MỞ ĐẦU
-Tới rồi kìa!
Tất cả những học sinh đan có mặt ở cổng trường mau chóng trành đường cho 2 chiếc xe hơi đang chạy vào.
Két!
2 chiếc xe thắng lại ngay sát vạch kẻ, cửa xe bật mở. Chiếc Porsche Turbo 911 vàng chóe đầy kiu hãnh như chủ nhân của nó-Diana Vrolen. Người con gái với mái tóc đen óng dài ngang lưng luôn được cao bằng những sợi ren lụa đầy màu sắc. Đôi mắt to và hàng mi dài làm bật lên tròng mắt màu hổ phách long lanh của cô. Quần tây ôm sát chân, áo sơ-mi trắng khoác gi-lê xám và cà-vạt đen, giày vải trắng làm nên nét nổi bật cho chính người con gái ấy.
Người thứ 2 trong chiếc BMW trắng đầy cá tính chiếc là cô gái được mệnh danh Công chúa băng giá-Violet Brighter. Mái tóc vàng óng suôn mượt lấp lánh trong nắng sớm và nét mặt vô cảm là nét nổi bật của cô. Đôi mắt xanh biếc như muốn nhấn chìm tất cả những ai nhìn vào nó. Cũng như bạn mình, cô mặc quần tây, áo sơ-mi trắng khoác gi-lê xám và thắt cà-vạt đen. Khí phách của họ khiến bất kỳ ai cũng phải kính nể.
Dáng người của họ vừa khuất sau cánh cửa kính thì những tiếng xôn xao lại vang lên.
-Ryan! Ryan em yêu anh!
Tiếng la hét của những nữ sinh vang vọng cả góc sân khi chiếc Ferrari F430 màu cam sọc đen và chiếc Ferrari 458 đen bóng lướt vào. Họ là 2 hoàng tử của trường, thần tượng của biết bao cô gái. F430 chính là Ryan Evans-hoàng tử mặt trời. Mái tóc vàng cùng đôi mắt xanh biếc láp lánh ánh cười cùng nụ cười rạng rỡ trên môi khiến biết bao nữ sinh phải ngây ngất.
Người còn lại, mạnh mẽ trong chiếc 458 chính là đàn anh có tiếng nhất trường Eric Frank. Đôi mắt đen sâu thẳm đầy lạnh lẽo cùng mái tóc nâu mềm khuyên tai bạc lấp lánh tạo nên cho anh 1 vẻ mạnh mẽ, 1 sức hút khó cưỡng.
" Anh có lẽ k biết, trong tim em lun tồn tại 1 hình bóng k thể phai nhạt mặc cho có thể nào. Đừng iu em, anh sẽ chỉ có đau thương mà thôi. Khoảng trống kia em mặc kệ có lấp đầy hay k nhưng em vẫn rất cám ơn những điều anh dành cho em."
"Anh biết em k hề iu anh, nhưng sâu trong tim anh, cảm xúc ấy vẫn k thể điều khiển dk. Anh k cần em đáp trả nhưng xin em hãy để anh đc đứng nhìn em hạnh phúc. Hãy cười với anh 1 lần có đc k?"
"Tất cả những người làm tổn hại tới người em iu thương đều phải trả giá. Em sẽ cho chúng hiểu thế nào là mất mát là đớn đau dù phải hy sinh cả bản thân mình. Em k cần anh tha thứ mà chỉ cần anh chấp nhận những gì em đã làm!"
"Tôi cứ ngỡ mình sẽ k thể quên đc người con gái ấy cho đến khi em xuất hiện. Giống như 1 ngôi sao đầy huyền bí vụt ngang qua bầu trời, em xoa dịu trái tim tôi. Nhưng liệu tôi có thể chấp nhận những gì em đã làm khi tôi cũng như em, chịu đựng sự mất mát?" Cũng như bất kỳ ai trên thế giới này, họ cũng có những bí mật và những quá khứ vẫn mãi ám ảnh trong mỗi giấc mơ. Đôi khi là hạnh phúc nhưng có lúc lại là niềm đau. Nhưng họ vẫn phải đứng lên, bước típ trên con đường dài bất tận của cuộc sống. Mất mát và đau thương chính là liều thuốc an thần tốt nhất đưa chính bản thân họ đối mặt với thử thách. Để rồi trong những điệu nhạc kia họ nhận thấy những khoảng trống cần đc lấp đầy. Và ai sẽ là người lấp đầy khoảng trống ấy?
Sau cơn mưa cầu vồng sẽ xuất hiện hay mãi mãi chỉ còn lại mây mù mà thôi?
But only love can say - try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So I'll just play my part
And pray you'll have a change of heart
But I can't make you see it through
That's something only love can do
CHƯƠNG 1.1: KHÚC NHẠC TRONG NẮNG
-Chị à! Nhanh ik nào.
-Shin đợi chị với. Đừng có đi nhanh thế chứ.
-He he! Chị ghe tỵ là chân em dài hơn chân chị sao?
-Chị đây k thèm ghen tỵ với mày thằng nhóc kia!
1 giọng nam trầm thấp vang lên xen ngang đoan đối thoại của 1 nam và 1 nữ:
-2 đứa đừng cãi nhau nữa!
Cô gái với mái tóc dài ngang lưng mỉm cười rạng rỡ vẫy tay với 1 chàng trai tóc đen đứng cách mình 1 khoảng gọi to:
-Shin! Lại đây coi.
Chàng trai tên Shin nhăn mặt le lưỡi trêu:
-Snow snow snow! Em đâu có ngốc.
Cô gái trừng mắt chạy đuổi theo thằng em ngỗ ngược của mình. 3 anh em cùng cười vang cả 1 góc đường trong đêm tối.
Đó là 1 buổi tối ướt lạnh. Tuyết rơi trắng xóa cả mặt đường, bám dày trên từng mái nhà. Giáng sinh chuẩn bị về trên khắp nơi đây. Và trên nền tuyết trắng rực ấy 1 ánh sáng tỏa ra.
Chiếc xe hơi đỏ chót cứ thế lao tới chàng trai mang tên Shin. Ánh đèn pha hắt lên sáng rực cả góc đường soi rõ cả khuôn mặt của người lái. Đôi mắt vằn đỏ đầy hung tợn và hận thù, hắn ta cứ thế lao tới cậu thanh niên trẻ. Tiếng thét vang lên:
-Shin!!!!!!!!!!!!!!!
cậu thanh niên trẻ nằm trên nền tuyết trắng rỡ nhuộm màu máu. Máu đỏ thẫm thấm ướt cả mạng tuyết xung quanh thân hình bất động. Cô gái lao đến, nắm lấy tay cậu thanh niên, nâng đầu cậu lên, những giọt nước mắt thi nhau rơi trên khuôn mặt yêu kiều của cô.
-Shin! Em k sao chứ? Em sẽ ổn thôi. Đừng bỏ rơi chị!
Shin nắm chặt lấy tay cô gái, môi cậu nở nụ cười ấm áp như ánh mắt trời ban mai. Mặc kệ dòng máu đỏ đang chảy ra từ khóe môi, cậu nói:
-Snow! Em.... có lẽ phải xa chị rồi nhỉ?....... Công chúa của em giao lại cho chị....... Nhất định phải làm cô ấy hạnh..... phúc. Chị hứa nhé!
-Chị hứa!
Ngẩng đầu nhìn người anh trai đang nắm chặt tay còn lại của mình, Shin lại nói:
-Anh! Chăm sóc Snow của em cẩn thận đấy. Thay em, iu chị ấy.
Tròng mắt hổ phách nhìn xoáy vào tròng mắt xanh lục long lanh nước đang nhìn mình. K gian ngưng đọng mặc cho gió buốt lạnh thổi qua mang theo những bông tuyết trắng muốt. Mi mắt từ từ khép lại và bàn tay buông lơi. Giọt nước mắt thiên thần chậm rãi lăn xuống gương mặt. Tiếng thét vang vọng cả đêm tối..................
-DANNIEL!
Diana bật dậy giữa cơn mơ. Đã 3 năm trôi qua kể từ ngày ấy. Cái ngày định mệnh đã cướp mất người em trai mà cô yêu quí. Tên ******** đó đã cướp đi 1 nửa linh hồn của cô, để lại trong tim cô ngăn trống k thể nào lấp đầy. Và rồi cứ mỗi đêm, giấc mơ ấy lại hiện về trong tâm trí cô rõ ràng như thể đó chỉ mới là ngày hôm qua.
Đưa tay lau mồ hôi đọng lại trên mặt, Diana bước vào nhà tắm. Khoác lên mình bộ đồng phục quen thuộc, cô bắt đầu ngày mới bằng nụ cười dịu dàng để che đi nỗi mất mát sâu tận trong tim. Cánh cổng biệt thự tự khắc mở ra cho chiếc xe vàng chóe phóng vọt đi trong nắng sáng. Gió vẫn thổi trên con đường ngập đầy kỉ niệm. Những chiếc lá xào xạc đung đưa theo nhịp gió. Chiếc xe phóng nhanh trên con đường vắng lặng. ....................................................
-Lớp trưởng! Thầy kêu cậu xuống phòng giáo viên lấy bài tập cho lớp kìa!
Violet lãnh đạm gật đầu với cô gái vừa nhắn. Gỡ chiếc kính gọng đen khỏi mắt, cô đứng dậy. Mái tóc vàng óng mượt ánh lên trong nắng. Ở cô toát lên 1 vẻ gì đó khiến người ta phải khuất phục và kính nể. Khác hẳn với bạn của mình.
Vừa bưng xấp bài tập ra khỏi phòng giáo viên, bất ngờ cô va phải 1 người. Toàn bộ giấy bị hất tung, rơi đầy xuống sàn. K thèm ngước nhìn kẻ vừa va phải mình, cô chỉ lặng lẽ cuối xuống nhặt lấy từng tờ giấy. Bỗng nhiên có 1 bàn tay cầm những tờ giấy ấy lên đặt vào tay cô. Giọng nói ấm áp truyền đến tai cô:
-Xin lỗi! Em k sao chứ?
Ngước mắt nhìn người con trai trước mặt, cô chỉ khẽ đáp:
-Tôi k sao!
K đợi lâu, cô xoay người bước đi. Để lại chàng trai ngây người đứng nhìn.......
CHƯƠNG 1.2:
-Vi! Cậu đi đâu nãy giờ vậy?
Violet đặt xấp giấy lên bàn, nhìn Diana nói:
-Tớ đi lấy bài cho thầy.
Mỉm cười với cô bạn, Diana nháy mắt:
-Tớ cúp tiết đầu nhé!
Violet bước lên bàn giáo viên, k quên đáp trả:
-Cậu cúp, tớ sẽ báo với thầy hiệu trưởng.
Diana xị mặt nhìn bạn đầy oán trách. Violet biết rõ thầy hiệu trưởng là bác của cô, thầy ấy mà biết chắc chắn anh ấy cũng sẽ biết. Đến khi đó cô sẽ k đc yên thân cho xem. Đã vậy tiết đầu lại là tiết của bà "Đầu gấu". Thôi thì trước sau gì cũng bị đuổi.
Quả đúng như dự đoán, cô Đầu gấu bước vào, mắt lướt 1 vòng quanh lớp, ánh mắt "thâm tình" của cô dừng lại ở Diana. Cô ra lệnh lớp ngồi.
-Kiểm tra bài nhé các em!
K cần lật sổ, cô Đầu gấu gọi ngay tên cô học trò có nụ cười thiên thần nhưng thật chất là ác quỷ:
-Diana Vrolen!
Diana lại nở nụ cười thiên thần hết sức đáng iu của mình, duyên dáng bước đến trước mặt cô, đáp:
-Dạaaaaa thưaaaaaaaa côooooo Đầuuuuuu gấuuuuuuu ạ.
Cô Đầu gấu quả là có sức chịu đựng. Mặt cô đỏ bừng, kiềm nén để k sút con bé học trò khó ưa này ra khỏi lớp. Trong khi biết bao nhiu con người dưới kia đang nín cười đến nội thương. Cô lại típ tục:
-Trả bài cho tôi!
Diana lại ngoan hiền hỏi:
-Bài gì thưa cô?
Cô quát lên:
-Bài hôm qua vừa học!
Học trò thiên thần lại bình thản nói:
-Em k thuộc ạ!
Cô Đầu gấu tức giận đập bàn cái rầm. Sức công phá mạnh đến nỗi, bàn giáo viên gãy làm đôi. Diana mở to mắt nhìn cô thốt lên:
-Ôi tinh tinh xổng chuồng!
Tập thể lớp A3 hùa nhau mà cười. Cô Đầu gấu ngây thơ nào có biết, chính Diana đã cưa sẵn cái bàn. Chỉ cần đập mạnh 1 tí là sập ngay lập tức. Bạn Diana lại nói tiếp:
-Cô ơi! Đây có đc xem là tội làm hư hại của công nhà trường k cô?
Cô nghẹn họng trừng mắt nhìn Diana, nhận tiếp 1 câu nói nữa:
-Ôi cô đừng xúc động. Em biết em đẹp nhưng cô nhìn như thế khiến em ngại quá cô ạ!
Cả lớp lại cười. Chúng nó đập bàn cười sằng sặc báo hại cô lại gào lên:
-Câm miệng!
Diana chìa cho cô chai nước, nhẹ nhàng nói:
-Cô bớt nóng, uống tí nước cho nó hạ hỏa!
cô Đầu gấu ngây thơ đưa chai nước lên tu ừng ực. Kết quả nhận đc câu nói:
-Í! Chết rồi! Em quên mất.
Cô quay sang nhìn em khó hiểu hỏi:
-Quên gì?
-Dạ thưa cô! Đó là chai nước em mới lấy trong nhà vệ sinh để tưới hoa ạ.
Dãy học của khối năm 3 lại tiếp tục nghe tiếng thét vang vọng.Hình ảnh cô học trò với mái tóc đen óng chạy vụt đi trên hành lang là minh chứng hùng hồn cho cơn giận giữ của ai kia.
Miệng cười toe toét, Diana vui vẻ chạy lên sân thượng. Vừa mở cửa, mùi thuốc lá nồng nặc đã xộc thẳng vào mũi cô. Ghét nhất là ngửi mùi thuốc là, Diana mở miệng:
-Mẹ kiếp! Thằng chó nào hút thuốc thì phắn chỗ khác giùm đi!
2 tên học năm 4 nhìn cô trợn mắt hỏi:
-Con kia mày **** tụi tao là chó à?
Bình thản dựa người vào tường, cô đáp trả:
-Ở đây ngoài tụi bay còn con chó nào nữa à?
1 tên đầu đỏ vứt điếu thuốc xuống sàn nhào tới cô. K cần đợi, Diana thẳng chân đạp ngay vào bụng hắn. Cú đáp có sực mạnh đến mức khiến tên con trai lao thẳng vào thanh chắn ở mép sân thượng. Tên còn lại thấy thế cũng đâm tới. Nắm đấm lao đến khuôn mặt khả ái lập tức bị chặn lại. Cánh tay thon dài nắm lấy đôi tay kia vặn ngược ra sau. Rắc!
1 âm thanh êm ái vang lên, tên con trai ôm lấy cánh tay đã gãy nhìn cô ứa nước mắt. Nhìn họ, cô lạnh lẽo nói:
-Đừng dại mà đụng đến tao!
Quay người bước đi để lại trong k gian cô nói:
-Chúng bay nên cảm thấy may mắn!
Hướng thẳng về phía phòng nhạc cũ, Diana bước đi.
...........................................
-Eric! Mời em ra ngoài!
Thầy giáo dạy Lý bất mãn nhìn cậu học trò ngỗ nghịch đang lơ đãng bước đi. Sợi dây phone trắng đung đưa theo mỗi bước đi của anh. Ở cái trường này, ai chẳng biết Eric Franks con trai của chủ tịch công tị thương mại và đầu tư SCJ, đàn anh đứng đầu cả cái trường mấy ngàn học sinh này. Mỗi bước đi của anh ngay đến thầy cô cũng phải nể sợ vài phần.
Thong thả bước, anh nhìn và lớp A6. Dưới nắng ấm là gương mặt đáng yêu của cô ấy, Ginny Clanne. Ginny là cô gái mà anh từng rất yêu. Anh biết cô ấy từng là bạn gái của anh trai anh. Để rồi cô ấy đến với anh khi 2 người họ chia tay. Ở bên cô suốt 2 năm trời, những kỉ niệm ấy anh k bao giờ quên. Nhưng rồi có người nhẫn tâm cướp người con gái ấy khỏi anh. Prince D! Anh hận tên nhóc ấy. Hận cả Blood. K có bọn họ, anh sẽ k mất đi cả Ginny lẫn người anh trai mà anh yêu quí. Qualy sẽ là bàn đạp cho anh hạ gục Blood.
"Các người cứ chờ đó! Tôi sẽ trả lại tất cả những gì các người gây ra."
Phòng nhạc trống gần cuối hành lang đột nhiên phát ra âm thanh khiến Eric tò mò. Khúc nhạc Piano dịu dàng hòa cùng giọng hát trong vắt, ngân nga như tiếng chuông sớm khiến anh ngây ngất. Bước chân k tự chủ bước về phía giọng hát.
Don't wanna break your heart wanna give your heart a break
I know you're scared it's wrong like you might make a mistake
There's just one life to live and aint no time to waste, to waste
So let me give your heart a break, give your heart a break, Let me give your heart a break,
Give your heart a break,
Lời bài hát hòa cùng giọng hát như lời an ủi, muốn đc xoa dịu đi vết thương đang rỉ máu trong tim anh. Nó như lời thì thầm động viên anh. Khiến anh cảm thấy vơi bớt nỗi đau. Tay anh đẩy cánh cửa. Tiếng hát chợt ngưng bặt. Ánh mắt anh chỉ kịp nhìn thấy 1 mái tóc đen óng cùng đôi mắt hổ phách biến mất trong nắng ấm. Bước đến bên khung cửa sổ mở rộng, anh nhìn thấy dáng người con gái với mái tóc đen khuất dần trong ánh vàng của mặt trời.
K gian nơi đây dường như vẫn còn lưu lại mùi hương cùng tiếng hát của cô gái ấy. Chợt anh nhìn thấy 1 sợi dây lụa màu bạc vướng trên cành cây trước mắt. Có lẽ là của cô gái đó. Nâng sợi dây ấy trên tay, anh có thể ngửi thấy mùi hoa oải hương phảng phất trên đấy. Đôi môi anh khẽ nhếch, 1 nụ cười tan vào trong nắng và gió........