Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]
[Thản đồ: đường bằng phẳng, ý nói con đường thuận buồm xuôi gió]
Khu B gần khu nhà giàu của khu A nơi nhân viên cánh Chính phủ trú đóng, đường Đạo Nghĩa là nơi tập trung của quán rượu sa hoa, những quán rượu móc nối nhau gồm Hỉ Nhuận, Duyệt Lai vân vân. Có điều là Tào Hi chọn một nhà dân túc, để người da đen đầu bóng lưỡng đi mướn phòng, sau khi nhận chia khoà mới mang theo Trình Tụ vào nhà.
Trình Tụ theo thói quen khảo sát địa hình, sau đó liếc nhìn Tào Hi: "Một phòng ngủ một phòng khách?"
Tào Hi liếc nhìn người da đen đầu bóng lưỡng: "Một phòng ngủ một phòng khách?"
Người da đen đầu bóng lưỡng lúng túng: "Nhà dân túc này chuyên tiếp đãi vợ chồng, khẳng định chỉ có một phòng ngủ một phòng khách thôi, cũng không thể ra ngoài hưởng tuần trăng mật còn mang theo tiểu tam nhỉ." Nói xong còn tự cho là dí dỏm nở nụ cười mấy tiếng.
Tào Hi nhìn Trình Tụ "xin lỗi": "Là tôi sơ xuất."
Trình Tụ: "Không sao, vẫn là uỷ khuất cậu."
Dự cảm không tốt.
Trình Tụ ôm một chăn giường đặt ở trên ghế sa lon.
Tào Hi thở dài: "Tôi gần đây thắt lưng không tốt, rất không thích hợp ngủ sô lon."
Trình Tụ rất hiểu chuyện: "Vậy tôi ngủ sa lon."
Tào Hi hấp hối giãy dụa: "Anh xác định hông của mình rất tốt ư? Hông rất quan trọng với đàn ông, cần phải dưỡng từ nhỏ."
Trình Tụ đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon: "Tôi ngủ sa lon mặc dù không thể chứng minh hông của tôi không thành vấn đề, thế nhưng có thể chứng minh đầu óc tôi không thành vấn đề."
Tào Hi: "..."
Tào Hi để người da đen đầu bóng lưỡng hai giờ sau trở lại, mình và Trình Tụ thay phiên tắm rửa, ngủ một chút, xuống lầu ăn cơm trưa dân túc cung cấp cơm trưa, mới vừa dùng xong cơm, người da đen đầu bóng lưỡng đã xuất hiện. Hắn lần này rất lanh trí, trên người làm bộ đeo mấy viên hồng ngọc, có lớn có nhỏ, nhỏ rất thích hợp Tào Hi và Trình Tụ.
Tào Hi giơ ngón tay lên, chỉ những ngọc thạch kia từng cục một: "Giả, giả, giả, thật, giả, giả."
Người da đen đầu bóng lưỡng kinh ngạc vui mừng: "Còn có thật?"
Tào Hi: "Đầu thừa đuôi thẹo, giá khoảng hai trăm."
Người da đen đầu bóng lưỡng ủ rũ.
Tào Hi: "Siêng năng làm việc, ít động ý nghĩ không đứng đắc, sẽ kiếm được càng nhiều."
Rõ ràng nhỏ hơn mình mười tuổi, lời nói ra lại khiến người khác không tự chủ được tín phục. Người da đen đầu bóng lưỡng nghĩ, đứa nhỏ này là người có tiền bồi dưỡng ra được đi. Nếu như con của mình cũng có thể giống như nó, thì tốt biết bao. Nghĩ như vậy, sức mạnh kiếm tiền của hắn càng sung, thái độ cũng càng phát ra ân cần, trên đường cùng đi sở quản lý dân chính, vẫn sinh động như thật giới thiệu các cảnh du lịch và phong tục dân tình của mỏ tinh.
Trình Tụ nghe rất nghiêm túc, thường thường đưa ra thắc mắc, người da đen đầu bóng lưỡng tự nhiên nói chuyện hăng hái càng cao hơn.
Đến sở quản lý dân chính, Tào Hi nộp một khoản tiền mua bảng đăng ký, xin cho Trình Tụ nhận tổ quy tông.
Nhân viên tiếp tân là một mặt liệt, lạnh lùng liếc nhìn bản khai lại liếc nhìn hắn: "Nhân khẩu mất tích khôi phục nguyên quán?"
Tào Hi đang muốn đem tiếng nói hấp dẫn bịa một câu chuyện mà tự thuật một lần, đã bị một tờ giấy làm tắt: "Trước đi nộp tiền, sau đó kiểm tra ADN."
Kiểm tra ADN cực nhanh, Trình Tụ đi vào bên này, kết quả đã đi ra bên kia.
Tào Hi cầm chứng minh ADN ăn khớp lại trở lại trước cửa chắn, đồng thời xin đổi tên. Nhân viên tiếp tân cũng không lời thừa, sau đó lại thu một khoản tiền, thủ tục giải quyết xong rất nhanh, cho một tấm thẻ căn cước.
Trình Tụ cầm thẻ căn cước, hiếm lạ mà lật qua lật lại. Đời trước, y đến chết cũng là quân nhân, cho nên vẫn cầm căn cước quân nhân.
Tào Hi: "Người giám hộ của anh vẫn là biểu mợ, trừ phi bà ta giám hộ sơ suất hoặc chủ động từ bỏ, tôi mới có thể thay thế."
Trình Tụ: "Có phải cậu đã quên mình bao nhiêu tuổi hay không?"
Tào Hi: "..."
Sau khi ước mơ muốn làm người giám hộ của người trong lòng tan nát, Tào Hi cũng rất trầm mặc. Hắn mang theo Trình Tụ về tới dân túc, không nói một lời đã nằm trên ghế sa lon ngủ.
Trình Tụ nhìn dáng vẻ cuộn chân cuộn người oan ức của hắn, nói: "Đi lên giường ngủ đi, tôi ngủ sa lon."
Tào Hi nhắm mắt lại: "Tôi đang suy nghĩ."
"Suy nghĩ gì?"
"Làm sao mới có thể làm cho thẻ căn cước của mình tăng thêm ba tuổi."
Trình Tụ đề nghị: "Vẽ hai chòm râu?"
"..."
Không biết có phải cơ thể ảnh hưởng tư tưởng hay không, Trình Tụ đột nhiên dâng lên hiếu kỳ dáng vẻ Tào Hi để râu mép dài. Không có cách nào, năm ấy bản thân mất, Tào Hi mới ba mươi lăm tuổi, phong nhã hào hoa, đừng nói râu mép, ngay cả nếp nhăn cũng không có. Y từ trong phòng tìm cây bút mực đi ra, Tào Hi còn nhắm mắt lại nằm trên ghế sa lon, liền rón ra rón rén đi tới, rút nắp bút ra, tay từ từ lại gần.
Mắt thấy đầu bút sẽ chạm vào mặt, Trình Tụ bỗng nhiên nhảy dựng lên, lộn mèo một cái nhảy qua sô pha, rơi trên mặt đất.
Tào Hi cũng như bao người phụ huynh thích quan tâm, lo lắng ngồi dậy, lại thấy quỷ nhỏ nghịch ngợm cầm bút, cười híp mắt từ phía sau sô pha lộ ra nửa cái đầu.
Tào Hi ngoắc y, dịu dàng: "Sang đây, tôi cho anh vẽ."
"..." Nghe loại giọng điệu này, Trình Tụ cảm giác mình lại rút nhỏ ba bốn tuổi. Y tức giận: "Niềm vui của bôi nhọ người khác thì phải là "cậu ngoài sáng tôi trong tối", cậu tước vũ khí đầu hàng quá nhanh, hoàn toàn không có gì vui."
Sắc mặt Tào Hi kỳ lạ: "Anh không từng thử, làm sao biết tôi tước vũ khí rất nhanh?"
...
Thomas!
Vậy mà đùa giỡn lưu manh!
Trình Tụ chỉ vào Tào Hi, nửa ngày nói không ra lời. Bọn họ rốt cuộc ai mới là ở trong quân đội tìm cào chạy đánh*, ai bị vô số huân đoạn tử** gọt giũa! Đáy lòng chính trị gia lại mục nát, ít ra cũng nên giữ gìn tấm lòng rộng mở của cách cư xử chứ.
[Những động tác trong huấn luyện quân sự]
[Có chứa ý vị tình dục, đồng thời lại là thứ pha trộn của tình dục và ngôn ngữ trí tuệ của văn hoá dân gian (bao gồm văn chương, chê cười, vui đùa); là dẫn đầu mở đường cho văn hoá tiết mục ngắn phát triển. Huân đoạn tử ở trường hợp nhất định có thể có tác dụng phát tiết tâm lý, thả lỏng tâm tình, sinh động bầu không khí v.v
Tiết mục ngắn vốn là một thuật ngữ nghệ thuật trong tấu nói (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt), chỉ là một đoạn hoặc một một đoạn nội dung nghệ thuật trong tác phẩm tấu nói.
Có thể hiểu ngắn gọn nó như một chuyện hài đồi truỵ.]
Tào Hi dường như biết ý nghĩ của y, nụ cười tha thiết: " Yêu đương sẽ thay đổi con người."
Trình Tụ: "Trước kia là không nhân tính, giờ là không thể diện, tiếp tục như vậy nữa, cậu sớm muộn hai bàn tay trắng."
Tào Hi mỉm cười nói: "Cho nên mới phải cố gắng nắm chặt anh đó. Có anh, tôi đã có toàn thế giới rồi." [>"