Lao Tù Ác Ma

Lạc Tần Thiên chưa bao giờ xem Lạc Bắc Mâu là cha của mình, ở trong mắt hắn, ông ta là một tên đàn ông nghiêm khắc máu lạnh, trong mắt ông ta chỉ có lợi ích của Lạc gia tộc, không có cái gọi là máu mủ tình thân, cho dù hắn có là con trai ruột duy nhất của ông, ông cũng chỉ xem hắn như công cụ để bồi dưỡng kế thừa vị trí của chính mình, chỉ cần hắn đi sai con đường mà ông ta đã định sẵn, ông ta vẫn ra tay độc ác như thường.

Thanh âm mất khống chế của Lạc Tần Thiên khiến cho Lạc Bắc Mâu vốn dĩ đang nóng nảy trong nháy mắt trở nên cuồng nộ, Lạc Tần Thiên vừa dứt lời, ông liền đột nhiên phất cây trượng đen kịt cứng rắn trong tay ném về phía người Lạc Tần Thiên, vẻ mặt âm lệ trầm ổn trong nháy mắt phẫn nộ vặn vẹo, quát to một tiếng “Thứ hỗn trướng!”

Cây trượng tầng tầng nện mạnh xuống trên vai Lạc Tần Thiên, Lạc Tần Thiên đang còn ôm Phác Dịch nên không thể né tránh, mạnh mẽ mà chống đỡ một đòn này, nơi bị đánh thậm chí còn truyền đến một tiếng vang trầm dày đặc!

Kiếm mi Lạc Bắc Mâu nhảy nhảy, hô hấp cũng trở nên dồn dập, ông dùng ánh mắt như nhìn rác rưởi để nhìn chính con trai ruột của mình, âm lãnh trầm giọng nói “Ngươi cái tên bại hoại này! Thật là làm cho ta ở trong gia tộc mất hết cả mặt mũi!!”

Lạc Tần Thiên nhẫn nhịn đau đớn nơi vai, nhẹ nhàng đặt thân thể Phác Dịch nằm xuống mặt đất, đứng lên, ánh mắt lộ ra cừu hận nhìn chằm chằm Lạc Bắc Mâu “Là ông hạ lệnh đâm xe sao?”

Thân hình của Lạc Tần Thiên cao to cường tráng tương tự giống như Lạc Bắc Mâu, hai người đối mặt với nhau, ánh mắt tàn nhẫn hung ác tương giao, giống như hai đại cao thủ quyết đấu, tư thế một mất một còn!

“Ta con mẹ nó đúng ra chính là muốn đụng chết tên rác rưởi nhà ngươi!” Lạc Bắc Mâu tức giận nói, Lạc Bắc Mâu vừa mới nói dứt lời, Lạc Tần Thiên đột nhiên giơ một quyền lến, nện ở trên mặt Lạc Bắc Mâu!

Trong nháy mắt, tất cả mọi người xung quanh đều kinh ngạc đến ngây người, ở Lạc gia tộc, động thủ với trưởng bối đã là điều tối kỵ! Huống gì, người Lạc Tần Thiên đánh, không chỉ là cha của chính hắn, mà còn là vị chủ nhân của Lạc gia tộc, khiến cho tinh thần tất cả mọi người bị chấn động không nhẹ!

Lạc Bắc Mâu bị trúng cú đấm này là ngoài dự liệu, bởi ông không thể nào ngờ tới được lại bị chính con trai mình, ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, ra tay động thủ với mình!

Trong một giây, bão táp đột nhiên nổi lên, mọi người xung quay không ai dám phát ra bất kỳ thanh âm nào, chỉ kinh hoảng nhìn kỹ hai cha con trước mắt.

Lạc Hướng sắc mặt rất khó coi, hiện tại cậu thực sự lo lắng rằng Lạc Bắc Mâu dưới cơn nóng giận sẽ đánh chết Lạc Tần Thiên!

“Cú đấm này, là tôi thay người anh em của tôi đánh ông!” Trong đôi mắt Lạc Tần Thiên tất cả đều là tơ máu đỏ tươi, Phác Dịch đột ngột ra đi, khiến cho hắn gần như muốn phát điên lên!

Lạc Tần Thiên nói xong, lần thứ hai vung quyền hướng về phía Lạc Bắc Mâu, nhưng lần này, còn chưa chạm được đến người Lạc Bắc Mâu, liền bị Lạc Bắc Mâu dùng côn trượng một nhát đánh mạnh xuống, cánh tay Lạc Tần Thiên bị đánh đến buông thõng xuống không thể động đẩy, thân thể loạng ngoạng ngã nghiêng vài bước, vẫn còn chưa đứng vững, liền bị Lạc Bắc Mâu một cước đạp ngã xuống đất!

“Súc sinh! Lão tử thực sự là đã nuôi không ngươi!” Lạc Bắc Mâu lớn tiếng phẫn nộ quát!

Lạc Tần Thiên chật vật khó nhọc từ dưới đất đứng lên, trào phúng nhìn Lạc Bắc Mâu nở một nụ cười “Ông nuôi tôi? Con mẹ nó từ nhỏ đến lớn ông ngoại trừ việc đánh tôi, ép tôi phải làm theo những gì ông bảo, thì ông làm được gì cho tôi? Ngay cả việc sinh ra tôi, cũng đều là do ông cưỡng gian mẹ tôi mới….A….”

Lạc Tần Thiên vẫn còn chưa nói hết lời, một trượng của Lạc Bắc Mâu đã đánh xuống nơi vai gáy hắn khiến Lạc Tần Thiên trầm thấp kêu một tiếng rồi trực tiếp hôn mê bất tỉnh ngã trên mặt đất!

Sau khi Lạc Tần Thiên ngất đi, Lạc Bắc Mâu vẫn còn chưa chịu ngừng tay, ở trên người Lạc Tần Thiên đập xuống mấy trượng nữa mới phẫn nộ quay người, hướng về phía xe riêng đi đến.

“Giao nó cho con! Nếu như nó còn ngu xuẩn mất khôn thì giam nó đến hết đời cho ta!”

“Dạ!”

Lạc Hướng cung kính gật đầu với Lạc Bắc Mâu, ánh mắt lo lắng rơi trên người Lạc Tần Thiên, mấy côn trượng vừa nãy, nói không chừng sẽ gây ra thương tổn bên trong cơ thể!

Dù sao thì Lạc Tần Thiên vẫn là đứa con trai duy nhất của Lạc Bắc Mâu, Lạc Bắc Mâu nói không lo lắng cho sự sống chết của con trai mình là điều không thể, tuy ông cũng đã tránh đánh vào những chỗ gây nguy hiểm, nhưng cũng biết mấy côn trượng vừa nãy đánh xuống rất tàn nhẫn, thế nên sau khi bước lên xe, lại đột nhiên lạnh lùng nói “Sau khi lên chuyên cơ thì lập tức điều người trị cho nó, miễn lưu lại di chứng gì về sau!” (Jian: Nói chung thì hổ dữ vẫn là không nỡ ăn thịt con mà:)))

“Đã rõ, Mâu thúc!”

Lạc Hướng sớm biết lần này Lạc Tần Thiên trở lại sẽ không thuận buồm xuôi gió, thế nên đã đặc biệt mang theo bác sĩ tư nhân của chính mình đi cùng, bây giờ cũng coi như phát huy được tác dụng.

Thi thể của Phác Dịch sau đó được Lạc Hướng phái người xử lý ổn thỏa, dựa theo mệnh lệnh lúc trước của Lạc Bắc Mâu, Lạc Hướng sắp xếp người đi tiếp quản Thiên Mạc, cứ như vậy, tâm huyết nỗ lực của Lạc Tần Thiên ba năm qua xem như con số không!

Lạc Tần Thiên là một thiên tài kinh doanh, đây là chuyện mà tất cả mọi người trong Lạc gia tộc đều phải công nhận, Lạc Bắc Mâu tin chắc rằng, nếu như đứa con trai này tương lai tiếp nhận vị trí của mình, nhất định sẽ đem Lạc gia tộc trở thành một thần thoại trong giới kinh doanh, nhưng ông cũng biết, Lạc Tần Thiên là một thằng nhóc ngông cuồng bất kham, giống như con ngựa hoang không cương, rất khó không chế, hơn nữa, căn bản là vô tâm thờ ơ với vận mệnh của Lạc gia tộc. Nếu để hắn ta trở thành chủ nhân Lạc gia tộc, nhất định sẽ thích gì làm nấy, thậm chí sẽ thay đổi toàn bộ nội quy từ trước tới giờ của Lạc gia tộc, điều này, tuyệt đối không được phép! Thế nên thay vào đó, ông lại muốn chọn Lạc Hướng nhìn qua tính tình có chút quái gở, lý tính, trầm ổn trở thành người thừa kế của hcinhs mình, còn con trai của chính mình, thì sẽ trở thành người phụ tá của Lạc Hướng, không cầu hắn ta có năng lực giúp Lạc Hướng bày mưu tính kế, chỉ cần sự tồn tại của hắn là có thể làm yên ổn lòng người trong Lạc gia tộc, bởi vì Lạc Tần Thiên là người duy nhất chảy dòng máu thuần chủng của Lạc gia tộc, là tượng trưng cho sự tồn tại của Lạc gia tộc!

Lạc Tần Thiên bị dẫn theo trở lại, Lạc Hướng sắp xếp để hắn ở bên trong biệt thự riêng của cậu, buổi tối, tự mình bưng nước nóng đến lau rửa thân thể của Lạc Tần Thiên, cuối cùng ôn nhu đắp chăn lại, chỉ là không mặc quần áo tử thế lại giúp Lạc Tần Thiên thôi.

“Thật tốt, ca lại ở bên cạnh em.”

Lạc Hướng nhẹ nhàng áp lòng bàn tay của Lạc Tần Thiên trên mặt mình, nhắm mắt lại mỉm cười, tưởng tượng người đang nằm trên giường ôn nhu xoa xoa cậu.

“Ca, em cho anh ba năm tự do, thế nên toàn bộ thời gian sau này của anh, đều dành cho em được không?”

“Lạc Hướng cúi người xuống, ôn nhu hôn lên môi Lạc Tần Thiên, đầu lưỡi nóng ướt ôn nhu tách bờ môi Lạc Tần Thiên ra, chậm rãi thăm dò vào.

Lạc Tần Thiên đang hôn mê hơi nhíu nhíu mày, khẽ thở nhẹ vài tiếng, mấy giây sau mới phản ứng được, đột nhiên mở mắt, một tay giơ lên đột ngột đẩy Lạc Hướng ra, một giây sau, gian nan từ trên giường ngồi dậy, bởi vì cách đây không lâu bị Lạc Bắc Mâu tàn nhẫn đánh một trận, thế nên giờ khắc này toàn thân của Lạc Tần Thiên vẫn còn ê ẩm đau nhức.

“Ca cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.”

Lạc Hướng nhìn Lạc Tần Thiên nở nụ cười, không hề lúng túng khi làm chuyện hạ lưu bị bắt, ý cười dịu dàng ngồi ở bên mép giường, chân thành nhu tình nhìn Lạc Tần Thiên.

Lạc Tần Thiên tức giận nhíu lông mày lại, vừa mới định mở miệng nói gì đấy, đột nhiên phát hiện toàn thân mình không mặc gì cả, hơn nữa ở một số nơi tư mật còn có dấu hôn màu đỏ nhạt.

“Ca đừng giật mình, em chỉ là lúc lau người giúp ca, thuận tiện hôn toàn thân ca, có nơi không khống chế được cường độ mới lưu lại hồng ngân.” Lạc Hướng nhẹ như mây gió mỉm cười nói.

“Cậu đúng là đủ thẳng thắn thừa nhận!” Lạc Tần Thiên nhẫn nhịn kích động muốn bạo phát, cười lạnh nói “Sao hả? Muốn bị tôi thao đến thế à?”

Lạc Hướng nở nụ cười “Phải, nằm mơ cũng muốn, thế nên, ca có thể thỏa mãn em sao?”

“Lạc Hướng, con mẹ nó cậu thật khiến tôi buồn nôn!” Lạc Tần Thiên hung hăng nói “Tôi không phí lời với cậu nữa, y phục của tôi đâu?”

“Ca, anh muốn rời khỏi đây sao?” Lạc Hướng nhẹ giọng nói “Nơi này không phải thành phố X mà là địa bàn của Lạc gia tộc, cho dù anh có đi ra khỏi cánh cửa này cũng sẽ bị người theo dõi từng giây từng khắc, nếu đã như vậy rồi tại sao ca không thể học cách thông minh ra một chút chứ nhỉ? Em mà là ca, sẽ giả vờ nhất thời yếu thế, sau đó mới tìm cơ hội chạy trốn.”

Lạc Tần Thiên híp mắt, ánh mắt quỷ dị nhìn Lạc Hướng, đột nhiên cười nói “Được, tôi không đi, hiện tại tôi đói bụng, đi chuẩn bị chút đồ ăn cho tôi đi.”

“Được, em đã sai người đi làm rồi, lập tức có ngay, ca không cần gấp.” Nụ cười của Lạc Hướng rất khiến người ta rung động.

Lạc Hướng sai người mang bữa tối vào trong phòng, sau đó chính mình ngồi bên cạnh, thâm tình nhìn kỹ Lạc Tần Thiên dùng cơm.

Đối với Lạc Hướng mà nói, chỉ cần mỗi ngày đều có thể được nhìn ca ca của mình như vậy, cậu cũng đã rất thỏa mãn rồi. (Jian: Em thụ này si tình quá TT^TT)

“Lạc Hướng, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi.” Lạc Tần Thiên vừa ngồi trên giường dùng cơm vừa bình tĩnh nói.

“A? Ca, vậy nội dung giao dịch là gì?” Lạc Hướng nghiêng đầu, dáng dấp có mấy phần xinh đẹp.

“Giúp tôi tạo ra một cái chết giả đột ngột, tôi nghĩ với thực lực của cậu mà nói, che giấu được Lạc Bắc Mâu và đám lãnh đạo Lạc gia tộc kia không thành vấn đề.”

“Đối với em mà nói, quả thực rất đơn giản.” Nụ cười Lạc Hướng vẫn cực kỳ mê người “Nhưng em không cảm thấy ca còn có thể lấy cái gì ra để giao dịch với em.”

“Không phải cậu luôn muốn được tôi thao sao?” Lạc Tần Thiên lập tức nói tiếp “Được, tôi thỏa mãn cậu, cậu có thể đến tìm tôi nếu cậu cần, chỉ cần thân thể nhỏ bé này của cậu chịu đựng được, mỗi ngày mỗi đêm tôi đều có thể bảo đảm thỏa mãn cậu.” Lạc Tần Thiên gằn giọng nói, đưa tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của Lạc Hướng đặt ở trên lồng ngực trần của mình, nhếch miệng “Không phải cậu yêu tôi sao? Thế nên điều cậu muốn, không phải là thứ này à?”

Nụ cười trên mặt Lạc Hướng trong nháy mắt thoáng đông cứng, tiếp đó lại khẽ cười nói “Nếu như chỉ vì hưởng thụ giao hoan chi nhạc, em cần gì phải tìm ca? Địa vị của em ở Lạc gia tộc bây giờ đã gần như ngang hàng với nghĩa phụ, dưỡng mấy tên nam sủng bên cạnh bên người là chuyện dễ dàng, so với người không cam tâm tình nguyện làm như ca, còn thoải mái hơn nhiều.”

Lạc Hướng nhẹ nhàng nói mấy câu khiến Lạc Tần Thiên sắc mặt trong nháy mắt thay đổi mấy lần, Lạc Tần Thiên nhìn Lạc Hướng, đột nhiên khẽ cười một tiếng, một giây sau, đột ngột hất chiếc bàn nhỏ trên giường xuống đất, đưa tay nắm lấy cổ tay Lạc Hướng, dùng sức lôi kéo, đem nửa thân thể Lạc Hướng kéo lên trên giường, một giây sau, môi mạnh mẽ phủ kín lấy môi Lạc Hướng, hai tay cũng cấp tốc hoạt động, thoát sạch quần áo trên người Lạc Hướng ra.

“Cậu không phải nhân lúc tôi hôn mê đã hôn khắp người tôi sao? Bây giờ thì để tôi hảo hảo hầu hạ lại cậu.”

“Ca….A….” Lạc Hướng hai mắt mờ ảo, cậu quả thực đã mong chờ giây phút này từ rất lâu, được ca ca của chính mình ôm vào, hôn môi, thậm chí là tiến vào….

Toàn thân đều nổi lên một tầng đỏ nhạt, Lạc Hướng cảm thấy thân thể lâng lâng, hai tay cậu bám lấy phía sau lưng Lạc Tần Thiên, chân cũng chủ dộng ôm lấy eo Lạc Tần Thiên!

“Cậu có biết dáng vẻ của cậu lúc này hạ tiện đến mức nào không?” Lạc Tần Thiên đột nhiên dán vào bên tai Lạc Hướng, thấp giọng cười lạnh nói.

Lạc Hướng bỗng nhiên hoàn hồn lại, còn chưa kịp lên tiếng, hạ thân liền truyền đến một trận xé rách đau đớn, cậu thống khổ nhìn Lạc Tần Thiên đang ném về phía cậu ánh mắt khinh bỉ xem thường, há miệng định nói gì đấy, lại bị một trận va chạm mây mưa dữ dội nhấn chìm! Nếu không phải thân thể bị Lạc Bắc Mâu đánh một trận tàn ác thì Lạc Tần Thiên nhất định sẽ nhấn chìm Lạc Hướng vào chỗ chết rồi!

Cái chết của Phác Dịch không thể không liên quan đến nam nhân này, nếu như không phải là cậu ta lúc trước ở trong phòng khách của Thiên Mạc, lén lút thả vào máy theo dõi dạng viên nhỏ ở trên cổ áo của hắn, xe của hắn và Phác Dịch cũng sẽ không bị Lạc Bắc Mâu dễ dàng bắt được, Phác Dịch cũng sẽ không…

“Lạc Hướng, cậu cho rằng tôi chỉ có thể dựa vào cậu?”

Rốt cuộc đình chiến, Lạc Tần Thiên nắm lấy dưới cái cằm trắng nõn của Lạc Hướng khinh bỉ nói “Tôi sẽ đi tìm Lạc Hách, hắn so với cậu còn đáng tin hơn nhiều!”

“Lạc Hách?!” Lạc Hướng thở dốc, nụ cười luôn ẩn hiện trên mặt trong nháy mắt biến mất hoàn toàn, mơ hồ, còn ẩn chứa sự khủng hoảng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui