Lao Tù Ác Ma

Bầu rời âm u mưa phùn rơi, Diệp Mạc sau khi rời khỏi phòng khách, một người hầu thiện lương lén lút đưa cho Diệp Mạc một cái dù, an ủi Diệp Mạc vài câu, nhưng tựa hồ sợ bị người khác nhìn thấy, nói xong vài câu liền nhanh chóng lui vào.

Sắc trời đã tối, Diệp Mạc che dù đi trong mưa, sau khi ra khỏi cửa lớn của căn biệt thự, Diệp Mạc quay đầu lại liếc nhìn, ánh mắt đau thương.

Cùng Tiếu Tẫn Nghiêm dây dưa hai đời, kết cuộc khi ra đi lại yên tĩnh như thế! Những dây dưa cay đắng ngọt ngào trong quá khứ, ấy vậy mà chỉ cần một tờ đơn ly hôn liền có thể triệt để cắt đứt hoàn toàn!

Mưa từ từ lớn dần, gió thổi càng lúc càng mạnh, Diệp Mạc không quay lại tìm chiếc ô bị gió thổi đi mất, hai mắt trống rỗng đi vô định trên đường, tờ đơn ly hôn cùng với tấm thẻ ngân hàng kia chẳng biết từ lúc nào cũng đã mất rồi, hai tay từ lâu đã trống trơn…

Cái chết có thể đến đúng như trong dự liệu của cậu, Diệp Mạc cảm thấy thực sự mệt mỏi, cậu ngồi xuống trên thềm đá ở ven đường, trên khuôn mặt bi thương nước mưa tạt ướt đẫm, chen lẫn nước mắt nóng hổi….

Sợi dây ràng buộc này, có thể thật sự cứ như vậy mà đứt đoạn đi mất.

………………………………

“Tẫn ca, Triển Duy đã liên hệ đến bác sĩ giỏi nhất quốc tế, ngày mai ông ta sẽ đến đây!”

Mạnh Truyền Tân đứng phía sau Tiếu Tẫn Nghiêm, rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói.

Từ nửa giờ trước Diệp Mạc rời đi cho đến giờ, Tiếu Tẫn Nghiêm mặt vẫn không chút cảm xúc ngồi ở trên ghế salong, cứ ngồi như một cái máy, không làm gì cũng chẳng nói gì, cả người giống như một cái xác chết di động.

Tiếu Tẫn Nghiêm bình tĩnh không có nghĩa là thủ hạ của hắn cũng bình tĩnh được như vậy, thuốc ngay lập tức đã được mang đi xét nghiệm, nếu đúng như Phó Nhân nói không có cách nào cứu chữa được, vậy những thủ hạ kia của Tiếu Tẫn Nghiêm sợ rằng còn hoảng loạn hơn cả chính bản thân Tiếu Tẫn Nghiêm nữa.

Cũng vì Tiếu Tẫn Nghiêm hiện tại vẫn còn chưa có dấu hiếu sắp chết nào thế nên tất cả mọi người trong lòng lúc này mới không quá mức rối như tơ vò.

“Tôi biết rồi” Tiếu Tẫn Nghiêm hờ hững đáp lại một câu, đứng dậy đi lên lầu “Không có chuyện gì quan trọng thì đừng đến làm phiền tôi!”

Khi Tiếu Tẫn Nghiêm trở lại phòng ngủ mới phát hiện ra khung cảnh phòng ngủ đã hoàn toàn thay đổi.


Tốc độ làm việc của người hầu rất nhanh, không tới nửa giờ, liền dọn dẹp xong toàn bộ đồ đạc của Diệp Mạc cùng tất cả những vật dụng có liên quan đến Diệp Mạc, trong khoảnh khắc, Tiếu Tẫn Nghiêm cảm thấy thật xa lạ.

Hắn trước nay không hề mất công trang trí phòng ngủ, tất cả mọi thứ đều là do Diệp Mạc chuẩn bị, phong cách bên trong, bầu không khí được xây dựng nên đều là theo tính cách và sở thích của Diệp Mạc, hiện tại, những bức tranh sơn dầu Diệp Mạc yêu thích được treo trên tường kia đều đã bị thay đổi, thậm chí chiếc ga trải giường và bộ gối màu trắng cũng đều bị đổi thành màu đen kịt thuộc về riêng Tiếu Tẫn Nghiêm hắn.

Nhìn xung quanh căn phòng ngủ, chẳng còn nhìn thấy bất cứ đồ dùng nào của Diệp Mạc, thậm chí không cảm giác được một chút hơi thở nào chứng minh sự tồn tại của Diệp Mạc, ngay cả bầu không khí cũng trở nên lạnh lẽo đến mức dị thường.

Tiếu Tẫn Nghiêm ngồi ở trên giường, mặt không chút cảm xúc nhìn tấm thảm, giữa hai lông mày một mảnh âm hàn.

Có thể nguyên nhân là do độc tố bên trong, Tiếu Tẫn Nghiêm có cảm giác mình thật sự cách cái chết không còn xa.

Nhưng mặc dù có thống khổ đến như thế nào đi chăng nữa, Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không hối hận đã ly hôn với Diệp Mạc, có thể hắn vẫn khó có thể khống chế được cảm giác muốn đi tìm cậu, thế nhưng hắn quyết sẽ không lại tự chấp nhận thấp hèn đi tìm Diệp Mạc.

Hiện tại hắn xác định rất rõ ràng, hắn đối với Diệp Mạc, căm hận còn nhiều hơn cả yêu!

Hắn thật sự hận cậu không thể chết! Hận không thể tự tay xé nát cậu ra!

Nằm lỳ ở trên giường, mãi cho đến tận nửa đêm, Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn chưa khép mắt lại ngủ, cuối cùng hắn rời giường, sai người mang tới mấy chai rượu, ngồi ở đầu giường ngửa cổ lên uống một mình.

Sau đêm nay, hắn sẽ trở lại là Tiếu Tẫn Nghiêm của hai năm trước, không bị bất kỳ thứ tình cảm nào ràng buộc, sống một các tùy tiện hung tàn! Càng thêm tàn nhẫn, càng thêm ác độc, càng thêm máu lạnh vô tình! Bất kể là ai, chỉ cần cản đường hắn, hắn sẽ ra tay giết rất nhẹ nhàng!

Tiếu Tẫn Nghiêm ngủ một giấc thẳng đến trưa hôm sau mới bị cuộc điện thoại của Mạnh Truyền Tân đánh thức.

Đi xuống lầu, Tiếu Tẫn Nghiêm phát hiện mấy tên thủ hạ thân tín của hắn đều tập trung ở phòng khách, sắc mặt nghiêm trọng nhìn hắn, trên mặt không hẹn mà đều lộ ra sự lo lắng cùng hoảng sợ.

“Kết quả xét nghiệm thuốc có rồi à.” Tiếu Tẫn Nghiêm ngồi trên ghế salông chính giữa mặt rất bình thản mở miệng nói “Nhìn sắc mặt của các người, hẳn là tôi chẳng còn cứu nổi nữa đúng không.”

Tiếu Tẫn Nghiêm tỏ ra bình tĩnh hơn đám người Trình Tử Thâm rất nhiều, hắn tùy ý phất tay một cái, tất cả mọi người liền ngồi xuống, mà những người hầu bên trong phòng khách cũng thức thời rời đi.


“Đã lập ra một nhóm nghiên cứu gồm những bác sĩ hàng đầu, hiện tại bọn họ đang ngày đêm nghiên cứu cách giải độc, tin rằng không bao lâu nữa…”

“Tôi không phải đứa con nít 3 tuổi.” Tiếu Tẫn Nghiêm ngắt lời Trình Tử Thâm, bật một điếu thuốc đưa lên môi, thanh âm vẫn vô cùng bình tĩnh “Nói thật ra xem, có phải tôi đã không cứu được nữa không?”

Từ trong miệng Phó Nhân, Tiếu Tẫn Nghiêm đã hiểu được đại khái tác dụng của loại thuốc mà Diệp Mạc bỏ vào cho hắn.

Trong tay Phục Luân có rất nhiều loại thuốc cổ quái kỳ lạ, rất nhiều người có thế lực thuộc các tổ chức hắc ám đều đã bị hắn ám hại, có người thậm chí chết một cách không rõ ràng, Tiếu Tẫn Nghiêm biết rõ Phó Nhân không nói dối, Phục Luân muốn hạ độc dược vào người hắn, dĩ nhiên sẽ không để có hắn có bất kỳ con đường nào sống sót.

“Không hẳn” Trình Tử Thâm sắc mặt phức tạp nói “Hiện tại cậu không có biểu hiện của bệnh trạng, có thể liều lượng thuốc ở trong người cậu không đủ.”

Đám người Trình Tử Thâm chờ suốt đêm để biết được những thông tin liên quan đến thuốc này, khi bọn họ nhận ra Tiếu Tẫn Nghiêm không có biểu hiện suy nhược, trong lòng thở phào thầm nghĩ, chắc là liều lượng thuốc Tiếu Tẫn Nghiêm ăn vào hoàn toàn không đủ gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bọn họ cũng rất lo lắng, lo lắng là bởi vì thuốc kia vẫn chưa phát tác dụng thật sự. Nói không chừng chẳng bao lâu nữa, Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ cảm thấy toàn thân vô lực, thậm chí thổ huyết, sau đó từng nội tạng trong cơ thể sẽ nhanh chóng suy kiệt.

“Hiện giờ tôi vẫn chưa cảm giác có dấu hiệu sắp chết, các người làm thế làm gì, không cần thiết vì chuyện này mà hao tâm tốn sức. Nếu như thật sự tôi không thể cứu chữa được nữa thì các người có cố gắng cũng phí công, trước khi chết tôi sẽ xử lý xong hết tất cả công việc, thế nên các người không cần phải ba lần bốn lượt tới đây hội nghị”

Đối với cái chết, Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không có bất kỳ sợ hãi nào, hoặc có lẽ là, hắn căn bản không biết cái chết có vị như thế nào, hắn sống ở trên vạn người, khinh thường tất cả, bao gồm cả cái chết.

Thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm cùng Tiếu Tẫn Nghiêm có tâm thái hoàn toàn khác nhau, ở trong mắt bọn họ, Tiếu Tẫn Nghiêm biến mất liền đại diện cho hai đạo Hắc Bạch biến chuyển, bất kể là thế lực hắc ám ở Đông Nam Á hay là tập đoàn thương mại Hoàng Sát, đều sẽ rơi vào bên trong tình trạng hỗn loạn xưa nay chưa từng có.

Trên thế gian này, ngoại trừ Tiếu Tẫn Nghiêm, không có bất kỳ người đàn ông nào có thể điều động được tất cả những việc này.

Đám người Trình Tử Thâm một lần nữa khuyên can, cuối cùng Tiếu Tẫn Nghiêm đồng ý đi đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát, các loại thiết bị, đo lường, gần như đem khắp toàn thân Tiếu Tẫn Nghiêm từ trên xuống dưới mỗi tế bào máu từng nơi đều kiểm tra kỹ càng, kết quả, cái gì cũng không tra ra.

Dựa theo lời Phó Nhân thú tội trước lúc chết, lấy trình độ y học hiện nay rất khó để tra ra bất kỳ vấn đề nào trên thân thể khi trúng phải loại độc này. Thế nên thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm không dám lơi là, một bên tự an ủi rằng chắc liều lượng độc dược trong người Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn chưa đủ gây tử vong, một bên tiếp tục nghiên cứu thuốc giải độc.

Tiếu Tẫn Nghiêm ở bệnh viện gặp phải Diệp Thần Tuấn, chạm mặt nhau, chỉ đơn giản là liếc mắt nhìn nhau một cái, không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, chỉ là thời điểm sượt qua người nhau, Diệp Thần Tuấn lành lạnh nói một câu “Tiểu Tuyền nằm ở phòng bệnh phổ thông XXX” Nói xong không chờ Tiếu Tẫn Nghiêm có phản ứng, Diệp Thần Tuấn bước đi thẳng không quay đầu lại.

Diệp Thần Tuấn sau khi biết Diệp Mạc đã ly hôn với Tiếu Tẫn Nghiêm, lập tức chạy đến căn nhà trước đây Diệp Mạc ở, sau đó nhìn thấy Diệp Mạc toàn thân ướt đẫm ngất xỉu trên nền phòng khách. (Jian: huhu Thần ca mãi là soái ca soái nhất truyện:(((( vừa ôn nhu vừa ngọt ngào, lúc nào cần ảnh đều xuất hiện giúp đỡ huhu vợ ổng đúng có số hưởng mòa:(((( Thần ca là của tuôiiiii:(((((((()


Diệp Mạc sốt rất cao, Diệp Thần Tuấn cấp tốc đem Diệp Mạc chạy đến bệnh viện, làm thủ tục nhập viện cho Diệp Mạc, hơn nửa ngày trời, cơn sốt của Diệp Mạc mới thuyên giảm bớt, nhưng sắc mặt vẫn tiều tụy đến đáng sợ, giống như người sắp chết vậy.

Bác sĩ nói cho Diệp Thần Tuấn biết, thân thể Diệp Mạc suy yếu đến vậy không chỉ nguyên nhân là do quá mệt mỏi mà cũng có thể là ý chí sinh tồn của Diệp Mạc gần như không còn, dẫn đến cơ năng thân thể hoạt động rất chậm, bác sĩ không có cách nào đưa ra được đáp án rõ ràng, chỉ đề nghị ở lại bệnh viện tiếp tục theo dõi.

Khi thấy rõ người đẩy cửa bước vào là Tiếu Tẫn Nghiêm, khuôn mặt tiều tụy ảm đạm của Diệp Mạc hiện lên một tia vui sướng, cậu ngồi thẳng người dậy, trong đôi mắt suy yếu tràn đầy chờ mong nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm. (Jian: Móa:((( tội em nó:(((()

Anh ấy đến thăm cậu, cho dù có hận cậu nhiều đến thế nào đi nữa, bất kể anh ấy nói rằng không muốn nhìn thấy mặt mình nữa, anh ấy vẫn không kiềm chế được mong muốn đến tìm cậu.

Tiếu Tẫn Nghiêm mặt không chút cảm xúc đi tới bên giường Diệp Mạc, ánh mắt lạnh lùng, hồi lâu cười lạnh một tiếng “Bị sốt à? Báo ứng đến nhanh thật! Có điều mức độ quá nhẹ, bị sốt so với bị trúng độc, căn bản chẳng là gì cả đúng không.”

Tiếu Tẫn Nghiêm vô tình xé nát trái tim đang tràn đầy chờ mong của Diệp Mạc, Diệp Mạc một lần nữa cúi đầu, ánh mắt thương trầm, không nói một lời.

“Có thể tôi chẳng sống được bao lâu nữa.” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên ngồi ở bên giường Diệp Mạc, thanh âm âm lãnh khủng bố “Không vui à? Rốt cuộc em đã báo thù thành công cho em gái em rồi đấy.”

“Anh đi đi Tiếu Tẫn Nghiêm, tôi muốn nghỉ ngơi” Diệp Mạc quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấp giọng nói “Chúng ta không phải đã ly hôn rồi sao? Về sau đừng nên gặp mặt nhau nữa thì tốt hơn.”

Gần như thanh âm của Diệp Mạc lạc hẳn đi, đột nhiên Tiếu Tẫn Nghiêm đưa tay ra bóp lấy cái cổ Diệp Mạc, ấn đầu Diệp Mạc lên trên vách tường phía sau, thậm chí còn phát ra riếng động va chạm.

“Con mẹ nó cái đấy còn cần em nói với tôi sao?’ Tiếu Tẫn Nghiêm quát lên, hắn có giả vờ bình tĩnh đến thế nào đi nữa cũng không thể quên đi nỗi căm hận cùng phẫn nộ đối với Diệp Mạc.

Hắn có thể sắp chết rồi, vậy mà nam nhân này lại thờ ơ không động lòng!

Tiện nhân này! Chó hoang! Hắn yêu cậu đến liều lĩnh, vậy mà đến tận bây giờ mới nhận ra, tất cả những việc này, đều là do Tiếu Tẫn Nghiêm hắn thật quá ngu ngốc!!

“Nghe nói người bị sốt nơi đó so với thường ngày đều ham muốn mạnh hơn, tôi con mẹ nó đúng là muốn nhìn xem thử một chút có phải là thật hay không!”

Tiếu Tẫn Nghiêm nhếch miệng cười nói, một tay còn lại đột nhiên kéo quần bệnh nhân của Diệp Mạc xuống, ngón tay dán vào bên trong luồn vào phía sau Diệp Mạc.

“Đừng…. chuyện này…. Nơi này là bệnh viện….” Diệp Mạc khó nhọc mở miệng nói.

Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên thả tay ra, bàn tay ở phía sau Diệp Mạc cũng rút về, Diệp Mạc bị một luồng lực đẩy ngã ở trên giường, Tiếu Tẫn Nghiêm càng thêm giận dữ, nở nụ cười hung tợn “Em cho rằng tôi con mẹ nó còn có ham muốn với em à?”


Diệp Mạc một lần nữa ngồi dậy, cúi đầu, mím đôi môi trắng nhợt không nói gì.

Thái độ của Diệp Mạc khiến cho Tiếu Tẫn Nghiêm một lần nữa gần như mất đi khống chế.

Hắn ngày đó có thể lấy trạng thái bình tĩnh dị thường cùng Diệp Mạc ly hôn, là bởi vì ngày đó phẫn hận trong nháy mắt đã đạt đến cực hạn tâm lý chịu đựng của hắn, tâm trí tan vỡ khiến Tiếu Tẫn Nghiêm không còn chút khí lực nào để đuổi theo oán trách, nhưng hiện tại không giấc, phẫn nộ cùng căm hận bế tắc trong lòng Tiếu Tẫn Nghiêm đang từng chút một phát tiết ra bên ngoài.

Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên nắm lấy cổ tay Diệp Mạc, nhìn qua chiếc xích tay đầu lâu kia, âm hiểm cười châm chọc nói “Không phải em hận tôi sao? Tại sao không ném sợi xích tay này đi cho rồi, lẽ nào đã nghĩ thông suốt qua sợi xích tay này, là thứ chứng minh cho sự ngu xuẩn của Tiếu Tẫn Nghiêm tôi suốt hai năm qua?!!”

Thấy Diệp Mạc vẫn giữ im lặng như cũ, phẫn nộ của Tiếu Tẫn Nghiêm đã đạt đến đỉnh, hắn nắm lấy sợi xích, dùng sức kéo một cái khiến sợi xích tay gãy vỡ, hạt châu đính trên mặt đầu lâu văng tung tóe trên mặt đất, tí tách tí tách nhảy lên lăn hướng khắp xung quanh.

Diệp Mạc rốt cuộc không thể không có phản ứng nữa, cậu đẩy Tiếu Tẫn Nghiêm ra, vội vàng xuống giường, ngồi xổm trên mặt đất vội vàng nhặt lấy những hạt châu kia.

Đây là món đồ duy nhất còn lại trên người cậu có liên quan đến Tiếu Tẫn Nghiêm, bất kể sợi xích tay này có rẻ mạt đến mức nào thì nó đều đã chứng kiến những ân oán triền miên giữa cậu và Tiếu Tẫn Nghiêm một thời gian dài như vậy, nó đã được đeo trên cổ tay Tiếu Tẫn Nghiêm đã gần 3 năm, để khi Diệp Mạc nhìn thấy sợi xích tay này, liền nhớ tới sủng ái mà Tiếu Tẫn Nghiêm đã từng dành cho cậu.

Cậu bây giờ đã chẳng còn lại gì nữa, người thân, người yêu, đều đã rời bỏ cậu…

Sợi xích tay là vật duy nhất cậu còn lại, là vật cuối cùng để trước khi chết cậu có thể cảm nhận được một chút ấm áp.

Hồi ức cuối cùng này, cậu không muốn cứ như vậy mà mất đi…

Có mấy hạt châu lăn vào bên dưới gầm giường, Diệp Mạc quỳ nửa người, mặt gần như cúi sát vào mặt đất, chật vật đưa tay vào dưới gầm giường mò tìm.

Nhìn bóng người gầy nhỏ trên mặt đất kia, Tiếu Tẫn Nghiêm bao nhiêu năm như vậy lần đầu tiên có kích động muốn khóc…

Nhưng, hắn lại càng thêm hận!!

“Tôi cho em biết Diệp Mạc!” Tiếu Tẫn Nghiêm nắm chặt nắm đấm, quay về phía Diệp Mạc đang còn quỳ trên đất tàn nhẫn lớn tiếng nói “Tôi đã nói không muốn lại đến tìm em, không phải tôi chỉ muốn em tránh tôi ra thật xa, mà tôi còn muốn em biến khỏi thế giới của Tiếu Tẫn Nghiêm tôi! Còn nữa, bệnh viện này thuộc về Hoàng Sát, thế nên từ bây giờ tôi cho em mau cút khỏi bệnh viện này!”

Tiếu Tẫn Nghiêm nói xong, xoay người đạp cửa mà đi.

Diệp Mạc ngồi thừ trên mặt đất, nước mắt từ khóe mắt chậm rãi chảy xuống, đưa tay lau mắt, Diệp Mạc tiếp tục đưa tay xuống gầm giường tìm kiếm….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận