“Đừng…” Vũ Anh tỉnh từ trong giấc mơ, hoang mang không thấy hắn ở đâu.
Mãi cho đến khi ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp truyền ra mới thở phào mỉm cười hạnh phúc.Cô gian nan đứng dậy, cố gắng quên đi đau nhức bên eo, cẩn cẩn đi từng bước ra ngoài.Thật đúng là không phải mệt bình thường mà, cô thầm nghĩ, không nhịn được mà đỏ mặt.“Tiểu Anh, bữa sáng đã được chuẩn bị tốt rồi, em mau rời giường –”.
Lúc cô đang ra khỏi phòng thì Vũ Ưng từ trong phòng bếp đi tới, liền thấy được cảnh này.
Hắn cười thoả mãn, tiếnl lên phía trước ôm lấy cô rồi đặt cô lên sa lon.“Dậy rồi sao không gọi anh?” Hắn vừa hỏi vừa dịu dàng vuốt ve mái tóc cô.“Sợ làm phiền anh…” Cô nhẹ giọng trả lời.“Thật là…..còn nói như vậy nữa thì anh sẽ tức giận đấy.” Mặc dù nói thế nhưng Vũ Ưng vẫn nhẹ nhàng cầm lấy tay cô.
Trong lòng kiên định nghĩ, cô thích cái gì thì hắn cũng sẽ làm cái đó.“Anh trai!” Vũ Anh giống như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, nắm chặt lấy góc áo của hắn, hai mắt có chút phát sáng.“Hửm?” Vũ Ưng giấu ý cười, hắn thật sự rất thích động tác này của cô, giống như một đứa trẻ đáng yêu vậy.“Hôm nay chúng ta đi ra ngoài chơi được không?”“Cũng được, nhưng mà eo của em…” Hắn do dự không nói trước, không đành lòng chứng kiến vẻ mặt hy vọng của cô bị dập tắt.“Không sao hết, en có thể đi được.
Em xin anh mà, anh trai đưa em đi chơi đi.” Hình thức làm nũng được mở ra, Vũ Anh mở to mắt cầu xin hắn, biết hắn tuyệt đối sẽ không từ chối .“.
.
.
Thua em luôn.
Được rồi, đi cũng được nhưng anh sẽ bế em.
Dù sao bế em thì cũng giống như đang ôm cục bông gòn thôi.” Hắn thở dài, không che dấu suy nghĩ của mình chút nào, cứ trực tiếp nói thẳng ra.“A! Anh trai, anh nói em là bông sao?” Cô bạnh quai hàm, dùng sức chọt chọt vào mặt Vũ Ưng.
Nhưng mà hắn chỉ thấy nhột thôi…“A, không phải mà.
.
.”“Anh trai, anh mới là bông!” Cô tức giận nói to rồi uống hết ly sữa trước mặt.Lúc đầu Vũ còn muốn giải thích nhưng nghe thấy câu này thì không nhịn được cười to.
Trời ạ, đi đâu để tìm một em gái xinh xắn dễ thương như bảo bối của hắn chứ?“Anh cười cái gì!” Vũ Anh thè lưỡi làm mặt xấu với hắn, sau đó nhảy xuống ghế sa lon muốn đi vào phòng thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài.
Không ngờ vừa mới đi được hai bước thì chân đã mềm nhũn thiếu chút nữa ngã sấp xuống.“Xem đi, cục bông gòn có muốn anh bế em vào phòng khách?” Nhìn Vũ Anh vừa tức giận vừa xấu hổ, hắn ôm bảo bối vào lòng rồi đi vào phòng cô, cửa phòng có một con thỏ bông đáng yêu.“A, không thể, anh trai không thể vào được đâu!” Cô đột nhiên cuống quít giãy dụa, giống như đang muốn giấu bí mật nào đó.“Vì cái gì chứ?” Vũ Ưng có chút bất mãn, cô dám xa lánh hắn sao.“Bởi vì…..bởi vì.
.
.
Em muốn thay quần áo!” Tùy tiện tìm một lý do, cô cố gắng hết sức không cho hắn mở cửa phòng ra, cũng không biết lời này căn bản không thuyết phục được hắn“Cũng đã vào bao nhiêu lần rồi mà.” Không để ý tới sự phản kháng mãnh liệt của cô, hắn nhanh chóng mở cửa, bế cô đi vào.Vũ Ưng lập tức bị cảnh tượng trước làm cho ngây người.Trên tường dán một bức tranh thật lớn, là bức hoạ cô đã mất đến một tháng để hoàn thành.
Mà người trong tranh chính là hắn, chàng trai mặc áo trắng và mái tóc đen.
Là cảnh hắn nằm ngủ ở phòng khách.Thời gian như dừng lại mười mấy giây, hai mắt Vũ Ưng dịu dàng nhìn người trong lòng, cô đang dùng hai tay ôm chặt lấy khuôn mặt đỏ bừng, không nói lời nào.“Hoá ra là Tiểu Anh lại yêu anh như thế, anh rất vui.” Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng ngọt ngào ấm áp, chính là bởi vì cô gái nhỏ này..