Lao Tù Ác Ma

Diệp Mạc dùng máy tính cá nhân của mình mở nội dung trong USB ra cẩn thận xem rõ một lần.

Quả đúng như Phục Luân đã nói lúc trước, năm vừa rồi vào lúc này, Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ tập trung toàn bộ hàng hóa đặt ở cùng một địa điểm, liên hệ với người mua về địa điểm giao nhận, trong một khoảng thời gian dài sẽ tiến hành đàm phán thương mại.

Giá trị của đám hàng này lớn đến nỗi không thể đánh giá được hết, hơn nữa gắn chặt với quan hệ buôn bán hợp tác song phương, nếu như số hàng hóa này của Tiếu Tẫn Nghiêm bị bại lộ, nó sẽ trở thành lần tổn hại nặng nề nhất trong những năm qua thậm chí sẽ ảnh hưởng lớn đến thế lực của Tiếu Tẫn Nghiêm ở Đông Nam Á. Cũng xem như chỉ cần một lần tấn công này mà Phục Luân thôn tính được số lượng lớn hàng hóa thương mại này, không chỉ thu về lợi nhuận khổng lồ mà còn nắm được mạng lưới quan hệ mua bán vốn thuộc về Tiếu Tẫn Nghiêm.

Số lượng hàng khổng lồ này toàn bộ được Tiếu Tẫn Nghiêm cất giấu ở trong một cái hầm dưới lòng đất, phía dưới hầm được Tiếu Tẫn Nghiêm sai thủ hạ xây dựng ra một căn cứ ngầm có không gian rộng lớn, địa thế vô cùng phức tạp giống như mê cung, nếu như không có địa đồ hay người dẫn đường dựa theo chỉ thị cho phép thì rất dễ dàng bị súng máy gắn trong hệ thống bảo vệ bắn chết.

Cho nên đối với Phục Luân mà nói, cái khó không chỉ là không biết rõ địa điểm cụ thể mà còn không biết được con đường tốt nhất để đi vào.

Nắm cái USB nhỏ trong tay, Diệp Mạc giống như đang nắm thứ vũ khí độc nhất của chính mình, cậu từ trước đến giờ vẫn luôn là một kẻ nhu nhược không biết gì, đối với thế giới đao thương hắc ám của Tiếu Tẫn Nghiêm và Phục Luân, cậu vĩnh viễn không lĩnh hội đến, thế nên hiện tại, Diệp Mạc chỉ muốn vì bản thân mình mà phản kích một lần.

…………………

“Thứ anh muốn, tôi đã lấy được, anh có thể phái người đến đây lấy.”


Diệp Mạc dùng điện thoại công cộng bên đường liên lạc với Phục Luân, cái USB kia được Diệp Mạc nắm chặt trong lòng bàn tay.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười thỏa mãn âm hiểm của Phục Luân “Không tồi, em mang USB đến địa điểm X, tôi sẽ phái người đến lấy.”

“Phục Luân, tôi cùng anh trao đổi, anh hãy thực hiện lời hứa thả Tần Thiên ra đi.” Diệp Mạc lạnh lùng nói “Nếu không anh đừng hòng lấy được đồ vật trong tay tôi.”

“Tôi làm sao biết được món đồ trong tay em có phải đồ thật không, nếu bây giờ tôi thả cậu ta ra lại bị em lừa chẳng phải là tôi thiệt lớn à.” Phục Luân thong thả khẽ cười nói “Chờ khi hắn bị em bỏ độc đến mức không thuốc nào cứu nổi thì tôi sẽ thả Lạc Tần Thiên.”

“Anh…”

“Đừng ra điều kiện với tôi bảo bối” Phục Luân ngắt lời Diệp Mạc âm u cười nói “Huống gì chuyện này đối với em không khó, quan hệ hợp tác giữa chúng ta là đôi bên cùng có lợi không phải sao? Có điều khó nghe mà nói nếu để nằm vùng của tôi báo lại có một ngày em không bỏ thuốc, tôi lập tức sẽ đùa giỡn với thân thể Lạc Tần Thiên theo cách mà tôi từng đùa giỡn với em, thân thể cậu ta cường tráng như vậy, tôi nghĩ có lẽ sẽ chịu đựng được lâu hơn em một chút…”

“Phục Luân anh sẽ gặp báo ứng…”

“Ha ha, bảo bối nhi, tôi chính là thích sự nỗ lực ngốc nghếch này của em.”


“Bớt nói nhảm đi, bảo người của anh lập tức tới lấy!”

Diệp Mạc nói xong, liền lập tức cúp điện thoại di động, đi đến địa điểm chỉ định, đặt USB xuống rồi trở về.

………………………………

“Bảo bối nhi ~”

Phục Luân đem thân thể Lăng Nghị đang bị ép quỳ bò trên giường điên cuồng xâm lược, một lần lại một lần, cảm thấy không đủ sẽ lại ôm Lăng Nghị ngồi dậy không chút nhẹ nhàng tiếp tục nỗ lực dùng sức đè nghiến.

Hai tay Lăng Nghị bị còng lại bởi một cái còng sắt màu bạc, đây là thói quen của Phục Luân khi cùng tình nhân lên giường, giường nô của hắn đều tuyệt đối không có cách nào được tự do hoạt động mà mọi thứ đều bị hắn chi phối làm chủ, không chỉ xuất phát từ bản tính thống trị ác liệt mà còn là một loại lý trí tự bảo vệ mình tránh bị dục vọng làm cho mất tỉnh táo.

Bản thân Phục Luân cũng không nghĩ tới chính mình lại có hứng thú với thân thể Lăng Nghị lâu đến như thế, trước đây Phục Luân đã từng ngược đãi tình dục qua rất nhiều người, thế nhưng từ khi đem Lăng Nghị ở bên cạnh, đã lâu lắm rồi Phục Luân không còn sử dụng bất kỳ một công cụ ngược đãi nào đối với Lăng Nghị nữa mà ngay cả hắn cũng không nhận ra bản thân đối với Lăng Nghị từ lúc nào lại trở nên như thế.


Đại khái chỉ mới nhìn thấy thân thể Lăng Nghị, Phục Luân liền có kích động tự mình ra trận, đã chơi đùa nhiều lần như vậy, cậu trai mảnh mai dịu ngoan bên trong lộ ra dã tính cùng bất kham này quả thực đã khiến Phục Luân mê đắm.

Lăng Nghị xưa nay chưa từng ở dưới thân Phục Luân phát ra thanh âm rên rỉ, cho dù có thống khổ đến mức nào.

Một trận lăn lộn đau đớn khổ sở khiến mồ hôi đổ xuống như mưa tuôn, nhưng khuôn mặt ẫn nhẫn thống khổ của Lăng Nghị lại luôn có thể khiến Phục Luân càng sâu sắc muốn sở hữu muốn hủy diệt phần cứng cỏi kia trong mắt Lăng Nghị.

Lăng Nghị đối với Phục Luân vô cùng ngoan ngoãn thuận theo mọi yêu cầu của hắn, nhưng đôi mắt của cậu giống như một con sói hoang, kiên cường, lạnh lùng, cậu không bao giờ chủ động nịnh nọt lấy lòng Phục Luân, bởi vì cậu biết Phục Luân rất chán ghét những điều này, thế nên ngoại trừ khi ở trên giường, bình thường Lăng Nghị đều luôn im lặng không nói một lời giống như một bức tượng đá, thế nên nhiều khi Phục Luân có cảm giác hắn căn bản không nhìn thấu được người con trai này.

Phục Luân chán ghét cái khí chân kiêu ngạo kiên cường mơ hồ tỏa ra từ trong xương tủy Lăng Nghị, tuy rằng nhìn qua cậu ta cũng chẳng khác gì những nam nhân bình thường bò lên giường hắn, thế nhưng cũng bởi vì thế mà Phục Luân phát hiện ra càng ngày hắn càng có hứng thú với Lăng Nghị.

Phục Luân ép Lăng Nghị dùng một lượng lớn xuân dược, đem hai chân Lăng Nghị mở lớn trói chặt trên giường, chỉ có hai tay vẫn còn tự do hoạt động được, hắn muốn xem bộ dạng Lăng Nghị không thể tiếp tục nhẫn nại nữa, bị tình dục chiếm cứ mà cam chịu đọa lạc vặn vẹo cầu khát.

Đó là lần đầu tiên Lăng Nghị ở trước mắt Phục Luân rơi nước mắt, cảm giác nhục nhã mãnh liệt chiếm cứ thân thể, Lăng Nghị không quên nhiệm vụ thật sự của chính mình, thế nên cậu chấp nhận ở dưới tầm mắt Phục Luân ra sức vặn vẹo uốn éo, dùng tay dùng miệng từng lần từng lần một cam chịu để bản thân ở trong trạng thái nhục nhã dơ bẩn nhất.

Cũng vì một lần đó Lăng Nghị biểu diễn khiêu dâm mà Phục Luân càng sủng ái Lăng Nghị hơn.

Sau khi thỏa mãn phóng thích bên trong Lăng Nghị, Phục Luân dựa vào đầu giường hút thuốc, Lăng Nghị thở dốc tựa ở trước ngực Phục Luân nhắm mắt lại khôi phục sức lực.


“Bảo bối nhi, sao em lại mê người đến vậy….” Phục Luân vuốt ve gương mặt anh tuấn của Lăng Nghị, cười đến thư sướng.

Điện thoại của Phục Luân đột nhiên reo lên, là thủ hạ gọi điện tới báo tin rằng đã lấy được đồ vật ấy trong tay, Phục Luân sai thủ hạ lập tức mang đồ vật ấy đến cho hắn, cũng đơn giản sai phái vài câu liền cúp điện thoại, nhưng Lăng Nghị đều nghe hết rõ rõ ràng ràng, cộng thêm trước khi Phục Luân nhận cú điện thoại kia, Lăng Nghị đã tạm thời đoán được có người đem cơ mật của Tiếu Tẫn Nghiêm tình báo cho Phục Luân, hiện tại đã để Phục Luân nắm được thứ hắn muốn.

Người tiết lộ tình báo kia là ai Lăng Nghị không biết, giờ khắc này Lăng Nghị chỉ biết điều cậu nhất định phải làm chính là ngăn cản thủ hạ kia đem cơ mật đưa đến trong tay Phục Luân.

“Phục gia, em đi vệ sinh một chút.” Lăng Nghị nhỏ giọng nói.

“Sao vậy, bên trong giữ nhiều thứ của tôi quá à.” Nói rồi, Phục Luân cười khẩy vỗ vỗ mông Lăng Nghị, một ngón tay Lăng Nghị ép đi vào bên trong, lần thứ hai thấp giọng cười dâm đãng nói “Ừ, đúng là bên trong rất nhiều.”

Trải qua nhiều lần bị Phục Luân chơi đùa nhục nhã, Lăng Nghị cũng xem như đã tập mãi thành quen, cúi đầu nhẫn nhịn dưới thân không khỏe, Lăng Nghị sắc mặt khẽ biến hồng nhẹ giọng nói “Phục gia…. em… em không nhịn được….”

Phục Luân đánh vào mông Lăng Nghị mấy cái, không nghĩ quá nhiều cười nói “Đi đi…”

Phục Luân mở còng tay Lăng Nghị ra, Lăng Nghị vội vàng mặc quần áo vào chỉnh tề làm ra dáng vẻ gấp gáp vội vội vàng vàng chạy ra khỏi căn phòng.

Cậu nhất định phải ngăn cản tất cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận