Lao Tù Tuyệt Vọng



Y Mạn chỉ kịp trợn tròn mắt, lời muốn nói ra đã bị môi của Arx chặn lại. Y không ngừng giãy dụa, không muốn lại chìm đắm trong nụ hôn của hắn nữa. Y hận cảm giác vô lực này, hận cảm giác chỉ có thể nằm im để mặc người khác chơi đùa.

Arx cười khẽ, hắn áp cả cơ thể lên người Y Mạn, nâng mặt y lên để hôn. Hắn không thích tư vị của việc không khống chế được mọi thứ. Hắn muốn Y Mạn biết, y vĩnh viễn là con mồi của hắn, cho dù là trong tư tưởng đi chăng nữa, đều sẽ bị hắn khống chế được. Cũng chỉ có hắn mới có thể đùa giỡn với y như thế mà thôi.

"Bỏ ra!" Y Mạn hô to, nhưng bất luận y có né tránh như thế nào cũng không tránh thoát được khỏi bờ môi mềm mại kia. Đối với chuyện sắp xảy ra, y không thể làm gì khác ngoại trừ cảm thấy sợ hãi.

"Đừng căng thẳng, Y Mạn của ta. Chuyện này không hề đáng sợ như em đang nghĩ đâu. Ngoan ngoãn tận hưởng đi!" Bàn tay lạnh lẽo của Arx bắt đầu cởi quần áo của Y Mạn, chạm lên thân thể ấm áp của y,

Y Mạn khẽ run lên, bàn tay đang xoa loạn trước ngực mình của Arx khiến y cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Y kích động xoay người, thuận tay bỏ cái tay đang đặt trên ngực mình ra. Y Mạn muốn chạy xuống khỏi giường, tiếc là chân còn chưa kịp chạm đất thì đã bị Arx đè người lên.

"Y Mạn, em càng giãy dụa ta lại càng muốn em...Em đừng vùng vẫy nữa. Dẫu sao em cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu." Arx lại áp lên cơ thể Y Mạn, thổi khí vào tai y, cực hài lòng mà nhìn tai của y đỏ lên.

Y Mạn nghe xong vẫn tiếp tục giãy dụa. Có đứa ngu mới đi tin lời hắn. Y không ngớ ngẩn mà ngoan ngoãn nằm yên mặc cho hắn xâm phạm đâu.

"Y Mạn, em chẳng ngoan gì cả!" Tuy là câu trách cứ nhưng trong giọng nói lại tràn đầy vẻ yêu chiều. Hắn cười cười, ôm chặt Y Mạn. Một tay kiên cố ôm eo Y Mạn, không để y làm loạn. Tay còn lại thì đang đặt trên ngực Y Mạn, nhẹ nhàng ma xát đầu v* y.

"Dừng tay..." Y Mạn run người, cơn đau trước ngực gián tiếp kích thích phần thân dưới của y, khoái cảm đột nhiên ập đến. Y càng sợ hãi mà kịch liệt chống cự.

"Y Mạn..." Arx lầm bầm gọi tên y, môi lại áp lên môi y.

Y Mạn cảm tưởng như mình lại đang sa vào cái lưới mà Arx bố trí sẵn cho mình, càng giãy dụa lại càng hãm sâu. Mỗi khi bị hắn hôn, Y Mạn lại càng thêm sợ hãi, vì chính y đã bị nụ hôn của hắn mê hoặc. Y không thích cảm giác này, giống như đang chìm xuống, y sợ rằng mình sẽ không thoát ra được mất.

Càng nghĩ lại càng hoảng, ý thức được điều này giúp cho y lấy lại được một chút tỉnh táo. Y dùng sức đẩy mạnh Arx đang trầm mê trên người mình ra, nhanh chóng cầm quần áo chạy xuống giường.

"Y Mạn?" Arx hiển nhiên là không vui. Hắn không thích Y Mạn cự tuyệt như thế. Gương mặt giống như thiên sứ hơi đanh lại, đôi mắt hoa Lan tử la sâu thẳm nhìn thẳng vào Y Mạn.

Y Mạn thu lại vẻ mặt kinh hoảng của mình, dần lấy lại nhịp thở bình thường. Y có chút tức giận, nói, "Arx, tôi là đồ ăn của anh, chứ không phải là thứ dùng để phát tiết giúp anh. Xin anh hãy phân biệt rõ sự khác biệt này!"

Arx ngồi thằng dậy, nhướn một bên mày, đáp, "Hôm nay rốt cuộc em bị làm sao thế? Lại dám có gan mắng ta? Bây giờ lại còn đòi dạy dỗ ta. Y Mạn, đừng tưởng rằng ta sủng em rồi là em muốn làm gì thì làm. Chớ quên, ta vẫn có biện pháp khiến cho em sống không bằng chết đấy nhé."

"Tôi muốn nghỉ ngơi. Mời ra ngoài!" Y Mạn xoay mặt đi, tiến lên mở cửa phòng ra.

Arx đứng lên, lạnh lùng đi tới trước mặt Y Mạn, "Hiện giờ em đang nghĩ cái gì?"

Trong lòng Y Mạn cả kinh, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt giống như thường ngày, "Chẳng nghĩ cái gì cả. Mà cho dù tôi có nghĩ cái gì thì anh cũng đều có thể biết được còn gì." Nói xong, Y Mạn đẩy Arx ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại.

Chưa bao giờ Y Mạn lại cảm thấy mệt mỏi và sợ hãi như lúc này. Y thở hắt một hơi, ngồi xụp xuống mặt đất. Không ngờ vừa rồi mình lại to gan đến thế, lại dám đuổi Arx ra khỏi phòng. Chắc lúc này hắn đang rất tức giận.

Y Mạn vừa mới lơi lỏng tinh thần thì cánh cửa sau lưng đột nhiên bị đập mạnh một cái, hại y sợ đến nỗi phải hô lên một tiếng rồi quay đầu lại nhìn. May mà cửa không bị sao. Lúc này y mới thực sự an tâm. Vừa nãy y rất sợ Arx sẽ nổi điên mà xông vào đây.

Y đứng lên trở lại nằm xuống giường. Hai mắt nhìn trần nhà trắng toát, không kìm được lại đưa tay lên nắm lấy tràng hạt trước ngực.

Ngày mai...là có thể thoát rồi. Y sẽ có lại tự do. Không còn cảnh mỗi ngày đều phải sống trong sợ hãi, không còn cảnh bị ép làm việc gì đó, lại càng không còn phải làm ra sự lựa chọn gì khiến mình rơi vào tình thế lưỡng nan nữa, không còn phải tận mắt nhìn thấy những người khác kêu rên, cầu cứu.

Nhắm mắt lại, Y Mạn vui vẻ nở nụ cười. Trong suốt hơn 3 tháng này, đây là nụ cười tươi nhất của y.

——-

Ánh nắng dịu nhẹ chiếu vào trong căn phòng màu trắng, ngoài cửa còn có tiếng chim kêu véo vót. Y Mạn tỉnh dậy.

Y chầm chậm mở mắt ra. Lần đầu tiên y không bị đánh thức bởi những cơn ác mộng. Có lẽ là sắp được tự do rồi nên y quên cả lo lắng, cũng quên đi đủ loại ác mộng trước đây y gặp phải.

Đưa tay lên che mắt khỏi ánh mặt trời chói mắt. Y Mạn nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, vội vàng thu dọn lại hành lý. Mỗi một giây một phút của buổi sáng hôm nay đều rất quan trọng đối với y. Y phải nắm chắc thời gian, trước khi trời tối phải tới được thành trấn gần đây nhất. Sau đó sẽ thuê xe chạy suốt đêm, rời xa nơi này.

Cầm vali lên, Y Mạn khó nén được vui sướng mở cửa phòng, đi ra ngoài, rời khỏi tòa thành. Y lấy bản đồ ra, đi theo đường ra trên bản đồ.

Xung quanh tòa thành là một khu rừng rất rộng. Y Mạn ước chừng phải mất 4 tiếng mới đi ra được khỏi khu rừng này. Lúc đi vào trong khu rừng âm u, y lại không nhịn được mà vui vẻ cười, ngắm nhìn rừng cây xanh um tùm xung quanh, hưởng thụ ánh nắng mặt trời chiếu rọi.

Biết rằng nơi này vẫn chưa phải là chỗ an toàn, Y Mạn đẩy nhanh tốc độ hơn nữa, đi vào con đường nhỏ tới thành trấn gần nhất.

Đi được một lúc lâu, y gặp được một ông lão làm nghề nông. Y thật sự muốn nhanh chóng tới được thành trấn kia nên y đã nhờ ông lão dẫn đường giúp mình. Lúc trời sắp sửa tối, bọn họ cuối cùng cũng tới được thành trấn kia.

Sau khi cảm ơn ông lão, Y Mạn đi thẳng vào trong trấn đông đúc. Trấn nhỏ này không quá sầm uất, nhưng cũng rất náo nhiệt. Y vốn dự tính, bao giờ vào trấn rồi sẽ lập tức thuê xe ngựa đi luôn. Nhưng khi nhìn thấy nhà thờ ngay trước mắt mình, y nhịn không được đưa tay đẩy cánh cửa nhà thờ ra, từ từ tiến vào bên trong.

Người ngồi trong nhà thờ cũng không có nhiều lắm, chỉ có khoảng 3-4 tín đồ và 2-3 mục sư đang đi lại. Các mục sư vừa nhìn thấy Y Mạn liền nở nụ cười hoan nghênh, làm cho Y Mạn xúc động suýt khóc. Nén lại tâm trạng của mình, Y Mạn cũng gật đầu cười chào lại bọn họ. Y Mạn xách vali đi tới một ghế dài rồi ngồi xuống, sau đó lại giống như lúc mình còn ở Milano, y lại cúi đầu xuống cầu nguyện.

Nơi này thật yên tĩnh, không có ai tới quấy rầy y, tiếng nhạc trong nhà thờ giúp tâm hồn y trở nên thanh thản. Mấy tháng khổ sở kia như hóa thành mây khói.

Thời gian trôi đi, Y Mạn vẫn lặng im ngồi nhắm mắt cầu nguyện. Y thầm nghĩ cứ tiếp tục ngồi như vậy, đến sáng mai lại tiếp tục lên đường.

Chỉ là lúc cánh cửa nhà thờ bị hung hăng đẩy ra, y đã biết mình lầm rồi. Đáng lẽ ra khi vừa vào được trấn y phải thuê xe chạy đi luôn, y không nên vào trong nhà thờ này, lại càng không nên để cho bọn họ có thời gian tìm được y.

Y Mạn hoảng hốt quay người lại thì đã thấy Arx đang một mình đứng trong nhà thờ. Cánh cửa nhà thờ thì bị gãy lệch hẳn sang một bên. Y chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy mục sư hòa nhã đang định tiến tới gần Arx để hỏi chuyện bị hắn bẻ gãy cổ, máu tươi bắn ra.

Arx nheo mắt lại, liếm máu tươi dính trên tay, lạnh lùng tiếp tục tàn sát.

Tiếng thét chói tai vang vọng khắp nhà thờ. Y Mạn không còn nghe được gì nữa, y chỉ có thể ngồi chết trối nhìn nhóm mục sư bị chết thảm trong tay Arx. Ngay cả mấy tín đồ vô tội đến đây để cầu nguyện cũng bị liên lụy.

Arx âm ngoan đứng trước mặt Y Mạn, phục sức sang trọng bị nhiễm máu đỏ. Hắn lúc này trông cực kỳ hung bạo, răng nanh sắc nhọn lộ hẳn ra, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên hút máu người.

"Ta thật sự phải cảm ơn tín ngưỡng ngu xuẩn của em. Nếu không sao ta có thể tìm được em đây chứ! Em nói xem có phải thế không...Y Mạn!"

Y Mạn đã kinh hãi đến mức không nói nổi một câu nào. Nhìn bộ dạng hung ác của Arx giờ phút này, Y Mạn từng bước từng bước lùi lại về phía sau.

Arx không nói gì nữa, tiêu sái mà tiến lên, mặc kệ Y Mạn phản kháng, hắn bế xốc Y Mạn lên, sau đó dùng tốc độ không giống người thường mà rời khỏi nhà thờ.

Tưởng tượng đến cảnh mình lại bị giam giữ trong tòa thành kia, Y Mạn điên cuồng đánh lên người Arx, lớn tiếng hét lên, "Bỏ ra! Tôi không muốn trở về! Tôi không muốn trở về!!"

"Câm miệng!" Arx thật sự tức giận. Hắn cộc cằn rống lên, khiến Y Mạn cũng bị dọa sợ, "Ta sẽ không thả em đi đâu! Em chết tâm đi! Đời này em đừng mơ tưởng sẽ trốn được khỏi ta! Cho dù là chết, ta cũng sẽ lôi bằng được em vào trong quan tài của ta, để xem em còn trốn được đi đâu!"

"Tôi đã có thể trốn được một lần, ắt sẽ trốn được lần thứ hai. Anh không ngăn cản được tôi đâu!" Y Mạn không chịu thua rống lên. Khó khăn lắm mới có được tự do, y không cam lòng bị như vậy, thật sự không cam lòng!

"Em trốn đi! Em trốn tới thành trấn nào, ta sẽ phá hủy thành trấn đó! Chỉ cần là nơi em từng đi qua, ta nhất định sẽ biến nó thành một chỗ bãi hoang phế!" Arx bùng nổ, cũng không quan tâm xem đây là nơi nào, hắn ném mạnh Y Mạn xuống đất.

Y Mạn bị ném, cả người đau đớn, thân thể được chăm sóc tốt mấy tháng nay lại bị thương.

Arx cố kiềm chế cơn giận của mình, cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Y Mạn, hắn mới tỉnh táo được phần nào. Hắn ngồi xổm xuống, dịu dàng ôm Y Mạn vào lòng, "Y Mạn...Em không rời khỏi ta được đâu... Vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới chuyện này!"

Y Mạn tức giận đẩy Arx ra, "Tôi sẽ rời đi! Tôi sẽ làm được!"

Sắc mặt Arx đại biến, ngoan độc trừng mắt với Y Mạn. Hắn điên cuồng xé lột quần áo Y Mạn.

Y Mạn bắt đầu kêu to, giãy dụa. Y biết Arx muốn làm gì với mình. Cơ thể vì sợ hãi mà căng hết cả ra. Y ra sức bò ra chỗ khác, muốn chạy trốn khỏi bàn tay của Arx, nhưng chẳng được mấy giây lại bị Arx kéo trở lại. Bàn tay lạnh như băng lướt lên khắp người y, đôi môi mềm mại mạnh mẽ dán lên bên cổ của y, lưu lại một ấn ký màu đỏ chói mắt.

Arx ôm chặt Y Mạn, lúc thì thô bạo lúc lại dịu dàng mà cắn ngực Y Mạn. Lúc hai mắt hắn nhìn thấy tràng hạt hình chữ thập ở trước ngực Y Mạn, hắn phẫn nộ kéo đứt thứ chướng mắt đó xuống, hung hăng lột nốt quần áo vẫn còn sót lại trên người Y Mạn. Hắn cũng không biết phải miêu tả tâm trạng lúc này của mình ra sao, hắn chỉ muốn thật trực tiếp cho Y Mạn nhìn thấy cơn phẫn nộ của mình.

Y Mạn không nhịn được đau liền khóc thành tiếng. Y không ngừng co người trên mặt đất, run rẩy, khóc lóc, bất lực, như một đứa trẻ.

Arx lẳng lặng nhìn Y Mạn, lửa giận trong lòng như bị thiêu đốt, hắn đau lòng nhìn Y Mạn.

Hắn vươn tay muốn chạm vào Y Mạn, lại bị Y Mạn gạt ra. Y Mạn khóc gào, cuối cùng hắn cũng không quan tâm Y Mạn có kháng cự hay không, cứ thế mà ôm chặt Y Mạn vào trong lòng. Y Mạn phản kháng muốn đẩy Arx ra, cuối cùng vẫn là bị cảnh tượng thiếu suýt nữa bị cường bạo vừa rồi làm cho sợ hãi mà ngất đi. Trước khi mất ý thức, Y Mạn mơ hồ nhìn thấy trong mắt Arx lộ ra vẻ đau lòng.



Lúc Y Mạn tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một không gian nhỏ hẹp. Cả người bị Arx chặt chẽ ôm lấy. Không cần suy nghĩ nhiều y cũng biết lúc này đây mình đang nằm ở bên trong quan tài của Arx. Có lẽ vì sợ Y Mạn ở trong quan tài không hít thở được nên Arx còn cố ý hé ra một kẽ hở để thông khí. Tiếc là giờ phút này Y Mạn cũng chẳng còn hơi sức đâu mà đi quan tâm đếm tâm tư này của Arx. Y liều mạng giãy dụa, khó khăn lắm mới giãy ra được khỏi cái ôm của Arx. Y vội vàng đẩy nắp quan tài, sợ hãi mà bò ra ngoài. Nhìn một mảnh tối đen trong phòng, y nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua. Y càng cảm thấy tuyệt vọng. Y nhớ ra chỗ này, đây là căn phòng khiến y bị mất đi tự do. Thật sự không có cách trốn đi sao? Thật sự...không có sao?

Y Mạn mơ màng ra khỏi phòng Arx. Vừa suy nghĩ vừa đi đến đại sảnh. Y nhìn thấy sàn nhà dù có được y lau chùi đến mức nào thì cứ tối đến là lại dính đầy máu. Y chậm rãi tới ngồi xuống sofa, nhìn một ít máu tươi còn sót lại trong chiếc ly để bên cạnh sofa, không nhịn được ném nó xuống đất.

Y nhặt một mảnh thủy tinh, chậm rãi đặt lên cổ tay phải của mình. Ngay tại giờ khắc này, ý niệm muốn chết của y cực kỳ lớn. Y không muốn phải chịu khuất nhục như đêm qua nữa! Y chịu đủ rồi! Y không muốn nhìn tới cái lũ tàn nhẫn kia nữa!

Chết đi thôi! Chết rồi thì sẽ được giải thoát. Không còn ai vì mình mà chết nữa, không còn ai chết trước mặt mình nữa, không còn...Chỉ cần cứa một nhát, mọi chuyện lập tức sẽ được giải quyết...

Lệ đầy trong mắt, tay trái cầm mảnh thủy tinh của Y Mạn không ngừng run rẩy. Y đưa mảnh thủy tinh tới gần cổ tay, rồi lại do dự, tín ngưỡng không cho phép y tùy tiện phí hoài bản thân, nhưng y lại thật sự muốn chết. Không muốn chịu khổ thêm nữa!

Ngẩng đầu nhìn ánh trời chiều, Y Mạn đau khổ nở nụ cười, bởi vì y vừa nghĩ ra được một cách tốt hơn để giải thoát rồi, mà lại không vi phạm đến tín ngưỡng của mình.

Y buông tay trái xuống, lẳng lặng nhìn trời chiều xuống dần, cho đến khi ánh sáng lụi tắt, y lập tức cầm mảnh thủy tinh rạch lên cánh tay phải của mình.

"Đến đây đi! Không phải các ngươi thích nhất là máu sao? Ở đây đã có sẵn đồ ăn cung cấp cho các ngươi rồi này! Đến đây uống đi!"

Y Mạn nói xong, đám ma cà rồng nhanh chóng xuất hiện, chậm rãi đi vào trong đại sảnh. Bọn chúng vừa mới thức tỉnh nên vô cùng đói khát. Ngửi được mùi máu, bọn chúng lập tức quên mất năng lực quan sát, chỉ đi theo mùi máu mà tiến tới.

"A...Ha ha ha!" Y Mạn bị 3, 4 con ma cà rồng điên cuồng hút máu, y phá lên cười, máu bị rút dần ra khỏi cơ thể, gương mặt y bắt đầu tái nhợt. Y vẫn cười, giống như chưa từng gặp được chuyện nào vui vẻ như chuyện này.

Cuối cùng cũng xong, máu trong cơ thể chắc cũng sắp cạn rồi? Y Mạn mông lung nhìn phía trước đại sảnh, cảm giác được sinh mạng mình đang héo mòn, thật hạnh phúc quá...

Y cười dịu dàng, mong cho thời khắc chết đi của mình tới thật nhanh, để y có thể rời xa nơi ác mộng này. Nếu Arx thấy y chết, nhất định là sẽ tức giận lắm đây! Bởi vì y không chết trong quan tài của hắn, mà chết theo cách của riêng y, tại chỗ y tự chọn. Cho nên ván này, y đã thắng rồi, phải không?

Lúc này Arx đã thức tỉnh. Hắn căm phẫn chạy vào trong đại sảnh, một tay gạt hết đám ma cà rồng đang quây vào hút máu Y Mạn, mạnh mẽ bế Y Mạn lên sofa.

"Đồ đáng chết này!" Hắn phẫn nộ gào rít lên.

Y Mạn suy yếu nhìn Arx, khẽ cười ra tiếng, "Tôi đã thắng...Tôi nói rồi mà...nhất định sẽ rời khỏi anh..."

"Em đừng hòng nghĩ đến chuyện sẽ rời khỏi ta! Ta không cho phép em chết!" Arx tức giận ôm Y Mạn chạy về phòng.

"Sao nào? Tới giờ phút này rồi...Anh vẫn muốn tôi phải chết trong quan tài chắc?" Y Mạn trào phúng nhếch khóe miệng lên, thở phì phò nói.

"Câm miệng!" Arx thở gấp, đóng sầm cửa lại, ôm Y Mạn đặt lên giường. Hắn dùng sức cắn xuống cổ Y Mạn.

Y Mạn không hiểu Arx rốt cuộc là đang muốn làm cái gì. Nhưng dù sao y cũng sắp chết rồi, hắn có làm gì với thân thể của y đi chăng nữa thì cũng chẳng sao.

Càng tới gần cái chết, tầm mắt Y Mạn lại càng nhòa dần. Lúc Arx rời khỏi người y, y chỉ còn nhìn được hình bóng mờ ảo của hắn, ý thức cũng mơ hồ dần.

Arx cắn rách cổ tay mình, đặt cổ tay chảy đầy máu lên miệng Y Mạn, dịu dàng thúc giục, "Y Mạn. Nhanh uống đi...Nghe lời ta..."

Y không biết mình đã chết thật hay chưa. Lúc y chìm vào hôn mê, dường như y nghe được giọng của Arx, ngữ khí thật ôn nhu..

—-

Nhá chương 7

Y Mạn không ngừng run rẩy, khuôn mặt anh tuấn dính đầy nước mắt màu đỏ. Y xoay người túm chặt lấy Arx, phẫn hận hét lên, "Là anh! Là anh đã biến tôi thành như vậy! Tôi hận anh! TÔI HẬN ANH!!!"

#VL: Iem ngửi thấy có mùi Twilight ở đây ≖‿≖

À quên, đáng ra phải chèn ảnh này vào ngay từ chương 1 mà mình quên mất:))) Đây là ảnh nhà thờ lớn ở Milano (Ý) nhé. Mình sẽ bổ sung ảnh vào cả chương mở đầu nữa (*˘︶˘*)

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui