CHƯƠNG 23.1: SAI LẦM
Ánh đèn pin le lói giữa cánh rừng phong bạt ngàn, tối thẳm. Giờ này đã 7h tối rồi! Gió mùa thu lạnh lẽo thổi xuyên qua từng tán cây, khiến cho những chiếc lá rơi xào xạc. Bao nhiu con người tay xách đèn pin, miệng k ngừng kêu tên 1 cô gái trong đêm tối. Tiếng chân giẫm lên tiếng là khô kêu lên răng rắc, xạc xào. Cả mảnh rừng dường như đang phủ chụp lên cô gái bé nhỏ bị lạc trong ấy.
Diana lo lắng vừa gọi tên vừa bước đi:
-Violet! Violet cậu ở đâu?
Ở bên cạnh cô, toàn thể đám học sinh lớp A3, Jackson, Ina, Herra, Billy, Eric và Ryan cũng thế. Mọi người k ngừng kêu tên. Trong lòng Diana nỗi lo lắng cùng sự tức giận trào dâng, nhấn chìm mọi cảm xúc khác trong cô. Violet có thể mạnh mẽ trước mặt người khác như thế nào cũng đc nhưng với cô, cậu ấy vẫn là 1 cô gái yếu đuối. Đã thế, Shin k còn, cô chính là chỗ dựa duy nhất cho Violet.
Thầm trách mình quá chủ quan, k để ý đến cậu ấy, Diana còn mong đc xé xác con cáo Ginny Clanne. Nếu Violet có chuyện gì cô sẽ san bằng Saphia và khiến Ginny sống k bằng chết.
...............................
Ryan k biết tại sao Diana lại hoảng hốt đến như thế khi nghe tin Violet lạc trong rừng. Tuy rằng giờ này rất tối, Violet khó có thể tìm đc đường về nhưng ngoài việc đó, đâu còn gì cần phải hoảng hốt đến như thế. Ryan cũng dần cảm thấy có điều gì đó k ổn khi mất nửa tiếng rồi mà k ai tìm thấy Violet. Anh cũng đã kêu tên cô rất nhìu nhưng k hề có tiếng đáp trả.
Nỗi lo lắng xâm chiếm trái tim anh. Suy nghĩ của anh đột nhiên trở nên hỗn loạn, như thể có 1 tảng đá đang đè nặng lên tâm trí của anh. Bước chân của Ryan chợt trở nên gấp rút hơn nữa. Cổ họng anh khô đi vì liên tục gọi tên cô. 1 tảng đá lớn nằm cạnh đường đi nơi anh đi qua. Chợt, Ryan nghe có âm thanh. Anh dừng lại. Giữa k gian im lặng, âm thanh trở nên rõ ràng hơn. Đó là tiếng nấc đứt quãng cùng tiếng khóc.
Vội chạy tới bên cạnh tảng đá ấy, chiếc đèn trong tay anh chiếu xuống, mái tóc vàng óng xõa tung của Violet hiện ra. Người con gái anh iu đang vòng tay ôm chặt lấy đầu gối, gương mặt đáng iu của cô thường ngày gục xuống. Tiếng khóc của cô như hàng ngàn mũi kim đâm vào tim anh. Đau nhói! Ryan ngồi xuống, cánh tay anh vươn ra, đặt nhẹ lên vai cô, giọng anh vang lên:
-Violet!
Violet ngẩng mặt lên, dường như cô đang rất hoảng sợ. Tròng mắt xanh ngập đầy nước, ửng đỏ. Gương mặt ướt đẫm những giọt nước mắt mặn đắng đang k ngừng tuôn ra từ hốc mắt. Môi cô run run. Ryan kéo cô lại gần anh, đột nhiên Violet khóc òa lên, tay cô ôm lấy cổ anh, gương mặt đầy nước vùi vào vòng ngực của Ryan. Hơi giật mình, anh cũng chỉ nhẹ vuốt tóc cô, tay anh nâng thân hình nhỏ bé trong tay đứng dậy.
Bước chân anh chậm rãi bước đột nhiên sượng lại khi nghe thấy tiếng nói của Violet:
-Danniel! Em sợ lắm! Danniel cuối cùng anh cũng tìm đc em rồi. Em sợ lắm!
Ryan cảm thấy tim mình như thắt lại. Khóe môi anh khẽ nhếch, nụ cười đc vẽ nên đầy chua xót. Anh là người tìm thấy cô ấy nhưng người cô ấy gọi tên lại k phải là anh. Ngay cả lúc này đây, trong vòng tay anh nhưng cô ấy cũng chỉ nhớ đến người con trai mang tên Danniel.
Chiếc điện thoại rung lên, Ryan liếc nhìn màn hình. Thì ra là Diana.
-Anh tìm thấy Violet rồi. Mọi người về lại chỗ cắm trại đi.
K nói tiếng nào nữa, Ryan cúp máy. Trong tay anh, Violet vẫn k ngừng gọi tên:
-Danniel!
Mắt cô nhắm chặt, cả thân người run lên, những giọt nước mắt vẫn k ngừng rơi:
-Danniel! Đừng bỏ rơi em. Danniel em xin anh. Đừng bỏ em lại 1 mình!
Ryan siết chặt thân hình bé nhỏ kia, anh khẽ nói:
-Nín đi! Anh sẽ k bỏ em lại 1 mình đâu.
Violet im lặng. Tiếng nấc cũng thưa dần, cô dần chìm vào giấc ngủ. Trước khi nhắm chặt mặt, Violet lại thì thầm:
-Danniel em iu anh!
Câu nói của cô lại 1 lần nữa khiến tim anh đau thắt. Dẫu biết Violet vẫn iu người con trai kia nhưng k hiểu sao tim anh vẫn đau khi nghe chính cô nói cô iu người khác. Nhìn vào gương mặt thiên thần đang ngủ vùi trong lòng mình, Ryan lại cảm thấy có chút chua xót.
.............................................
Đặt Violet xuống tấm mền bông dày, Ryan nắm chặt lấy tay cô. Diana bước vào, tay bưng 1 chậu nước ấm. Cô ngồi xuống cạnh Ryan, khẽ vắt khô chiếc khăn bông, cô lau sạch những vệt nước mắt đọng trên gương mặt đang ngủ kia.
-Cám ơn anh!
Ryan vẫn nhìn Violet, anh khẽ nói:
-K có gì!
Diana lau sạch bàn tay dính đầy đất cát của Violet, cô k nhìn Ryan khẽ hỏi:
-Cậu ấy đã nói những gì?
Ryan nhìn Diana, ánh mắt khó hiểu. Cô tiếp tục:
-Trong lúc khóc, Violet đã nói những gì?
Ryan im lặng. 1 lúc sau anh đáp:
-Cô ấy gọi tên Danniel. Cô ấy nói cô ấy iu anh ta và xin anh ta đừng rời xa mình.
Diana đưa cho Ryan 1 tách trà hoa cúc, cô khẽ cười:
-Anh đừng gọi Danniel bằng anh ta. Thằng nhóc ấy nhỏ hơn anh tới 3 tuổi đấy.
Ryan nhấp ngụm trà anh hỏi:
-Danniel bằng tuổi em?
Diana gật đầu, cô lại hỏi:
-Violet có bao giờ kể cho anh nghe về Danniel chưa?
Ryan nheo mày đáp:
-Hình như là chưa!
Diana lại cười:
-Vậy à? Sẽ đến 1 lúc nào đó, khi cậu ấy chấp nhận anh, cậu ấy sẽ cho anh biết về Danniel.
Ryan nhìn Diana cầm chiếc chậu bước ra ngoài, anh hỏi:
-Em... biết Danniel?
Cô đứng lại, giọng nói bình thản vang lên:
-Danniel là 1 người rất quan trọng đối với em. Đó là khoảng trống cần đc lấp đầy trong tim em.
Ryan im lặng. Diana lại nói:
-Tối nay anh cứ ở lại đây với cậu ấy, em qua lều của anh Billy ngủ.
K nói nữa, Diana bước ra khỏi lều.
Ánh mắt bình thản của cô biến mất. Sự lạnh lẽo và vô cảm lại hiện lên. Cả thân người Diana lạnh toát, dường như lúc này đây, cô chỉ muốn giết chết những kẻ xung quanh mình. Đặt cái chậu xuống đất, Ina và Herra tự khắc bước đến bên cạnh cô. 3 cô gái, 3 gương mặt xinh đẹp nhưng lãnh khốc với khí thế ngút trời hướng đến đống lửa nơi Ginny Clanne và mấy nhỏ bạn đang nói cười. CHƯƠNG 23.2:
Dừng lại sau lưng Ginny, Diana k hề lên tiếng. Đám con gái đang cười nói vui vẻ phút chốc chợt trở nên im lặng. Tất cả đều hướng mắt nhìn 3 kẻ trước mặt mình. Đám học sinh gần đó cũng bắt đầu bu lại xem. Ginny lên tiếng, giọng nói cười cợt:
-Em gái, tìm chị có chuyện gì k?
Diana nhếch môi, cười tựa như k:
-Ồ chị cáo già, em muốn hỏi chị chút việc ấy mà.
Mặt Ginny thoáng cứng lại. Lần trước gọi cô là Gumiho lần này lại gọi cô là cáo già. Con bé này quả thật ngông nghênh:
-Em gái cứ việc nói.
K cười nữa, giọng nói âm lãnh của Diana vang lên, k khí xung quanh im ắng chỉ còn tiếng gió:
-Chị bỏ Violet Brighter ở trong rừng?
Ginny Clanne vẫn bình thản, vốn dĩ cô ta k tin Diana có thể làm gì mình khi thầy cô, Eric và rất nhìu người thuộc Saphia đang ở đây:
-Phải! Thế nào?
Nhanh như chớp, tiếng "Chát" rát tai vang lên, Ginny ôm 1 bên mặt nóng rát trừng mắt nhìn Diana. 1 con nhỏ bật dậy:
-Con kia! Mày k biết tôn trọng đàn chị hả?
Liếc mắt nhìn con nhỏ vừa lên tiếng, k nói nhìu, cô quay sang Herra. Ngay lập tức......
Bốp!
Con nhỏ vừa nói ngã ngay xuống đất, 1 bên khóe môi chảy máu. Đám con lại nhao lên, k cần đợi chỉ thị của Ginny, tất cả lũ con gái ngu ngốc ấy nhào vào Herra. Ina cũng tự khắc bước về phía đó. 2 cô gái tựa lưng nhau, những cú đá, nắm đấm và những cái vặn tay cực chuẩn hướng về phía đó. Diana nhàn nhã lên tiếng:
-Đừng đánh gãy xương của tụi nó!
Ginny bật dậy, đôi mặt cô ta ngập đầy tức giận, giọng nói mạnh mẽ có phần vô cảm vang lên:
-Đập chết con nhỏ này cho tao.
Ngay lập tức, xung quanh, 1 số thằng con trai lao tới Diana. Vẫn bình thản, cô chỉ khẽ nhếch môi cười. Đám con trai hầm hố đó chưa kịp chạm vào Diana đã bị hất ngã. Mars và Jackson đã ngay lập tức đứng chắn trước cô.
Phía bên trái, đám con gái tay cầm những cây gỗ lao đến. Chưa kịp đến gần Diana lập tức đã bị đá văng ra ngoài. Cú đá k mạnh cũng k nhẹ nhưng đủ khiến đám con gái k thể nào gượng dậy. Bởi người đánh họ là Harry và Taylor. Harry nhìn đám con gái nằm dưới chân mình, mỉm cười:
-Tiếc thật! Hôm nay buộc phải hạ gục những em gái này rồi.
Đám con gái bị nụ cười kia làm ê mẩn đứng ngẩng ngơ nhìn 2 chàng trai như 2 vị thần trước mặt mình. Ginny tức giận rít lên:
-Đánh tụi nó cho tao!
Tất cả lại lao vào nhau.
Diana ngước nhìn Ginny trước mặt mình, giọng nói lạnh lại vang lên:
-Động vào người của tao, hậu quả chỉ có 1.
K kịp để Ginny chuẩn bị, cú đấm đầy mạnh mẽ của Diana lao thẳng đến gương mặt gải tạo của cô ta. Ginny Clanne bật ngửa ra sau, đầu đập xuống nền đất. Diana lại lao tới đạp thẳng lên bụng cô tay, làm vấy bản cả chiếc áo trắng tinh, mỏng tang. Dưới những cú đạp đầy tức giận của Diana, Ginny tất nhiên chịu k nỗi. Khóe môi cô ta, máu cũng rỉ ra khi bị bàn chân của Diana đạp thẳng vào mặt. Đưa tay quơ lấy 1 con dao cắt hoa quả gần đó, Ginny nhắm tới chân Diana mà đâm vào. Ánh bạc của dao lóe lên trong ngọn lửa, Diana vội rút chân về. Con dao bạc tuy k đâm vào chân cô nhưng cũng để lại 1 đường cong dài rỉ máu. Ginny gượng đứng dậy, tay cầm con dao, mỉm cười ngạo nghễ:
-Để tao coi mày hống hách đc tới đâu.
Ngay lập tức, nhìu học sinh la hét lên khi thấy Ginny Clanne tay cầm dao đâm thẳng vào Diana.
Lách người qua 1 bên, Diana mỉm cười thích thú, giọng nói giễu cợt:
-Tính chơi tao bằng cái thứ cùi bắp đó sao? Chưa đc!
Ginny vốn dĩ k phải là kẻ bình tĩnh, cô ta lập tức sôi máu, từng đường dao cũng nhanh hơn. Diana vừa né vừa đạp thẳng vào bụng của Ginny. Đau khiến động tác của cô ta chậm lại. Chớp ngay thời cơ đó, Diana đá vào tay cầm dao của Ginny, khiến con dao văng ra xa. Đạp ngã Ginny xuống đất, chân Diana đè lên cánh tay cầm dao ban nãy, nghiến xuống. Tiếng kêu đau đớn của Ginny vang lên. 1 giọng nói trầm thấp cũng vang lên:
-Đủ rồi!
Tất cả mọi người ngước nhìn người vừa lên tiếng. Billy trong chiếc áo sơ mi đen k tay, k cái 2 cúc đầu để hở vòm ngực rắn chắc bước đến. Mái tóc phất phơ trong gió, chiếc khuyên hình đôi cánh ánh lên trong ánh sáng bập bùng của lửa. Gương mặt anh tựa như vị thần mặt trời đầy cao ngạo nhưng cũng vô cùng đẹp mờ mờ ảo ảo trong ánh lửa khiến anh trở nên huyền bí đầy sức hút. Đám nữ sinh bất giác cảm thấy choáng ngợp trước chàng trai này.
Ina, Herra, Taylor và Harry đã dẹp hết đám "cỏ dại" của Ginny lúc này cũng chỉ đứng yên nhìn Billy bước đến cạnh Diana. Jackson và Mars cũng dừng lại k đánh nữa khi đám nam sinh lao vào mình chỉ khoảng 10 đứa còn sót lại. Diana ngước mắt nhìn anh, chân cô tự động rời khỏi tay Ginny:
-Anh!
Billy nhìn cô:
-Vì Violet?
Diana chỉ gật đầu rồi cúi xuống. Dù biết Billy sẽ k mắng mình như Diana vẫn cảm thấy sợ anh. Từ lúc nhỏ, mỗi lời nói của Billy đều khiến Diana phải nể trọng và ngoan ngoãn nghe lời. Trước mặt anh, cô lúc nào cũng trở thành 1 con mèo nhỏ ngoan ngoãn k dám xòe vuốt. Mắt Billy tự khắc liếc xuống vết thương đang chảy máu trên đôi chân trắng ngần của Diana. Anh hỏi:
-Cô ta làm gì em?
Diana nhẹ nói:
-Cô ta cầm dao đâm em.
Billy nhìn Ginny Clanne đang ôm tay cùng cái bụng đau thắt nằm lăn dưới chân mình. Ánh mắt anh lạnh ngắt y như Diana lúc nãy cất tiếng:
-Mars!
Ngay lập tức, Mars nhặt con dao của Ginny lúc nãy đưa cho anh. Đám học sinh nín thở nhìn Billy cúi xuống bên cạnh Ginny. Từ lúc đám bọn họ chuyển đến đây, Billy là người ít khi ra tay nhất. Tiếng nói của anh lại giống như mệnh lệnh khiến cho ngay cả Nữ hoàng tàn nhẫn là Diana cũng phải nghe theo.
Nhìn thằng vào đôi mắt long lanh nước của Ginny, anh lên tiếng:
-Khiến Snow của tôi bị thương, cô phải trả giá!
Con dao đưa lên rồi hạ xuống gương mặt của Ginny. Mọi người hoảng hốt bị chặt miệng. Nhưng k hề có giọt máu nào chảy ra trên gương mặt Ginny. Cái họ nhìn thấy chính là 2 hàng chân mày trụi lủi k còn 1 sợi. Nắm lấy cô áo Ginny, anh kéo dậy:
-Đối với con gái, k gì đau khổ bằng việc nhan sắc bị hủy hoại nhỉ?
Xoẹt!
Mớ tóc cam rực rỡ của Ginny rơi xuống. Tất cả trợn tròn mắt nhìn việc Billy đang làm. Chẳng mấy chốc mái tóc của Ginny k còn 1 sợi, để lại 1 quả đầu láng bóng k tỳ vết. Đám Diana k nhịn đc cười lăn lộn. Nhìu học sinh k chịu đc cũng phải bụm miệng, bấm hông mà cười.
Bế bỗng Diana lên, Billy ra lệnh:
-Giải tán!
Ngay lập tức tất cả ùa nhau về lều chỉ sợ chậm 1 chút thì bản thân mình cũng sẽ giống như Ginny. Duy chỉ còn lại 1 bóng người đứng nhìn Billy bế Diana về lều của mình.
Đôi mắt màu lục trong đêm liếc nhìn Ginny cùng đám bạn ở trên sân, anh quay bước. Trong đầu giờ chỉ còn lại hình ảnh của Diana và Billy lúc nãy. Tim anh lại dâng lên 1 cảm xúc khó tả. Dường như đây chính là ghen thì phải!