Lao Tù Ác Ma

Buổi tối Diệp Mạc vẫn đến hộp đêm kia đi làm, tuy rằng ông chủ của cái hộp đêm có tên Kim Nghê kia chính là Tiếu Tẫn Nghiêm, nhưng sau một lần từng giáp mặt chính diện với Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc đối với bản thân càng có lòng tin hơn, cho dù bây giờ Tiếu Tẫn Nghiêm có đứng trước mặt Diệp Mạc, Diệp Mạc cũng tin tưởng chính mình có thể bình tĩnh đối mặt được với hắn.

Sau khi đi thăm Diệp Nhã xong, niềm tin của Diệp Mạc lại càng trở nên kiên định, Diệp Mạc biết, với tính khí của Tiếu Tẫn Nghiêm, nếu như vẫn không tìm được cậu thì Diệp Nhã tuyệt đối sẽ bị hắn giết chết, nhưng Diệp Nhã lại vẫn còn sống. 

Kim Nghê là nơi giải trí cao cấp xa hoa nhất thành phố X, vừa là nhà hát ca múa nhạc, vừa là hộp đêm, vừa có phòng KTV, những người tới nơi này tiêu tiền không giàu sang thì thân phận cũng cao quý, bởi vì Kim Nghê thuộc về sản nghiệp của tập đoàn Hoàng Sát, thế nên đãi ngộ cho nhân viên cũng cực kỳ cao. Đây cũng là một trong những mục đích thực sự mà Diệp Mạc dù có mạo hiểm cũng phải ở lại.

Diệp Mạc mặc vào đồng phục làm việc, trên khuôn mặt thanh tú mang theo nụ cười mỉm nhàn nhạt, cử chỉ tao nhã, thanh âm nhu hòa, thái độ làm việc đứng đắn, kiên nhẫn và chịu khó, tinh thần làm việc cùng cung cách phục rất tốt nên được quản lý khá coi trọng, không chỉ được tăng thêm lương, mà Diệp Mạc tính tình hiền lành lương thiện cũng rất được đồng nghiệp yêu mến, chỉ vẻn vẹn có mấy ngày mà những nhân viên phục vụ bên trong Kim Nghê đều trở nên thân thiết với Diệp Mạc, điều này làm cho người vẫn luôn sống trong sự giày vò giam cầm của Tiếu Tẫn Nghiêm như Diệp Mạc lần đầu tiên chân chính cảm nhận được, cuộc sống vẫn tươi đẹp biết bao.

Diệp Mạc như thường ngày bưng rượu qua lại các bàn rượu bên trong. Diệp Mạc có cảm giác bầu không khí có gì không đúng làm, từ sau khi có một người đàn ông lạ cúi đầu nói gì đó vào tai quản lý, quản lý cứ thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt cảnh giác ở xa liếc nhìn về phía cậu.

Diệp Mạc không biết cậu đã làm sai điều gì để cho quản lý không vui, vừa nghi hoặc vừa đồng thời tiếp tục ra sức chịu khó làm việc để chứng tỏ bản thân cậu rất nỗ lực cố gắng.

Bên trong một căn phòng KTV không gian rộng lớn u ám, có 8 người đang lười biếng ngồi, thân thể to lớn biểu lộ ra khí tức lạnh lẽo bất kham, đó đều là những kẻ mang thân phận đặc biệt trong hắc đạo.

Những người này ngầm để Tiếu Tần Nghiêm ngồi vào vị trí chính giữa, Tiếu Tẫn Nghiêm ngồi bên trong sopha ở phía sâu, chân tay hoàn toàn thả lỏng, ánh mắt lười biếng như có như không nhìn về Hạ Hải Long ở phía trước đang cúi đầu khom lưng cười cười. Hắn mặc áo sơmi đen hơi mở hàng nút áo trên, lồng ngực màu đồng như ẩn như hiện, gương mặt hắn ở trong bóng tối không nhìn thấy rõ lắm, toàn thân phảng phất như đều bao phủ ở bên trong bóng tối lạnh lùng u ám.

“Tiêu Tổng, tôi mang Liễu Mục tới rồi.” Hạ Hải Long khúm núm, mặt đầy nịnh nọt, đem con gái của mình Hạ Liễu Mục trên mặt trang điểm phấn son đẩy về phía trước một cái.

Đôi mắt đẹp của Hạ Liễu Mục nhìn quanh bốn phía, sống mũi cô cao thẳng thanh tú, làn môi căng mọng gợi cảm mê người, chiếc khăn lụa đỏ quấn quanh phía trước cổ, tăng thêm mấy phần quyến rũ, chiếc váy nhung bó màu trắng vẽ nên vóc dáng với những đường cong eo nhỏ mông nở hấp dẫn, đôi mắt mang theo mị nhãn trong sáng khi nhìn về phía Tiếu Tẫn Nghiêm thì lộ ra ở đáy mắt một mảnh si mê, không giống như là đang bị Hạ Hải Long bán cho Tiếu Tẫn Nghiêm làm tình nhân mà là chính mình tự nguyện đặc biệt vì Tiếu Tẫn Nghiêm mà tới.


“Tiêu tổng.” Thanh âm của Hạ Liễu Mục rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống tích cách ngang ngược bướng bỉnh ngay thường, cô tiểu thư được nuông chiều từ bé giờ phút này lại trở nên ngượng ngùng, ánh mắt yếu đuối quyến rũ chiếu lên người Tiếu Tẫn Nghiêm, ngũ quan Tiếu Tẫn Nghiêm tuấn mỹ tinh anh, khuôn mặt đẹp trai giống như được điêu khắc tỉ mỉ không có bất kỳ lỗi sai sót nào, làn môi mỏng hơi nhếch lên, sống mũi thẳng một đường dọc, đôi mắt sâu thẳm giống như vực sâu không thấy đáy, ma lực vô biên. (Jian: chém vừa thôi má tác giả =.=’)

Ánh mắt Tiếu Tẫn Nghiêm dời khỏi người Hạ Liễu Mục, chăm chăm nhìn về phía Hạ Hải Long đang khúm núm cười nịnh nọt, thanh âm trầm thấp lạnh lẽo âm u phun ra “Nghe nói ông còn một đứa con trai.”

“Phải… là… không phải đã bị thủ hạ của Tiêu tổng ngài bắt giữ rồi sao” Hạ Hải Long trong lòng run lẩy bẩy, khom người cúi đầu, không dám nhìn thẳng tới Tiếu Tẫn Nghiêm.

Tây Uy Cường thấy Hạ Hải Long giả vờ hồ đồ, Tây Uy Cường vung bàn tay lớn lên, ở bên trong căn phòng phát ra tiếng gào thét, Hạ Hải Long bị đặt nằm trên bàn rượu, tay bị thủ hạ bẻ quặt ra sau giữ chặt.

“Con mẹ nói, ông dám đùa với chúng tôi hả!” Thanh âm Tây Uy Cường mạnh mẽ uy lực, quát lớn một tiếng, Hạ Hải Long đang bị đặt nằm trên bàn sợ hãi tới mức vội vã xin tha “Tiếu tổng tha mạng a! Tôi đã trả lời theo lời ngài rồi mà.”

“Lão hồ ly!” Tây Uy Cường gắt một tiếng “Tẫn ca hỏi ông là đang hỏi tới đứa con được ông lén lút đem giấu đi, giả bộ hồ đồ cái mẹ gì, cẩn thận tôi phế bỏ ông ngay trước mặt con gái ông.”

“Vâng vâng vâng!” Hạ Hải Long gật đầu liên tục “Tôi cái gì cũng sẽ nói hết.”

………..

Ba tháng trước, Hạ Hải Long đột nhiên điều tra ra được, tổng tài Tiếu Tẫn Nghiêm của tập đoàn Hoàng Sát, chính là đứa con trai độc nhất của đôi vợ chồng thương gia 20 năm trước bị mình ép trả nợ hại tới chết.


Những người cùng mình hợp lại âm mưu hại chết cha mẹ Tiếu Tẫn Nghiêm 20 năm trước không hiểu sao đều chết hết cả, ngay cả sản nghiệp công ty của bọn họ cũng bị tập đoàn Hoàng Sát chiếm đoạt, Hạ Hải Long biết, người cuối cùng, chính là mình.

Biết rõ không thể nào chạy thoát khỏi ma trảo của Tiếu Tẫn Nghiêm, Hạ Hải Long chỉ còn có cách liều mạng thoái nhượng cầu xin hy vọng Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ tha cho mình, ý thức được bản thân mình không còn cách cứu vãn, Hạ Hải Long liền muốn đem toàn gia đình trốn đi, sẽ có một ngày nào đó, có thể chấn hưng lại tập đoàn Kỳ Cổ, tiêu diệt Hoàng Sát, ôm ảo tượng như thế, Hạ Hải Long đầu tiên lập mưu đưa đứa con trai út Hạ Tuyền của mình đi, đây là đứa con riêng ông không ưa nhất trong nhà, nên giả vờ tạo ra một vụ tai nạn xe, sau đó trong bóng tối đưa Hạ Tuyền ra nước ngoài, nhưng bản tính Hạ Tuyền hiếu thuận lương thiện, ở nước ngoài một tháng lại thấy không yên lòng về gia đình nên lén lút trở về, kết quả đúng là bị tai nạn xe thật sự, mất đi trí nhớ.

Hạ Hải Long lo Hạ Tuyền sẽ vì đi tìm thân phận thật của mình mà tìm tới ông, thế nên nhân lúc Hạ Tuyền mất trí nhớ một lần nữa tạo ra một cái thân phận giả cho cậu là một trẻ mồ côi bằng cấp thấp, sau đó vứt bỏ ở một chỗ trong thành phố V, hơn nữa người chết rồi, ai còn đi điều tra nữa làm gì.

Trong lúc Hạ Hải Long đang chuẩn bị khoản tiền để trốn đi thì phát hiện bản thân mình đã sớm bị Tiếu Tẫn Nghiêm cho người theo dõi sát sao kín kẽ không một khe hở, không chỗ ẩn náu.

Sau khi Hạ Tuyền tỉnh lại, rất nhanh liền chấp nhận tên của mình là Diệp Tuyền mà sống cuộc sống của một trẻ mồ côi, vì tính cách ngoan hiền lễ phép mà ở bên ngoài, Hạ Tuyền có kết giao được với một vài người bạn, nhờ những người bạn này giúp đỡ mà tìm được một công việc đơn giản, sống một cuộc sống yên bình an nhàn như vậy, dù mất trí nhớ nhưng dường như trong tiềm thức của Hạ Tuyền vẫn luôn không trông đợi gì về việc tìm lại ký ức, có lẽ bởi vì khi ở Hạ gia cậu không được hoan nghênh, dẫn đến việc Hạ Tuyền mới muốn rời xa cuộc sống hỗn loạn ấy.

Hạ Tuyền thực sự đã xem mình là một đứa trẻ mồ côi, tên là Diệp Tuyền.

Hơn một tháng sau, Diệp Tuyền đã biến thành Diệp Mạc…

Đương nhiên, chuyện này Hạ Hải Long hoàn toàn không biết.

Hạ Hải Long sau khi kể hết câu chuyện còn lại xong, run rẩy khẽ ngẩng đầu lên nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm ở trong bóng tối “Tiếu tổng, tôi thật sự không có ý muốn lừa gạt cậu, Hạ… Hạ Tuyền… nó căn bản không được xem là con trai của tôi, thời gian này nó ở chỗ nào tôi cũng không biết nữa, cũng khó nói nó có chết vì đói không a…”


Những lời này thật sự là lời nói thật, lúc trước Hạ Hải Long đem Hạ Tuyền vứt bỏ đi, có giả vờ nói là không muốn để cho Hạ Tuyền bị thương tổn, chỉ là Hạ Hải Long không ngờ được, Hạ Tuyền lương thiện lại vì cậu nói này của ông mà mới ở nước ngoài mai danh ẩn tích được một tháng liền lo lắng quay về.

Tiếu Tẫn Nghiêm ho một tiếng, im lặng không nói gì, bên trong phòng lập tức yên tĩnh lại.

“Ông có thể trở về, khoản tiền trợ giúp tập đoàn Hạ gia ngày mai sẽ chuyển tới giúp ông giải quyết nợ.” Con ngươi Tiếu Tẫn Nghiêm đen như mực không có bất kỳ màu sắc gì, thanh âm trầm thấp vừa dứt, Hạ Hải Long liền liên tục gật đầu cúi người rời khỏi căn phòng cách biệt này.

“Triển Duy, mang nữ nhân này đi tìm Trầm tổng, nói cho ông ta biết cô gái này là lễ vật tôi tặng ông ta.” Tiếu Tẫn Nghiêm bẻ bẻ cái cổ cứng ngắc, khóe mắt hơi rũ xuống một nửa trầm giọng nói.

Hạ Liễu Mục không thể tin nổi vào những gì nghe được lúc nãy, Trầm tổng? Lẽ nào là ông trùm bất động sản ở thành phố X tài sản hơn trăm triệu nhưng đã hơn 50 tuổi? Hạ Liễu Mục còn chưa kịp mở miệng xin tha, liền bị thủ hạ Triển Duy của Tiếu Tẫn Nghiêm kéo một tay lôi ra ngoài.

Tiếu Tẫn Nghiêm xoa nắn lông mày, mắt nhắm lại có vẻ hơi mệt mỏi “Để giới truyền thông đăng tải mấy bài báo về chuyện con riêng của Hạ Hải Long, cứ bịa đặt thêm mắm dặm muối bất kể cái gì cũng được, tôi muốn ông ta trước khi chết phải hoàn toàn thân bại danh liệt.” Tiếu Tẫn Nghiêm thanh âm dù mệt mỏi cũng vẫn giữ lại mấy phần tàn nhẫn, ngưng một chút, Tiếu Tẫn Nghiêm chậm rãi mở miệng, thanh âm lại càng biến lạnh hơn “Tìm được cậu ta chưa?”

Tất cả mọi người đều đứng tại chỗ giữ yên lặng, bọn họ đều biết người mà Tiếu Tẫn Nghiêm nói là ai, nhưng không ai dám mở miệng, im lặng một lúc lâu, Tiếu Tẫn Nghiêm siết chặt lòng bàn tay.

Đáp án rất rõ ràng, bóng dáng người của hắn đã không còn trên thế gian này nữa.

….

Tửu lượng của Tiếu Tẫn Nghiêm rất tốt, nhưng lần này lại uống đến say, khuôn mặt hắn không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì là đang có chút men say, ánh mắt âm u chăm chú nhìn ly rượu trong tay, không biết là đang suy tư chuyện gì đó, khóe miệng khẽ nhếch lên, làn môi mỏng mấp máy vài chữ, thoáng một hơi liền uống cạn sạch ly rượu.


Trình Tử Thâm ngồi bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm nghe rất rõ ràng lời hắn nói, lời Tiếu Tẫn Nghiêm nói chính là, Diệp Mạc, tôi muốn giết em!

Sự tồn tại của Diệp Mạc có ý nghĩa với Tiếu Tẫn Nghiêm như thế nào, Trình Tử Thâm phi thường hiểu rõ.

Diệp Mạc chính là điểm yếu duy nhất của Tiếu Tẫn Nghiêm, hắn có thể yêu cậu ta, có thể hận cậu ta, có thể cho cậu ta một cuộc sống xa hoa trong thế giới tăm tối mục nát, cũng có thể cho cậu ta cả tinh thần lẫn thân thể cùng lúc chịu sự giày vò ngược đãi, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm mãi mãi cũng sẽ không cam lòng giết cậu ta.

Từ giết xuất phát từ miệng hắn, có nghĩa là hắn đối với sự biến mất của Diệp Mạc đã phát tiết đến cực hạn rồi.

“Tẫn ca” Tây Uy Cường bỗng nhiên lẫm lẫm liệt liệt mở miệng nói “Con trai của Hạ Hải Long, Hạ Tuyền đã tìm được rồi, hình như là vì mất trí nhớ nên cậu ta mới ngu ngốc vào Kim Nghê làm việc, tôi đã nói với quản lý bảo ông ấy coi chừng cậu ta, chỉ cần Tẫn ca sai bảo một tiếng, tôi lập tức sẽ xử lý gọn cậu ta.”

“Cậu ta trông thế nào?” Trình Tử Thâm thay lời Tiếu Tẫn Nghiêm nói.

“Chỉ là một con gà chết thôi.” Tây Uy Cường không chút suy nghĩ liền mở miệng nói.

Trình Tử Thâm nhìn sang một bên mặt không cảm xúc của Tiếu Tẫn Nghiêm, suy nghĩ một chút “Tẫn Nghiêm, tôi thấy cậu uống nhiều rượu rồi, hay là lên phòng ở lầu trên nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa tôi gọi thằng nhóc Hạ Tuyền kia tới phòng cậu tiếp rượu, nếu có gì không thoải mái thì dùng cậu ta mà phát tiết một chút.”

Hạ Tuyền giờ khắc này ở trong mắt của những người này chính là con trai kẻ thù của Tiếu Tẫn Nghiêm, tự nhiên thân phận cậu trở nên vô cùng thấp hèn, Trình Tử Thâm nói xong, bên trong căn phòng không có bất kỳ một tiếng nói nào nữa, tức là xem như đã đồng ý.

Tình cảm đã chết rồi, chuyện phát tiết sinh lý dĩ nhiên cần phải có người chịu đựng, nếu như đó là con trai kẻ thù thì xem như cũng thấy thoải mái.

…………..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận