Lão Tử Không Phải Kẻ Ngốc

“Cậu Diệp, cậu có muốn tôi gọi Tô Tô đến không? Bây giờ cũng gần trưa rồi, hai người cũng vừa kịp lúc có thể ăn bữa trưa dưới ánh nến!”

Bạch Kiến Hào kính cẩn nịnh nọt, giống như sợ Diệp Phong sẽ nói không.

Ông ta thấy Diệp Phong không nói gì thì lấy hết can đảm gọi cho Bạch Tô Tô.

“Tô Tô, con đang ở đâu?”

“Hồ Huyền Vũ? Không có việc gì lại đột nhiên đến hồ Huyền Vũ làm gì?”

“Cái con bé này, con mau đến đây cho cha!”

Sau khi Bạch Kiến Hào cúp điện thoại thì lại tiếp tục giương khuôn mặt tươi cười nịnh nọt lên, nói: “Cậu Diệp, bây giờ Tô Tô lập tức đến ngay, xin cậu chờ một lát.”

“Cô ấy ở hồ Huyền Vũ đúng không? Gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ trực tiếp đến tìm cô ấy.”

Diệp Phong nói.


“Được được được, tôi sẽ lập tức kêu con bé gửi địa chỉ ngay.”

Bạch Kiến Hào nói xong thì gọi lại cho con gái ông ta, bảo cô ta ở yên đó không cần phải đi nữa, đồng thời gửi địa chỉ cho Diệp Phong.

Không lâu sau, Diệp Phong đã nhận được vị trí mà Bạch Tô Tô chia sẻ qua WeChat.

“Quả nhiên cậu Diệp vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ Tô Tô.”

“Con gái ngoan của ta, lần này con phải nắm lấy cơ hội cho thật tốt nha.”

Bạch Kiến Hào nhìn theo bóng dáng Diệp Phong rời đi, trên mặt lộ ra nụ cười đã lâu chưa xuất hiện.

Tuy rằng Diệp Phong còn chưa đồng ý chuyện đầu tư, thế nhưng anh chịu đi hẹn hò với Bạch Tô Tô đã đủ để chứng minh tất cả.

Về phần có làm tình nhân hay không thì Bạch Kiến Hào cảm thấy chả sao cả, dù sao thì đa phần những kẻ nhà giàu đều rất đào hoa, chỉ cần Tô Tô có thể xử lý Cố Vân Tương là đã có thể giành được vị trí chính thất.

Trong lòng Diệp Phong lại đang suy nghĩ đến một việc khác.

Dựa theo cốt truyện gốc thì ngay lúc này đây Lâm Dịch đang ở hồ Huyền Vũ và đã giành được một cơ hội tốt.

Mà sở dĩ nguyên nhân chính khiến Bạch Tô Tô đến hồ Huyền Vũ cũng là để hẹn hò với Lâm Dịch.

Chỉ là bây giờ Diệp Phong muốn qua đó để giành lấy chuyện tốt kia.

Hai ngày này anh chỉ mãi bận việc công ty nên suýt chút nữa đã quên mất chuyện này.

Cũng may có Bạch Kiến Hào nhắc nhở!

……


“Tô Tô à, bạn thân tốt của tôi ơi, cậu Diệp đã sắp đến đây rồi mà sao cậu còn ngồi đó để nhắn tin với Lâm Dịch vậy?”

“Đừng nhắn tin nữa!”

Lâm Phượng Kiều nhìn dáng vẻ không chút tiền đồ này của bạn thân thì thực sự tức muốn nổ phổi.

Cô ta vươn tay muốn giật lấy điện thoại, thế nhưng Bạch Tô Tô đã có cảnh giác nên cô ta không cướp được.

“Phượng Kiều, mình nhớ rằng chẳng phải cậu đã nói cậu siêu chán ghét Diệp Phong vì anh ấy đã chặn cậu hay sao?”

Bạch Tô Tô cảm thấy khó hiểu nhìn cô ta.

“Chuyện này…”

Lâm Phượng Kiều nghe thấy Bạch Tô Tô nhắc lại chuyện này thì khuôn mặt già lập tức đỏ rần, lần trước cô ta chất vấn Diệp Phong ngay trong tiệc mừng thọ nhà họ Bạch, đó đúng thật là sai lầm trong sai lầm.

Nhưng cô ta làm thế cũng không phải vì cảm thấy tức giận với Diệp Phong mà chỉ vì anh có bạn gái, không còn làm một con chó theo đuôi Bạch Tô Tô nữa.

Thế mà giờ Diệp Phong lại chủ động nói muốn đến hồ Huyền Vũ để tìm Bạch Tô Tô, rõ ràng anh vẫn chưa bỏ cuộc.


Suy cho cùng thì đây cũng là một loại bệnh tâm thần.

Một thời gian ngắn không theo đuôi nữa thì cảm thấy đầu óc sáng suốt, thế giới rực rỡ, thế nhưng nếu không được đuôi trong thời gian dài thì sẽ cảm thấy khó chịu giống như mắc bệnh nan y.

Mà Bạch Tô Tô chính là liều thuốc chữa bệnh cho Diệp Phong.

Lâm Phượng Kiều xoa xoa vòng veo nhỏ nhắn của mình, nói năng đầy lý lẽ thuyết phục: “Chuyện này thì khác, mình ghét Diệp Phong thì đúng là có ghét, thế nhưng mình làm vậy còn không phải là vì hạnh phúc của cậu sao?”

“Cậu nghĩ kỹ lại xem, bây giờ nhà họ Bạch của cậu đang ở trong tình cảnh thế nào rồi? Cứ lấy tiệc mừng thọ của cha cậu làm ví dụ đi, khi cậu không chịu đến gặp Diệp Phong để nói chuyện đầu tư thì cha cậu đã nổi giận đến mức nào, thậm chí còn muốn cắt đứt quan hệ cha con với cậu nữa.”

“Bạn thân tốt của tôi ơi, cậu đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không chịu suy nghĩ như vậy?”

“Cho dù cậu không có hứng thú với Diệp Phong đi nữa, thì anh ta cũng vẫn mạnh hơn một kẻ thua cuộc như Lâm Dịch mà, đúng không?”

“Anh Lâm Dịch không phải là kẻ thua cuộc!”

Bạch Tô Tô vội vàng bác bỏ, cô ta còn bổ sung: “Phượng Kiều, không phải mình đã nói với cậu rồi sao, mình chỉ xem anh Diệp Phong như anh trai, còn về phần mình và anh Lâm Dịch cũng chỉ là bạn bè mà thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận