Tiếu Tẫn Nghiêm nằm vật xuống, ngày thứ hai mới tỉnh lại, ngồi ở trên giường, yên lặng rất lâu mới nhớ tới tối hôm qua đã phát sinh chuyện gì.
Tiếu Tẫn Nghiêm xuống lầu, người hầu lập tức dọn bữa sáng ra cho hắn, Diệp Mạc vẫn trước sau như một, bưng canh chính mình tự tay nấu đặt ở trên bàn ăn, cùng với Tiếu Tẫn Nghiêm mỗi người một bát.
Uống canh Diệp Mạc nấu gần như trở thành thói quen của Tiếu Tẫn Nghiêm, bất kể là sớm hay muộn chung quy cũng phải uống một lần.
Tiếu Tẫn Nghiêm mặt không hề cảm xúc ngồi ở trước bàn ăn, không nói hai lời liền bắt đầu dùng cơm, từ đầu đến cuối cúi đầu không hề liếc nhìn Diệp Mạc.
Mê man ngất xỉu không có nghĩa là cái gì Tiếu Tẫn Nghiêm cũng đã quên hết, chỉ là hắn không còn quá cuồng bạo như tối hôm qua mà thôi, bao nhiêu căm hận phẫn nộ đều đã bị hắn ẩn giấu ở trong lòng.
Bất luận có bị Diệp Mạc phản bội nhiều cỡ nào, Tiếu Tẫn Nghiêm cũng đều không thể phán tử hình cho Diệp Mạc được.
Hơn nữa hắn cũng không hể buông tay, ít nhất hiện tại hắn không làm được.
“Về sau em không được phép đến thư phòng nữa” Tiếu Tẫn Nghiêm không nhấc đầu lên lạnh lùng nói “Mật khẩu điện thoại của tôi cũng đã cài lại, em không cần lại lao tâm khổ tứ từ bên trong thu được cái gì nữa.”
“Sau đó thư phòng cậu không cho phép đi” Tiếu Tẫn Nghiêm đầu cũng không nhấc lạnh lùng nói “Còn có tôi điện thoại di động mật mã cũng sửa lại cậu không cần lại lao lực tâm tư từ bên trong thu được bất luận là đồ vật gì “
Diệp Mạc cúi đầu vẻ mặt đau thương khẽ đáp lời “Ừ”
Tiếu Tẫn Nghiêm lần đầu tiên phát hiện bản thân lại vô dụng đến thế, hắn vốn luôn xem mình là loại đàn ông có thể làm được chuyện đại nghĩa diệt thân, cho dù có là huynh đệ thân thiết sống chết có nhau nhiều năm, chỉ cần làm phản, hắn liền có thể không chút do dự chĩa súng vào đầu kẻ kia cho một phát đạn, thế nhưng hiện tại thậm chí hắn còn chẳng có đủ dũng khí để vung quyền với Diệp Mạc.
Diệp Mạc thực sự đáng chết, em ấy là tên phản đồ, em ấy suýt chút nữa đã hủy diệt một nửa thế lực của hắn ở Đông Nam Á, nếu như chiếc USB kia rơi vào trong tay Phục Luân, hắn không biết sẽ còn bao nhiêu huynh đệ của hắn phải chết.
Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên vứt mạnh bộ đồ ăn lên mặt bàn, ngẩng đầu hung tàn nhìn Diệp Mạc trước mắt gương mặt vẫn rất bình tĩnh.
Tại sao người con trai này bây giờ vẫn còn có thể như không có chuyện gì xảy ra ngồi ở phía đối diện dùng cơm với hắn, hay là bởi vì em ấy biết hắn yêu em ấy, vĩnh viễn sẽ dung túng cho sự lừa dối của em ấy, thế nên em ấy mới có thể làm càn lợi dụng tình yêu của hắn đến như thế.
Diệp Mạc bị động tác đột ngột này của Tiếu Tẫn Nghiêm khiến cho sợ hãi đến run lên, cẩn thân từng li từng tí một ngẩng đầu nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm không biết nên làm sao.
“Diệp Mạc, tôi rất nghiêm túc hỏi em một câu” Tiếu Tẫn Nghiêm nỗ lực đè nén thanh âm, âm u mở miệng nói “Em nói em yêu tôi có phải là thật không?” (Jian *tranh trả lời dùm*: Thật! Thật! Thật!:(((( chời ơi tuôi thương Mạc Mạc quá:(((( một mình chịu oan ức thế này:(((((((()
Diệp Mạc sững sờ không nghĩ tới Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ hỏi câu hỏi như vậy, lần thứ hai cúi đầu xuống nhẹ giọng nói “Anh cảm thấy thế nào?”
“Tôi cảm thấy hiện tại tôi chẳng dám đi đoán tâm tư của em nữa! Em đầy bụng toàn là dối trá! Tôi con mẹ nó hiện tại thậm chí vẫn còn không biết mình được em xem là chồng hay là kẻ thù nữa.”
Tiếu Tẫn Nghiêm phát hiện mình căn bản không thể tiếp tục bình tĩnh nói chuyện nữa, tâm tư táo loạn rất dễ dàng nổi lên lửa giận, không chờ Diệp Mạc nói, Tiếu Tẫn Nghiêm lập tức đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Trên bàn ăn chỉ còn lại một mình Diệp Mạc, Diệp Mạc cái gì cũng đều không ăn, chỉ uống xong canh của chính mình rồi cũng đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Diệp Mạc biết tình yêu này của mình đã sắp đi đến kết thúc…
Diệp Mạc sững sờ không nghĩ tới Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ hỏi vấn đề như vậy đầu lần thứ hai thấp xuống nhẹ giọng nói: “cậu cảm thấy thế nào “
Tiếu Tẫn Nghiêm đã nói, có một ngày hắn sẽ không thể tiếp tục kiên nhẫn được nữa, ngày đó, có lẽ sắp tới rồi….
………………………….
“Tôi đã bại lộ, hơn nữa hiện giờ Tiếu Tẫn Nghiêm rất cảnh giác đối với tôi, thế nên thứ anh muốn, tôi căn bản không có cách nào giúp anh đánh cắp lần nữa, còn chuyện sau khi thủ hạ anh cử đi lấy đồ vật bị mất tích không liên quan gì đến tôi, là hắn muốn một mình nuốt trọn số hàng của Tiếu Tẫn Nghiêm rồi cao chạy xa bay hay gì đấy tôi không biết, nói chung chuyện tôi đồng ý với anh tôi đã làm xong, anh đừng lấy Tần Thiên ra uy hiếp tôi nữa.” Diệp Mạc cầm điện thoại lành lạnh nói.
Thủ hạ Sieg của Phục Luân sau khi mất tích, Phục Luân vẫn sai người tìm kiếm gã khắp nơi, cho dù có trở lại Đông Nam Á, Phục Luân vẫn để lại một nhóm thủ hạ ở thành phố X tìm kiếm tin tức liên quan đến Sieg, Sieg đã theo Phục Luân nhiều năm như vậy, Phục Luân biết rất rõ Sieg là người thế nào, chuyện cầm USB bỏ trốn là tuyệt đối không có khả năng, thế nên chỉ có một khả năng, đó chính là Sieg bị bại lộ, bị thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm hoặc kẻ thù tập kích, có thể đã bị bắt, cũng có thể đã chết.
Thân thủ Sieg rất mạnh, tốc độ phản ứng nhạy bén, nếu không phải bị người khác đánh lén thì tuyệt đối Sieg không thể thất thủ, hơn nữa hành động bí mật tại sao có thể có người biết được hành tung của Sieg?
Bất luận thế nào, kế hoạch lần này của hắn đã thất bại.
Phục Luân vô cùng tức giận, khó khăn lắm mới có được cơ hội đào không sào huyệt của Tiếu Tẫn Nghiêm, kết quả mất đi.
“Bảo bối nhi đừng nóng giận, hiện tại Lạc Tần Thiên ở chỗ tôi rất tốt, ngược lại Tiếu Tẫn Nghiêm hiện tại cách cái chết không còn xa, trước khi hắn chết, em cố gắng khiến hắn hài lòng, hắn yêu em như vậy, có thể chẳng mấy chốc hắn sẽ tha thứ cho em, tới lúc đó em mới có thể hạ thủ.”
Phục Luân chọn dùng độc dược mãn tính để lấy mạng Tiếu Tẫn Nghiêm chính là để đảm bảo chắc chắn cả hai đường.
Nếu Tiếu Tẫn Nghiêm không thể chết vì mất đi một nửa giang sơn do chính người hắn yêu nhất đánh cắp cơ mật thì ít nhất đến cuối cùng hắn cũng sẽ phải chết vì độc dược.
Bất luận thế nào, Phục Luân hắn cũng đều là người chiến thắng.
Diệp Mạc chỉ muốn cười khẩy, Tiếu Tẫn Nghiêm làm sao còn có thể có khả năng tha thứ cho cậu, huống hồ gì cậu căn bản không hi vọng được Tiếu Tẫn Nghiêm tha thứ.
………………………………
Chạng vạng tối, Diệp Mạc chạy tới Kim Nghê cùng đám bạn tụ hội, mỗi lần họp mặt đều không thiếu một ai, bởi vì cuộc hôn nhân với Tiếu Tẫn Nghiêm khiến cho Diệp Mạc ở trong đám bằng hữu có tiếng tăm không hề nhỏ.
“Tiểu Tuyền, dạo này sắc mặt cậu sao kém dữ vậy?”
Diệp Mạc vừa đi vào trong phòng khách, Lê Cửu liền thấy lạ kêu lên.
“Chắc là cùng Tiếu tổng lăn lộn quá độ đó mà.” Một tên đàn ông nói đùa khiến cả đám lập tức cười vang lên.
“Ha ha….” Diệp Mạc cười gượng hai tiếng vội vã giải thích “Tối hôm qua ngủ không ngon.”
Cả đám lập tức làm ra vẻ mặt hiểu rồi.
“Tiếu tổng cũng quá mạnh mẽ rồi, Tiểu Tuyền thân thể nhỏ bé như vậy lẽ nào không biết nhẹ nhàng một chút a.”
“Lại đây ngồi bên này nè.”
“Mở karaoke ra, hôm nay mấy anh em chúng ta phải quẩy hết mình!”
Phòng khách rất nhanh chìm trong bầu không khí vui vẻ huyên náo, Diệp Mạc tựa hồ cũng quên đi tất cả buồn phiền, cười đến rơi nước mắt.
Diệp Mạc uống vào không ít, mỗi lần tụ họp bạn bè là Diệp Mạc lại liều mạng uống đến khi sắp nôn thì Lê Cửu lại đỡ Diệp Mạc đi vào nhà vệ sinh.
“Uống gì uống cho cố vào, cậu mà uống tới chết tôi không bị chồng cậu bổ ra là may.” Lê Cửu vừa mắng vừa đỡ Diệp Mạc nửa tỉnh nửa say đi vào bên trong nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh lầu này đang sửa chữa, nhân viên kỹ thuật ở cửa yêu cầu khách hàng lên lầu trên sử dụng tạm.
“Tiểu Tuyền, cậu kiên nhẫn một chút a, đừng có mà nôn ở chỗ này, tôi gánh không nổi hậu quả đâu.” Lê Cửu vừa nói vừa đỡ Diệp Mạc đi vào bên trong tháng máy, nhấn đi lên trên lầu một tầng.
Tầng nào cũng đều có nhà vệ sinh, nhưng tầng càng cao thì mức độ xa hoa đẹp đẽ càng lớn, thế nên với Lê Cửu mà nói nếu đã không vội thì không bằng đi thẳng lên lầu cao nhất hưởng thụ nhà vệ sinh chuyên dụng của khách hàng VIP luôn.
Tầng này vô cùng thoáng mát, trên hành hàng không thấy một người nào, Lê Cửu thuận lợi tìm được nhà vệ sinh, đỡ Diệp Mạc đang định đi vào thì chợt nghe từ bên trong một phòng vệ sinh truyền ra một tràng âm thanh liên tiếp.
“Tẫn ca…. mạnh quá…. em sắp không chịu được rồi…” (Jian: >.