Lao Tù Ác Ma

Những nhát dao đâm vào thân thể Tiếu Tẫn Nghiêm không quá sâu, nhưng bị một gã đàn ông thân hình cũng cao to cường tráng như Phó Hữu đánh đấm liên tục, thêm vào vết thương toàn thân không ngừng chảy máu, khiến Tiếu Tẫn Nghiêm thân thể căn bản không còn khí lực để chống đỡ liền ngã trên mặt đất, hô hấp có chút mất cân bằng, nhưng hắn vẫn khó nhọc mở to mắt, nhìn Diệp Mạc trước mắt mặt đẫm lệ.

Nghe được Diệp Mạc gọi hắn là lão Tiếu, trong lòng Tiếu Tẫn Nghiêm mừng đến phát điên, bởi hắn biết, Diệp Mạc đã khôi phục lại ký ức, đã nhớ ra hắn là ai.

“Mạc Mạc….” Tiếu Tẫn Nghiêm hướng về phía Diệp Mạc, đôi môi nhợt nhạt nở nụ cười, huyết dịch theo khóe mắt của hắn trượt xuống, nhìn qua vô cùng chật vật.

Đại não Diệp Mạc lướt qua những ký ức vốn mờ nhạt nay trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết, dưới thống khổ mãnh liệt, toàn bộ ký ức hai kiếp của cậu đều đã thức tỉnh, Diệp Mạc vừa khóc vừa nhìn về phía Tiếu Tẫn Nghiêm đang nằm ngã trong vũng máu đỏ, đau đớn nơi đáy lòng càng lúc càng sâu.

Đó chính là lão Tiếu của cậu, là người chồng của cậu…

Trải qua thời gian ba năm chia cắt, anh ấy, đã tìm lại được cậu, tiếp tục ở bên cạnh cậu, chẳng từ bỏ mà tiếp tục yêu cậu. Một lần sinh tử luân hồi, gạt bỏ đi tát cả vô số những ân oán tình cừu, đã khiến cho Diệp Mạc triệt để kiên định, cậu yêu Tiếu Tẫn Nghiêm, trước đây cũng thế, hiện tại cũng vậy, cậu muốn được ở bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm, vĩnh viễn.

“Lão Tiếu…. xin lỗi….”


Nước mắt theo hai gò má không ngừng chảy xuôi xuống, trong thanh âm nghẹn ngào nức nở của Diệp Mạc tất cả đều là thống khổ.

Nhìn vẻ bi thương đau đớn trên khuôn mặt Diệp Mạc, tâm Tiếu Tẫn Nghiêm có cảm giác như bị ai đâm nhói, hắn dùng tay chống đất muốn đứng lên, đầu lại đột nhiên bị Phó Hữu dùng sức đá một cước, trước mắt hắn tối sầm lại, Tiếu Tẫn Nghiêm liền hôn mê bất tỉnh.

“Trước tiên mang hắn dẫn đi băng bó sơ một chút, đừng để hắn còn chưa nhìn thấy Phục gia liền chết vì mất nhiều máu” Phó Hữu dùng chân đá đá Tiếu Tẫn Nghiêm trên mặt đất nằm bất động, lạnh giọng ra lệnh “Còn tên nam nhân kia, trước tiên cứ giam chung cùng một chỗ với Tiếu Tẫn Nghiêm đi:”

“Vâng”

………………………….

Vết thương của Tiếu Tẫn Nghiêm được xử lý qua loa, tuy rằng cầm máu nhưng cũng không có làm bất kỳ trị liệu nào, ở trong mắt Phó Nhân, chỉ cần bảo đảm Tiếu Tẫn Nghiêm còn sống để đưa đến trước mặt Phục Luân là được, còn Tiếu Tẫn Nghiêm bị thương thế nào, căn bản không quan trọng.

Phó Hữu ra lệnh cho thủ hạ đem Tiếu Tẫn Nghiêm nhốt ở phòng giam dưới đất trong quán bar, phái rất nhiều người canh gác kỹ lưỡng, tựa hồ vẫn còn kiêng dè thân thủ của Tiếu Tẫn Nghiêm nên thủ hạ của Phó Hữu đặc biệt đổi dây thừng thành dây xích sắt để trói Tiếu Tẫn Nghiêm.


Vì Diệp Mạc được Dương Mạc coi trọng thế nên thủ hạ của Phó Hữu đối với Diệp Mạc khá lịch sự, chỉ dùng còng tay trói tay chân Diệp Mạc lại thôi.

Sau khi đám thủ hạ vừa rời đi, Diệp Mạc liền lập tức nhảy nhảy tới bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm, ngồi xổm người xuống, dùng vai không ngừng lắc lắc đụng vào người Tiếu Tẫn Nghiêm đang bị trói bất động.

“Lão Tiếu, anh tỉnh lại đi” Diệp Mạc không ngừng kêu, thỉnh thoảng dùng đầu chống đỡ trên mặt Tiếu Tẫn Nghiêm “Anh đừng dọa em, mau tỉnh lại đi mà” Diệp Mạc sốt ruột đến mức phát khóc, cuối cùng đem đầu tựa ở trước ngực Tiếu Tẫn Nghiêm, thấp giọng nức nở.

Hồi lâu, Diệp Mạc nghe được từ trên đỉnh đầu truyền đến một trận thanh âm cười nhẹ đầy từ tính sủng nịch.

“Bình thường trong tình huống như vậy không phải là dùng nụ hôn để thức tỉnh người đang ngủ mê sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm cười nói, hiện tại, hắn không có bất kỳ chút gì giống với người đang ở trong tình cảnh hiểm nghèo cả. Vừa nghĩ tới chuyện nam nhân nhỏ bé trước mắt này đã nhớ lại tất cả, đáy lòng Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ cảm thấy ấm áp nồng đậm lan tràn.

Diệp Mạc giật mình ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt Tiếu Tẫn Nghiêm đang cười thích thú thì tức giận nói “Anh lại giả bộ bất tỉnh, đây là lúc để đùa hả?”


“Anh chỉ là quá cao hứng thôi Mạc Mạc” Tiếu Tẫn Nghiêm vẻ mặt đầy nhu tình nhìn Diệp Mạc “Ba năm qua, đây là giây phút anh vui sướng nhất”

Diệp Mạc cắn cắn môi, thấp giọng nói “Ba năm qua, anh đã sống như thế nào vậy?” Diệp Mạc giờ khắc này không thể diễn tả nổi tâm tình của chính mình, cậu có quá nhiều chuyện muốn nói với Tiếu Tẫn Nghiêm, ba năm mất trí nhớ, tình cảm của cậu giống như bị khóa kín trong một chiếc hộp giấu kín thật sâu trong lòng, bị bụi phủ lên một lớp lãng quên, giờ khắc này toàn bộ đều được mở ra, đáy lòng tự nhiên khó có thể nhanh chóng bình lặng được.

“Ba năm nay, ngoại trừ nhớ em thì chính là nhớ em, Mạc Mạc. Ba năm dằn vặt đã khiến anh thực sự đã thay đổi rồi, từ nay về sau, Mạc Mạc chính là Thượng đế trong thế giới của Tiếu Tẫn Nghiêm anh, có quyền quyết định anh mọi thứ.”

Diệp Mạc mím mím môi, không nói gì, ngồi ở bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm, đầu nhẹ nhàng tựa ở trên vai Tiếu Tẫn Nghiêm, lúc này mới thấp giọng nói “Lão Tiếu, nếu như yêu anh là lao tù, vậy anh hãy dùng lao tù của anh để giam cầm em cả đời đi…”

Tiếu Tẫn Nghiêm hơi ngẩn người, hưng phấn mãnh liệt khiến hắn không kiềm chế được quay đầu hôn lên tóc Diệp Mạc, thanh âm đê mê nói “Mạc Mạc, anh yêu em….” (Jian: tụi nó đang bị nhốt mà sao tym hường bay tứ tung vại nè =))) cưng ghê hồn =)))))

Lao tù tình yêu này, cho đến nay người bị giam cầm trong đấy, ngoại trừ Diệp Mạc, kỳ thực còn có cả chính Tiếu Tẫn Nghiêm, bây giờ, hắn không phải là kẻ đơn phương yêu người kia nữa, lao tù này, xem như cũng đã chẳng còn tồn tại…

Lao tù là do vì yêu điên cuồng mù quáng mà tạo ra, cuối cùng, cũng vì tình yêu mà biến mất….

“Lão Tiếu, có phải chúng ta sắp chết rồi không?” Diệp Mạc tựa ở trên vai Tiếu Tẫn Nghiêm, nhẹ giọng mở miệng nói “Thủ hạ của anh cũng không biết chỗ anh bị giam giữ, vậy chúng ta khẳng định sẽ không trốn ra được rồi.”


“Anh không biết” Tiếu Tẫn Nghiêm ôn nhu cười “Nhưng nếu như ngay cả mạng của Mạc Mạc mà anh còn không bảo vệ được, vậy Tiếu Tẫn Nghiêm anh có tư cách gì để làm người đàn ông của em” (Jian: huhu ôm tym ❤ tới chương này thì bạn Tiếu soái ca nhất truyện dồi đóa:((((()

“Đã ở trong tình huống thế này rồi mà anh còn nhiều lời” Diệp Mạc ngồi thẳng người, dựa sát vào Tiếu Tẫn Nghiêm, vô cùng thần bí nhỏ giọng hỏi “Anh cứ bình thản như thế, có phải là đã có kế hoạch để thoát hiểm không?”

Tiếu Tẫn Nghiêm cười, gật đầu “Sẽ không sao đâu”

Diệp Mạc thở phào nhẹ nhõm, cậu không hỏi kỹ, chỉ là nghe Tiếu Tẫn Nghiêm nói như vậy, cậu liền trở nên an tâm, cậu hiện tại chính là tin tưởng tuyệt đối vào Tiếu Tẫn Nghiêm. Diệp Mạc cúi đầu nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm một thân toàn là vết thương, tất cả đáy mắt đều là đau lòng “Có phải đau lắm không, hay là em đi cầu xin bọn họ nới lỏng dây xích ra một chút, hoặc là xin bọn họ một chút thuốc giảm đau cho anh” Nhìn trán Tiếu Tẫn Nghiêm ướt đẫm mồ hôi, Diệp Mạc biết hiện tại Tiếu Tẫn Nghiêm đang cố gắng hết sức nén lại đau đớn nơi vết thương.

“Mạc Mạc, em hôn anh một cái đi, như vậy, anh liền sẽ không cảm thấy đau đớn nữa” Sắc mặt Tiếu Tẫn Nghiêm tái nhợt cười nói.

“Lúc này rồi mà anh vẫn còn tâm trạng đùa giỡn” Diệp Mạc căm giận nói, nói xong lại dừng một chút, quẫn bách thấp giọng nói “Nếu… nếu như thoát khỏi đây, em… em sẽ hôn đủ lại cho anh…”

Tiếu Tẫn Nghiêm vừa nghe, lập tức tỉnh thần tỉnh táo, bật thốt lên “Anh sẽ cố gắng!”

“………..” (Jian: hai đứa nó cưng quá o>v.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận