn Nghiêm, anh không thể như vậy! Anh làm gì với tôi cũng được, cầu xin anh đừng làm tổn thương Diệp Nhã.”

“Chia tay Lạc Tần Thiên, trở về bên cạnh tôi, giống như một tháng kia, chúng ta ở chung như người yêu…” Tiếu Tẫn Nghiêm nói, thanh âm từ từ nhỏ xuống.

Diệp Mạc thấy Tiếu Tẫn Nghiêm nhanh ngất đi, sợ đến toàn thân đều run rẩy, vội vàng đưa điện thoại di động đẩy đến bên miệng Tiếu Tẫn Nghiêm “Nhanh ra lệnh! Tôi cầu xin anh đấy! Diệp Nhã không chống đỡ được bao lâu nữa đâu…”

Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn khuôn mặt Diệp Mạc gấp gáp khủng hoảng, chung quy không đành lòng, cố hết sức quay về phía điện thoại di động nói “Ngừng… lại…” Nói xong, Tiếu Tẫn Nghiêm lệch đầu sang một bên, hôn mê bất tỉnh.

P/s: Bạn Lạc xuất hiện thừa nước đục thả câu =))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận