Lão Tướng



Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]

Sau khi đạt thành hiệp nghị với "Hội nghị giao lưu kỹ thuật mới", Tang Quảng Đình đã cho rằng bản thân đã bay ra sân khấu thu hẹp của sao Audrey, đi lên đỉnh cao của nhân sinh mới rồi. Ở dưới sự dẫn dắt của gã, đem Tang gia trở thành phú hào Tinh quốc. Đây là tâm tâm niệm niệm cả đời của cha và gia gia nhưng không cách nào đạt thành nguyện vọng, rốt cuộc đã phải thực hiện ở trong tay của gã.

Mộng quá đẹp khiến con người ta chìm đắm, thế cho nên lúc lão quản gia chạy tới nói có một vị họ Tào viếng thăm, gã còn chưa tỉnh táo lại.

"Không phải hắn đã bị giam giữ rồi sao?"

Quản gia nói: "Là một vị họ Tào khác, hắn nói hắn đến từ sao Thủ Đô."

Tang Quảng Đình có chút không nhịn được mà đứng lên: "Sao Thủ Đô rốt cuộc có mấy người họ Tào, phiền phức! Đuổi hắn đi, nếu không thì gọi Quách Thám cũng đem người ném vào trong tù luôn đi." Gã thấy quản gia muốn nói lại thôi, thu lại bước chân, "Có phải có vấn đề gì đó hay không?"

Quản gia: "Vị họ Tào này và bức họa trong phòng của lão lão gia trước đây cơ hồ gần giống như đúc."

Bức họa trong phòng của gia gia?

Tang Quảng Đình nhướng mày nói: "Ông nói là Tào Nhiếp?"

Mỗi người ít nhiều gì cũng sẽ có tấm gương bản thân sùng bái mô phỏng theo, chẳng qua như gia gia gã đây thì như tẩu hỏa nhập ma, hiếm thấy trong đời. Gia gia gã một dạo muốn đem cha gãbồi dưỡng thành Tào Nhiếp thứ hai, đến nỗi tới mức giựt dây ông ấy phẫu thuật thẩm mỹ. Một tuổi thơ bị "hãm hại" của cha Tang Quảng Đình mỗi lần nghe Tào Nhiếp là biến sắc, chờ sau khi gia gia gã qua đời, đem đồ trong thư phòng có liên quan tới Tào Nhiếp đều vứt bỏ hết.

Tang Quảng Đình từng nghe nói đoạn lịch sử này, trong lòng có chút ngạc nhiên: "Lẽ nào người Tào gia này chính là đời sau của Tào Nhiếp?"

Quản gia: "Nghe nói Tào Nhiếp đem trọn đời đều dâng hiến cho Tinh quốc, không có đời sau."

Tang Quảng Đình không cho là đúng xùy cười một tiếng: "Nếu là Tào gia của sao Thủ Đô, chắc có liên hệ máu mủ đi, gọi hắn đi vào." Dừng một chút, "Đừng cho lão gia gặp mặt." Gã cũng không muốn cha của mình bị hù chết tươi.

Lão quản gia đi rồi, Tang Quảng Đình đột nhiên ý thức được thân phận địa vị của mình khác với trước đây, ngay cả đại gia tộc của sao Thủ Đô cũng phái người tiếp xúc với mình, trong lòng càng đắc ý, lên lầu thay đổi lễ phục đuôi yến gồm đủ ba món, ở trước gương vô cùng vui vẻ soi nửa ngày, thay đổi ba bốn cái, xịt chút nước hoa, mới coi là sửa soạn đầy đủ, chậm rãi từ trên lầu đi xuống.

Ở trong dự đoán của gã, hình ảnh nên là như vậy:

Một thanh niên khí khái hào hùng bừng bừng bước đi ưu nhã, dọc theo thang lầu cổ xưa chậm rãi đi xuống, khí chất cao quý khiến người dưới lầu nhìn tới ngây người.

Mà trên thực tế:

Tang Quảng Đình đi tới phân nửa, thì đối mặt với ánh mắt của thiếu niên xinh đẹp dưới lầu, tâm trạng nhoáng một cái, đạp hụt một bước, thiếu chút nữa té sập mặt, không dễ gì nắm lấy lan can ổn định thân hình, mái tóc bởi vì chuyển động quá mạnh, sụp xuống, rủ tán loạn ngay trước mắt.

Tang Quảng Đình: "..." Đây không phải hiệu quả gã muốn!

Tào Hi đi tới trước thang lầu, mỉm cười đưa tay: "Cần giúp một tay không?"

Tang Quảng Đình đứng thẳng thân thể, trực tiếp bỏ qua cái tay chướng mắt kia, ưỡn ngực hóp bụng mà đi xuống dưới: "Gia tộc cổ xưa luôn sẽ có vài món đồ cổ dùng không tốt. Thang lầu này nó đã trải qua ba thế hệ rồi."

Tào Hi: "Hoa văn hoa hải đường[1] hạnh phúc của lan can này là thịnh hành của thế kỷ thứ năm thứ sáu, truyền thuyết kể nó có tác dụng chúc phúc phù hộ, mới khiến quý gia tốc vinh hiển đến bây giờ."

Rõ ràng nói là lời hay, nghe vào lại khiến người ta không quá thoải mái. Tang Quảng Đình cau mày nói: "Nhà của chúng tôi không có quan hệ gì với sao Thủ Đô, ngài bớt chút thì giớ đến đây có gì chỉ bảo?"

"Vẫn có qua lại." Tào Hi khí định thần nhàn nói, "Anh họ của tôi không ở quý phủ làm khách sao?"

Hai người họ Tào quả nhiên có liên quan.

Tang Quảng Đình có hơi đau đầu: "Ừm, người kia có ý đồ công kích chính là anh họ của cậu à?"

Tào Hi: "Anh họ của tôi từ nhỏ đến lớn chính là đứa trẻ tốt phát triển đức trí thể toàn diện, sau khi lớn lên càng là thanh niên tốt được trưởng bối tín nhiệm và yêu thích, sớm đã được quyết định nội bộ làm người nối nghiệp tiếp theo của Tào gia." Hắn hơi dừng lại một chút, sắc mặc hơi cứng, "Nếu có gì hiểu lầm, sợ rằng không chỉ là chuyện của cá nhân anh ấy nữa rồi."

Tang Quảng Đình cười lạnh: "Nơi này là tinh hệ Mỹ Nữ sao Audrey, uy hiếp của sao Thủ Đô tôi không phục tùng!"

Tào Hi ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Nơi này là Tinh quốc."

Sắc mặt Tang Quảng Đình lạnh xuống.

Tào Hi chậm rãi nói tiếp: "Nếu như người người ở nơi này đều hiểu pháp luật, người người phân rõ phải trái, vì sao không đồng ý ngồi xuống với chúng tôi, đem hiểu lầm xóa bỏ chứ?"

Tang Quảng Đình nội tâm giãy dụa. Giữ lại Tào Khải Trí là xung động nhất thời, lý do cũng không hề đáng tin, thế nhưng bị buộc thả người lại không cam lòng.

Gã nói: "Không có gì hiểu lầm! Dựa theo pháp luật của sao Audrey, bọn họ ý đồ làm hại người khác, phải giam một năm rưỡi." Trong lòng lặng lẽ nghĩ, nếu như Tào Hi thức thời, mình có thể đem thời hạn thi hành án rút ngắn tới hai ba ngày sau thả người, cũng coi như hai bên đều có bậc thang.

Tào Hi quay ngược đầu lại, nhìn bức vẽ tinh hệ Mỹ Nữ to lớn treo ở trung tâm trong phòng khách, lạnh nhạt nói: "Một quốc gia thịnh vượng và suy bại, là vô số quyết định tạo thành; một gia tộc thịnh vượng và suy bại, có đôi khi chính là một quyết định tạo thành. Thời điểm con người bị tâm tình không chế, cho rằng mình làm quyết định gì đều là chuyện đương nhiên, thế nhưng khi lý trí quay về, thấy cái giá nặng nề của bản thân phải trả, lại nhịn không được hối hận không kịp." Không đợi Tang Quảng Đình nổi giận, hắn đã đổi chủ đề, "Tang gia ở một ngành nghề thiết bị đường cáp treo đã làm nên trăm năm, đường cáp treo của sao Audrey đều do quý gia tộc cung cấp, mà thành tựu huy hoàng nhất này sắp đạt thành, tôi nên nói chúc mừng một tiếng trước."

Tào Hi nói trúng chân đau của Tang Quảng Đình rồi.

Sao Audrey có thể đặt đường cáp treo trải qua hơn một trăm năm qua đã đặt gần hết, sau này, cũng chỉ còn lại có bảo trì thiết bị, đối với một xí nghiệp mà nói, một thị trường dần dần biến mất là chuyện đáng sợ dường nào! Vì có thể đoán trước tương lai, gia tộc bọn họ nghĩ tới rất nhiều cách để khai thác thị trường, ví dụ như nhảy qua chế tạo linh kiện của ô tô, phi thuyền, tấn công thị trường trong nước của những tinh cầu khác, chuyển hình của xí nghiệp từ nghề chế tạo đến nghề phục vụ... Đều thất bại không có cái nào ngoại lệ cả.

Tang Quảng Đình nhìn khuôn mặt cười tủm tỉm của Tào Hi, lạnh lùng nói: "Cậu rốt cuộc muốn nói gì?" Nếu như Tào Hi ở năm ngày trước tới nơi này nói lời nói này, gã nhất định sẽ để cho người đem hắn đánh đuổi ra ngoài, gã thèm lo tâm tình lý trì gì! Nhưng bây giờ, gã đã tìm được lối thoát gia tộc rồi, có thể lòng tốt không đáng tính toán.

Tào Hi làm nền nửa ngày, cuối cùng lượng kiếm*: "Tào Khải Trí là người thừa kế duy nhất do quyết định nội bộ của Tào gia chúng tôi. Anh ấy mang đảm chức trách rực rỡ là kéo dài vinh quang mấy trăm năm của gia tộc, là tương lai và hy vọng của Tào gia. Tôi nghĩ không ai rõ ràng hơn anh, một gia tộc mất đi tương lai và hy vọng sẽ tuyệt vọng và đáng sợ cỡ nào đây?"

[Lượng Kiếm (亮剑) là một bộ phim truyền hình lịch sử và chiến tranh Trung Quốc năm 2005.]

Tang Quảng Đình bị hắn nhìn thấu sợ hãi chột dạ, rõ ràng âm lượng ngữ điệu của đối phương nói chuyện bình thản trước sau như một, nhưng gã chính là cảm giác được đối phương lên mặt nạt người, áp chế bản thân hầu như không ngốc đầu lên được: "Giờ Tào gia tự thân khó bảo toàn nhỉ."

Tào Hi: "Đó là đối thủ ở trước mặt giống như Bàng gia."

Tang Quảng Đình bị chọc giận, đồng thời, lại cảm thấy một trận sợ hãi thật sâu. Mặc dù gã đạt thành hiệp nghị với "Hội nghị giao lưu kỹ thuật mới", cũng đã thấy phần thực lực của đối phương biểu diễn rồi, nhưng có thực lực và có đủ thực lực là hai việc khác nhau, có đủ thực lực và sử dụng đủ thực lực cũng là hai việc khác nhau. Đối phương phải chăng sẽ vì mình chọc giận Tào gia, thậm chí là quái vật lớn chiếm cứ Tinh quốc mấy trăm năm như Hoa gia đang đứng sau lưng hắn đây?

Tào Hi đột nhiên mở máy truyền tin, một giọng nữ dịu dàng hỏi: "Ngài Tào, Cục trưởng Bàng hỏi có cần ông ấy đứng ra hay không?"

Tang Quảng Đình nghe được cả người giật mình. Hai từ "Bàng" và "Cục trưởng" vào lúc này quá nhạy cảm rồi.

Là Cục trưởng Cục tình báo Trung ương Bàng Hạc Viên?

Sao ông ta phải giúp đỡ người của Tào gia?

Là cạm bẫy?

Là hù dọa?

Là...

Tâm tư của Tang Quảng Đình đã rối loạn toàn bộ.

Ngay một giờ trước, gã còn cho rằng mình nắm toàn thế giới, giờ khắc này, gã lại cảm thấy thế giới đang cách gã xa dần.

Tào Hi dường như cũng không để ý tin tức khiến Tang Quảng Đình mất hồn mất vía kia, mà là kết nối với một người khác, dịu dàng nói: "Tới cửa chờ chúng tôi."

Tiếng nói non nớt lại trong trẻo hỏi: "Cửa nào?"

"Cửa ngôi nhà."

Tang Quảng Đình tâm thần không yên còn chưa lĩnh ngộ được cửa ngôi nhà rốt cuộc là có ý gì, cảnh báo của ngôi nhà giống như đạp trúng bụng vậy, như điên mà ré dài lên.

Tang Quảng Đình liếc mắt nhìn Tào Hi, đề phòng mà lấy ra một khẩu súng, cầm ở trong lòng bàn tay đi ra ngoài. Đường từ phòng khách tới cửa từ nhỏ gã đã đi qua chục ngàn lần, lần này cảm thấy dài đằng đặc hơn trước giờ, nhất là kèm theo cảm giác rung động như vật nặng không ngừng đập xuống đất, khiến tim của hắn cũng thấp thỏm theo.

Lão quản gia ở trước khi cảnh báo vang lên đã chạy tới cạnh cửa, đang lo sợ nhìn xung quanh ở bên ngoài, thấy Tang Quảng Đình đi ra, vội đưa tay ngăn cản: "Thiếu gia, đừng đi ra ngoài, tôi đã gọi..."

Tang Quảng Đình đẩy ông ta ra, kéo cửa ra.

Pháo đài được mở ra một nửa, từ không trung rơi xuống, nện ở trên những di thể của pháo đài khác. Một máy cơ giáp nhỏ màu đỏ phát sáng hạ xuống từ không trung, trên một máy cơ giáp bạc đen phát sáng, mắt nhìn chằm chằm qua đây.

"Chủ nhân của đài cơ giáp này năm nay mới tám tuổi." Tào Hi đứng ở phía sau bên phải của gã, tựa như nói chuyện phiếm, "Dù cho đem nơi này san thành bình địa, cũng sẽ không bị giam quá lâu. Hơn nữa Tào gia có không ít người làm việc ở toà án, lấy quan hệ rất tốt với thẩm phán Hoa Mẫn của Tinh quốc, chỉ cần nói là do nó tự vệ phản kích, chính là căn bản không cần ngồi tù."

Hô hấp Tang Quảng Đình dần dần ồ ồ.

Tào Hi hạ giọng: "Tào gia lại nghèo túng, giết chết anh cũng chỉ cần động một ngón tay út."

Tang Quảng Đình giận dữ nâng súng chỉ vào đầu của hắn.

Cơ giáp nhỏ màu đỏ bỗng nhiên nâng pháo nhắm ngay gã.

Tang Quảng Đình dữ tợn mà gào thét: "Mày dám cầm pháo? Cùng lắm thì cùng chết."

Lão quản gia bị dọa sợ chân đứng không yên: "Thiếu gia cậu đừng xúc động! Cậu đừng xúc động mà!"

"Các người đây là đang làm gì?" Tang Tùng Bách từ trong giấc ngủ trưa giật mình tỉnh lại, vội vội vàng vàng đi xuống thì thấy con trai của mình cầm súng chỉ vào một thiếu niên xinh đẹp... "Tào Nhiếp?!" Ác mộng khi còn bé đang diễn ra rõ ràng, sợ hãi, kính sợ, phẫn nộ.... Đủ loại tâm tình xông lên đầu, ông ta che ngực, cảm giác mính sắp thở không được.

"Cha!" Tang Quảng Đình bỏ lại Tào Hi, đỡ lấy ông ta.

Tang Tùng Bách vẫy tay: "Để hắn đi, để hắn đi!"

Tang Quảng Đình cắn răng, nói với quản gia: "Để Quách Thám đem người thả ra. Để cho bọn họ cút đi ngay! Đều cút cho tôi!"

Nhốt ở trong tù cũng chẳng qua ba ngày, thế nhưng một vào một ra, giống như kiếp trước đời sau, độ lượng như Vương Chấn thấy trời xanh mây trắng, cũng không nhịn được mở rộng hai tay làm một động tác ôm lấy.

Lão quản gia giục bọn họ: "Đi nhanh đi, một lát lão gia thiếu gia nhìn thấy các người lại muốn nổi giận."

Ra nhà tù, Vương Chấn lại sinh khí dồi dào rồi: "Đi cái gì mà đi! Còn chưa tính sổ đâu! Chúng tôi làm gì chứ, dựa vào cái gì không phải trái đúng sai đã đem chúng tôi nhốt lại?"

Tào Hi: "Tang Quảng Đình nói các cậu có ý đồ thương tổn hắn."

"Dùng điện não đồ sao?! Hay là dao mắt [2]?" Vương Chấn hỏi, "Chúng tôi vào cửa chỉ từng thấy ông lão này, ừm, và ông lão trẻ kia nữa! Ai là Tang Quảng Đình?"

Cậu ta nói ông lão trẻ là một người trung niên bốn năm mươi tuổi, lưng có hơi gù, tóc có hơi bạc, nhưng nhìn qua rất khôn khéo giỏi giang. "Tôi là Quách Thám." Ông ta sải bước mà đi tới, ánh mắt ở trên mặt mọi người dạo qua một vòng, rơi vào trên người Trình Tụ: "Vừa rồi là nhóc đánh bại tôi?"

Trình Tụ nhún vai: "Vừa rồi thứ thu dọn nhiều quá, không biết có phải ông ở trong đó hay không."

Quách Thám khẳng định: "Nhóc tuổi còn nhỏ, sao lại lái cơ giáp?"

"Trời sinh."

Lão quản gia nhìn bọn họ lại trò chuyện nữa, sốt ruột mà nói: "Các người đừng tán gẫu nữa, thiếu gia cho ông chính là mau đem người đuổi đi! Các người đi nhanh đi!"

Vương Chấn không chịu bỏ qua: "Không được, ngày hôm nay các người không đem chuyện nói rõ ràng chúng tôi sẽ tuyệt đối không đi!"

Lão quản gia đau đầu: "Bắt các người không phải chủ ý của thiếu gia chúng tôi, các người tìm người khác đi."

"Là chủ ý của ai?" Tào Hi vẫn xem trò vui cuối cùng lên tiếng.

Lão quản gia lập tức đóng chặt miệng không nói.

"Tôi tiễn các người." Quách Thám dùng tay làm dấu mời, "Có chuyện gì hỏi tôi cũng như thế."

"Quách Thám?" Lão quản gia giật mình nhìn ông ta.

Quách Thám ôm ông ta một cái, ghé vào lỗ tai ông ta nói: "Nói với Tang Quảng Đình một tiếng, tôi không làm nữa, để tổng bộ lại phái cảnh sát sang đây."

Đài cơ giáp của Trình Tụ không mang được nhiều người, Quách Thám liền mở chiếc xe ra, Vương Chấn, Tào Khải Trí và Tào Hi đều ngồi lên, Trình Tụ mở ra cơ giáp đi theo ở trên trời.

Vương Chấn không nhịn được nói, vỗ vỗ lưng ghế của chỗ điều khiển: "Ông lão vừa rồi nói không phải là thiếu gia gì đó nhốt chúng tôi, vậy là ai?"

Quách Thám vừa lái xe vừa nói: "Tới trước các người, còn từng có một người, tự xưng là bí thư trưởng của "Hội nghị giao lưu kỹ thuật mới", mời Tang Quảng Đình gia nhập. Hắn giựt dây để cậu ta đem các người nhốt lại."

Vương Chấn hỏi Tào Hi: "Cái gì gọi là "Hội nghị giao lưu kỹ thuật mới"?"

Tào Hi lắc đầu, hiển nhiên cũng là lần đầu tiên nghe thấy.

Quách Thám: "Tôi cũng không biết. Nhưng Tang Quảng Đình rất tin phục gã."

Vương Chấn: "Chuyện gã tin phục, chẳng qua đem tin phục của hắn ký gởi lên bất hạnh của chúng tôi!"

Quách Thám: "Trước khi các người tới có phải đi tìm Mã Cường hay không?"

"Là ai? Không có."

"Trương Diệu?"

"Không có."

"Lữ Ngọc Đình?"

"Không có."

...

Vương Chấn một hơi trả lời bảy tám cái tên, Vương Chấn cuối cùng cũng nói một chữ "Có."

Quách Thám: "Hắn ta và cậu ta bất hòa."

Vương Chấn cũng là hết chỗ nói: "Tang Quảng Đình là thiên sát cô tinh sao? Với ai cũng bất hòa sao?"

Quách Thám: "Tính tình cậu là như thế."

Vương Chấn nói với Tào Khải Trí: "May là có người giành trước một bước rồi!"

Tào Khải Trí dựa vào cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ xuất thần.

Vương Chấn lúc này mới phát hiện từ nhà tù đi ra đến bây giờ, hắn còn chưa nói một câu nào. "Cậu làm sao vậy?"

Tào Khải Trí đang phiền muộn.

Lúc rời khỏi sao Thủ Đô, cậu xoa tay chuẩn bị thật tốt để làm ra một phen sự nghiệp. Cho dù không thể siêu việt như Tào Hi, cũng không thể kém quá xa. Ai ngờ bao nhiêu tháng, đã suy bại tới mức Tào Hi và Trình Tụ chạy tới cứu người. Đây cũng chưa phải tổn thương người nhất, tổn thương người nhất là, vài tháng trôi qua, công trạng của cậu cũng không tốt. Điều này khiến cho cậu có điểm kiểm tra từ nhỏ đã là học sinh xuất sắc lại sinh ra một cảm giác xấu hổ tương tự với việc nộp giấy trắng khi đi thi, bài tập hoàn thành không đúng hạn.

Cảm nhận được Tào Hi đang nhìn mình, cậu khẩn trương hơn vài phần, nói sang chuyện khác: "Cậu thuyết phục bọn họ thế nào để thả người ra?"

Quách Thám cũng thật tò mò. Với tranh mạnh hiếu thắng như Tang Quảng Đình, coi như mình bị đánh bại, cũng nhất định sẽ cứng rắn chống đỡ, chịu thua như vậy thực sự không phải là tính cách của gã.

Tào Hi: "Có rất nhiều nguyên nhân."

Giá trị vũ lực lớn mạnh của Trình Tụ là một nguyên nhân.

Lực uy hiếp lớn mạnh của Tào gia là một nguyên nhân.

Còn có một nguyên nhân cho dù hắn không biết là gì, nhưng nhất định có liên quan với cha của Tang Quảng Đình.

Hắn nói: "Lúc bị bắt, cậu có nhắc tới Tào gia hay không?"

Tào Khải Trí hết sức mẫn cảm mà hỏi vặn lại: "Nhắc bọn họ làm gì?"

Tào Hi không trả lời.

Quách Thám đem bọn họ tới thẳng tinh hạm, cũng không đi, mà im lặng đứng ở cửa, nhìn Trình Tụ lái cơ giáp nhỏ.

Tào Hi yên lặng đứng ngăn lại ở trước mặt ông ta: "Tôi muốn tinh hạm đi mà không làm cảnh sát cảm thấy hứng thú."

Quách Thám: "Tôi đã từ chức."

Tào Hi: "Vậy không quấy rầy ông tìm nơi làm việc tiếp theo."

Quách Thám đột nhiên ưỡn ngực, nỗ lực đứng thẳng lưng của mình: "Cậu nghĩ tôi thế nào?"

Tào Hi: "Không được tốt lắm."

"Tiền lương tôi muốn không cao."

"Không định mời ông."

Quách Thám chưa từ bỏ ý định: "Lần sau bọn họ đi ra ngoài, tôi có thể làm vệ sĩ."

Vương Chấn sang đây: "Chúng tôi có năng lực tự bảo vệ."

Vẻ mặt Quách Thám nghi ngờ.

Vương Chấn một bụng tức đang không có chỗ xả, lập tức thể hiện tư thế: "Không tin chúng ta thử xem!"

Trình Tụ đậu lại cơ giáp xong rồi đi ra, thì thấy hai người ở bên ngoài chú tới cháu đi đánh cho kịch liệt. Tào Khải Trí và Tào Hi ở bên cạnh vây xem.

Tào Khải Trí nhịn một lát, rốt cuộc nhìn không được hỏi: "Sao cậu không hỏi tôi mấy ngày nay lôi kéo được nhà tài trợ nào rồi?"

Hai tay Tào Hi cắm vào túi quần, nói khoan thai: "Cậu muốn nói sẽ chủ động nói."

Tào Khải Trí từ trong túi lấy ra một tờ giấy, mở ra cho hắn, một tờ mười mấy tên, chỉ có hai cái được đánh dấu, bên cạnh chú thích còn là tài trợ thuộc lựa chọn thấp nhất.

Tào Hi quét mắt gật đầu.

Tào Khải Trí: "Tôi đã cố gắng thuyết phục bọn họ."

Tào Hi thấy Vương Chấn lóe lên công kích Quách Thám, nâng tay lên vỗ tay.

Tay Tào Khải Trí có hơi siết chặc, một lát mới nói: "Tôi sẽ cố gắng đuổi kịp bước chân của cậu."

Tào Hi quay đầu nhìn cậu ta: "Nhưng tôi không nhất định chờ cậu. Lòng của tôi chỉ có một người, bao gồm tất cả kiên trì."

Tào Khải Trí: "..." Rõ ràng là bầu không khí rất nghiêm túc rất ngưng trọng, bỗng nhiên đã bị bong bóng màu hường đập vào mặt, còn bị đập thẳng vào mặt không mở mắt nổi là chuyện gì vậy?!

Chiến cuộc rốt cuộc phân ra kết quả, Quách Thám dò xét nửa ngày, sau khi quen với nước cờ của Vương Chấn, cuối cùng một quyền đem cậu ta đánh bại.

Vương Chấn đứng lên còn muốn đánh, Quách Thám đã lui về phía sau tránh ra.

"Người trẻ tuổi, đánh nhau nữa sẽ không xong." Quách Thám ổn định lại hơi thở, một đôi mắt khát vọng nhìn về phía Trình Tụ.

Trình Tụ: "Cháu là vị thành niên."

Quách Thám: "Nhóc dùng cơ giáp rất thành thạo, người chỉ dạy là ai?"

Lẽ nào ông ta là võ si?

Trình Tụ vuốt cằm nghĩ: Hãm hại ai mới được?

Y suy nghĩ một lát, liền không tự chủ được nhìn về phía Tào Hi.

Tào Hi cũng cúi đầu nhìn y.

Đã nhiều năm như vậy, mỗi lần nghĩ đến hãm hại người, mục tiêu thứ nhất vẫn là Thomas họ Tào.

Trình Tụ mân mân môi, nói với Quách Thám: "Vô sư tự thông."

Quách Thám không tin, chuẩn bị tự mình tìm ra đáp án: "Để tôi ở lại, các cậu sẽ dùng tới."

Vương Chấn không phục: "Ông cũng chỉ thắng tôi một chút thôi, có thể làm ra công dụng lớn gì chứ!"

Tào Hi hỏi: "Thắng một chút thì sao các cậu bị giam lại?"

Vương Chấn đỏ mặt lên: "Lần đó ông ta mặc đồng phục cảnh sát..."

Cậu ta và Tào Khải Trí không hiểu ra sao, chờ bị người giam lại mới ý thức được chuyện gì xảy ra. Loại lịch sử đen tối ngu ngốc này nói ra quá mất mặt! Cậu ta quay đầu chỗ khác, không muốn nói tiếp.

Cuối cùng, Tào Hi vẫn là đồng ý Quách Thám lên thuyền.

Để cảm ơn Trình Tụ và Tào Hi nghìn dặm cứu viện, Vương Chấn lộ ra tay nghề thật tốt, không chỉ chuẩn bị món điểm tâm ngọt sau cơm, còn làm một bữa tối sắc hương vị đủ cả.

Quách Thám không khách sáo cọ cơm một bữa no.

Sau khi ăn xong, Tào Hi chỉ vào người xếp hạng sau Tang Quảng Đình: "Từng gặp qua chưa?"

Tào Khải Trí lắc đầu.

Quách Thám liếc mắt nhìn: "Tăng Thành? Vài nơi thu hút khách du lịch của sao Audrey được hoan nghênh nhất chính là của hắn, Tang Quảng Đình trước đây mua hai khu thắng cảnh muốn cướp mối làm ăn, thất bại, quan hệ của hai người cũng không tốt."

Vương Chấn ý nghĩ viễn vông mà nói: "Nếu như chúng ta đi vào mắng chửi Tang Quảng Đình, hắn có thể có vài phần kính trọng với chúng ta hay không hả?"

Tào Hi: "Sẽ."

Vương Chấn cảm giác mình ra một ý kiến hay, hết sức đắc ý.

Trình Tụ hiểu ỵ́ của Tào Hi, giải thích: "Hắn ta biết dùng ánh mắt khinh thường nhìn anh."

Vương Chấn: "..."

Quách Thám: "Tăng Thành làm ăn rất kiên định, thỉnh thoảng sẽ làm chút ít từ thiện, không phải là người chủ nghĩa cơ hội."

Tào Hi mỉm cười nói: "Người không phải chủ nghĩa cơ hội cũng không phải không thích cơ hội."

Trước khi đến cửa, Tào Hi để Quách Thám đem tình hình gần đây của Tăng Thành làm một phần báo cáo cặn kẽ. Vốn cho là cần một chút thời gian hỏi thăm, ai ngờ Quách Thám quay đầu lại đã viết xong rồi —— lý lịch đơn giản, thành viên gia đình, yêu thích thường ngày vân vân.

Quách Thám: "Thương nhân của sao Audrey phần lớn Tang Quảng Đình cũng gọi tôi điều tra qua, hơn nữa trí nhớ của tôi không tệ." Ông ta biết Tào Hi chưa hoàn toàn chấp nhận mình, tìm được cơ hội liền làm đẩy mạnh tiêu thụ.

Tào Hi đem giấy đưa cho Tào Khải Trí: "Cậu chuẩn bị nói như thế nào để thuyết phục hắn?"

Tào Khải Trí cầm giấy, cảm giác mình giống như trở lại ngày bảo vệ luận văn đó vậy, khẩn trương lại chỉ nhiều cũng không ít. Cậu suy nghĩ một lát: "Tôi sẽ hứa hẹn, chờ sau khi Đảng phái mới thành lập, ở tinh hệ Trung ương tuyên truyền khách du lịch cho tinh hệ Mỹ Nữ, thực hiện càng nhiều hơn ngân sách Chính phủ và chính sách ưu đãi." Dừng một chút, "Còn cậu?"

Tào Hi mỉm cười nói: "Đầu tiên, tôi sẽ nói cho hắn biết, ở trong vòng ba năm, chúng ta sẽ giành lấy được một trăm thứ ghế ngồi nghị sĩ của Hội nghị Quốc hội."

——

[1] Hoa hải đường:

- Hoa thật:

""

- Ứng dụng trong cuộc sống:

""

[2] Dao mắt:

""

———

Mình ngu về chính trị lắm, mấy cái hội nghị nghị viện gì đó lộn tùm lum cả lên ORZ

Có thể là do thể loại như thế nên lượt view với lượt like của truyện ít hơn Quán cơm tới đáng thương:<<


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui