Lấp Đầy Khoảng Trống

CHƯƠNG 30.1: BACK TO DECEMBER
Thu qua đi, những chiếc lá úa vàng rơi rụng khắp mảnh vườn rộng lớn. Cả không gian im ắng chỉ có tiếng gió thổi cùng tiếng bước chân lặng lẽ của người quản gia già cùng cô hầu gái. Thỉnh thoảng, trong không gian im lìm của ngôi biệt thự lại vang lên tiếng nồi chảo, ly chén va vào nhau. Cứ như thế, ngày dần trôi qua ngày.
Đông bắt đầu đến!
Không còn tiếng nói cười vang vọng. Chẳng còn hình bóng bé nhỏ của 2 đứa trẻ bên cạnh nhau. Giờ đây, tất cả đều chìm vào khoảng lặng khi ngoài kia, từng bông tuyết li ti trắng muốt bắt đầu rơi xuống. Trên tầng 2 của ngôi biệt thự mang phong cách phương tây với màu trắng cô đơn, khung cửa kính lớn nhìn xuống sân vườn xuất hiện 1 bóng dáng bé nhỏ.
Khi những bông tuyết bắt đầu rơi, cô gái nhỏ xuất hiện. Thân hình thon mảnh ngồi bên mép cửa sổ, nhìn xa xăm về 1 khoảng không vô định trước mắt. Mái tóc dài, óng ánh xõa tung, phủ lên chiếc váy trắng dài qua gối. Tròng mắt xanh biếc trống rỗng. Cô bé cảm thấy cô đơn. Từng nụ cười, từng cái nắm tay cô đều nhớ, đều chờ mong.
Đôi bàn tay nhỏ áp lên mặt kính lạnh. Đôi môi anh đào khẽ nhếch, 1 nụ cười đau đớn. Từ lúc đi học đến giờ, chưa lần nào cô đc lũ bạn xem trọng. Chúng khinh rẻ cô, bởi cô là đứa trẻ bị bỏ rơi. Chưa từng đc bố mẹ đưa đón, chưa từng đc bố mẹ dẫn đi chơi. Tất cả những gì cô có chỉ là vật chất. Vốn dĩ không xem trọng điều đó, bởi cô tin bố mẹ rất thương yêu mình.
Nhưng không, mọi thứ tan vỡ trong cô. Mái ấm gia đình mà cô ảo tưởng lâu nay bỗng chốc sụp đổ. Giờ đây, 1 lần nữa thu qua đi và mùa đông lại đến. Thử hỏi cô sẽ ra sao? Cô may mắn vì mình có 1 ngôi nhà với chăn êm nệm ấm cùng thức ăn ngon. Cô cám ơn vì điều đó. Nhưng cô lại cô đơn! Hiu quạnh trong chính ngôi nhà của mình.
Mải chìm đắm trong mớ suy nghĩ của bản thân, cô mặc kệ giọt nước mắt mình tuôn rơi. Và mặc kệ rằng, ở ngoài kia, dưới những bông tuyết trắng, 1 cậu bé đang đứng đấy.
..............................................
Tinh tang..... tinh tang.......
Cô hầu gái vội chạy ra mở cổng. Xuất hiện trước mặt cô là 1 cậu bé chạc tuổi cô chủ. Cậu bé này rất xinh với tròng mắt hổ phách và mái tóc đen tuyền. Cậu mỉm cười rạng rỡ, giọng nói đáng yêu vang lên:
-Chào chị! Cho em hỏi đây có phải nhà bạn Violet Brighter không ạ?
Cô hầu gái mỉm cười thân thiện:
-Em là bạn của cô chủ hả?
Cậu bé gật đầu:
-Em đến tìm bạn ấy! Violet có nhà không chị?
Cô hầu gái lách người qua 1 bên, vui vẻ bảo:
-Cô chủ đang ở nhà em vào đi!
Cậu bé bước vào. Theo chân cô giúp việc, cậu ngước mắt ngắm nhìn nơi này. Snow bảo cậu đến đây chơi với cô bạn nhỏ ấy. Chị ấy cho rằng Violet đang rất cô đơn và cần 1 ai đó bên cạnh. Snow ngốc không có tài trong việc an ủi hay làm người khác cảm thấy vui, chị ấy đẩy việc đó lại cho cậu.
Shin không phải không thích cô bé ấy nhưng đơn gian cậu không quan tâm lắm và không thích xen vào chuyện của người khác. Nếu không phải do Snow năn nỉ, cậu chắc hẳn sẽ không đi. Bước vào trong, Shin ngạc nhiên khi thấy chẳng có ai ở nhà. 1 người đàn ông đã già nhìn cậu, nghiêm nghị hỏi:
-Ai đây?
Nhanh nhảu, Shin mỉm cười:
-Cháu là bạn của Violet. Cháu đến chơi với bạn ấy ạ!
Ông nhìn cậu, có chút nghi ngờ nhưng cũng miễn cưỡng dẫn cậu đi. Bước lên cầu thang xoắn rộng, lát đá hoa cương, Shin hỏi khẽ:
-Bác ơi! Không ai ở nhà sao ạ?
Người đàn ông lại nói:
-Chỉ có mỗi cô chủ nhỏ mà thôi. Ông bà chủ cùng cô hai đều đi cả rồi.
Shin lại hỏi:
-Thế họ không về dự giáng sinh với Vi à?
Ông ta lắc đầu. Gương mặt đã xuất hiện nhìu nếp nhăn của ông trầm xuống mang theo 1 nỗi buồn khiến Shin chạnh lòng. Rất nhanh, họ dừng chân trước cửa 1 căn phòng. Người quản gia khẽ nói:
-Đây là phòng của cô chủ nhỏ!
Ông ta quay bước để lại Shin đứng đối diện với cánh cửa gỗ đơn sơ và im lìm. Đôi tay bé nhỏ của cậu giơ lên, ngập ngừng rồi gõ vào cánh cửa. Không có tiếng trả lời. Shin lại đưa tay lên gõ. Vẫn là im lặng. Bàn tay nhỏ đặt lên nắm cửa, khẽ vặn. Cánh cửa gỗ bung ra. Đẩy nhẹ, cậu bước vào.
Đó là lần đầu tiên Shin cảm thấy tim mình đập nhanh. Dù chỉ mới 7 tuổi nhưng Shin không hiểu sao khi nhìn thấy gương mặt nghiêng nghiêng cùng mái tóc xõa dài khi, tim cậu bé lại đập liên hồi. Bước đến gần, Shin lên tiếng:
-Chào bạn!
Cô bé giật mình quay người lại. Đôi mắt to màu xanh biếc với hàng mi dài cong vuốt khẽ chớp. Shin mỉm cười tiếp tục nói:
-Còn nhớ mình chứ? Mình là Danniel Vrolen người đã giúp bạn hôm trước ấy!
Cô bé lại chớp mắt. Shin bối rối đưa tay gãi gãi đầu bảo:
-Cậu không nhớ à? Thế thì xin lỗi nhé vì đã làm phiền cậu thế này.
Shin hơi thất vọng. Gương mặt đáng yêu của cậu xịu xuống, bàn chân quay bước đi. Đột nhiên giọng nói run rẩy vang lên khiến cậu khựng lại:
-Đừng đi! Đừng bỏ tôi 1 mình.
Shin quay đầu lại. Cô bé ấy đã đứng lên. Ánh mắt hoảng sợ, run run nhìn cậu. Đột nhiên cô bé khụy chân xuống, từng giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống. Shin vội vàng chạy tới bên cạnh, ôm lấy cô bạn bé nhỏ đang khóc trong vòng tay. Vuốt mái tóc của Violet, cô thì thầm:
-Đừng khóc! Mình sẽ luôn ở bên bạn.
Kể từ giây phút đó, cô bé mang tên Violet biết rằng mình không còn cô đơn. Mùa đông không còn lạnh lẽo nữa, nó ấm áp hơn. Ngôi biệt thự rộng lớn cũng không giá lạnh nữa. Tuyết vẫn cứ rơi nhưng tại nơi này đã xuất hiện nụ cười. Người quản gia cùng cô hầu gái cũng không khỏi vui mừng khi nhìn thấy cô chủ bé nhỏ của mình không u buồn nữa. 1 ánh nắng mặt trời đã xuất hiện sưởi ấm cho Violet vào những ngày đông.
...................................................................
[Giáng sinh năm 11 tuổi]
-Danniel, cậu không về nhà đón giáng sinh cùng gia đình sao?
Danniel lười biếng nằm dài trên chiếc giường êm thoảng mùi hoa hồng của Violet, hờ hững nói:
-Thế tớ về nhà thì ai ở bên cậu?
Violet ngồi bên cạnh, đưa tay chạm nhẹ vào mái tóc của Danniel, cô phụng mặt:
-Nhưng mà như vậy cậu không thấy buồn sao?
Cậu nhóc mở mắt, tròng mắt hổ phách nhìn thẳng vào cô bé đang ngồi cạnh mình, nắm lấy bàn tay bé nhỏ đang vuốt tóc mình, cậu mỉm cười:
-Xì! Chỉ cần cậu đừng bỏ rơi tớ là đc rồi. Dẫu sao thì giáng sinh lúc nào đón cùng gia đình mà chẳng đc.
Violet lồng 5 ngón tay của mình vào bàn tay của Danniel, thắc mắc hỏi:
-Nhưng Diana đâu? Sao mình không thấy cậu ấy vào những ngày này? Và sao cậu cứ ở nhà mình như thế này?
Danniel mỉm cười:
-Chị ấy và anh Bill đi Thụy Sĩ đón giáng sinh cùng bố mẹ mình rồi. Không thích ở nhà 1 mình nên mình tới đây ở cùng cậu.
Violet áy náy nhìn cậu bạn bên cạnh cô suốt mấy năm nay:
-Xin lỗi vì làm cậu không thể đi cùng gia đình nhé!
Danniel mỉm cười, xoa đầu cô nhóc:
-Thật ra thì bố mẹ tớ ở Thụy Sĩ, lần nào nghĩ chúng tớ cũng đến đó. Để năm sau tớ đưa cậu đi chung nhé?
Violet cuối đầu, ngượng ngùng nói:
-Như thế kỳ lắm. Kỳ nghĩ của gia đình cậu cơ mà.
Kéo Violet nằm xuống cạnh mình, Danniel thỏa mái nói:
-Ngại gì chứ! Tớ lấy cậu thì cậu cũng nghiễm nhiên trở thành con của bố mẹ tớ thôi.
Violet đỏ mặt:
-Xí ai thèm lấy cậu!
Danniel quay sang cô bạn, tròng mắt hổ phách nhìn thẳng vào đôi mắt to xanh biếc kia:
-Thế cậu không thích lấy tớ à?
Violet ấp úng, ngượng ngùng quay mặt đi. Đột nhiên Danniel vòng tay ôm lấy cô như cậu đã từng làm, nhẹ nói:
-Violet! Tớ thích cậu.
Cô nhóc sững người. Không đáp! Cô im lặng không nhìn vào mặt bạn. Cả 2 cứ im lặng như thế. 1 lúc sau, Danniel bỏ tay ra khỏi người Violet, cậu nhóc ngồi thẳng người dậy, không nhìn Violet, cậu đứng lên:
-Tớ về nhé! Mai gặp cậu sau.
Violet ngồi dậy nhìn bóng lưng của Danniel, cô gọi:
-Dan tớ......
Danniel không quay lại, cậu chỉ nói:
-Không có gì đâu! Tạm biệt nhé Vi.
................................................................. CHƯƠNG 30.2:
Tối hôm ấy là đêm tuyết rơi nhìu nhất. Từng cơn gió buốt lạnh đập vào khung cửa sổ, rít lên trong đêm tối. Violet co người ngồi bên bậc thềm khung cửa kính. Ngọn lửa đỏ cháy bập bùng trong chiếc lò sưởi. Tai cô đeo chiếc tai nghe trắng, từng bản nhạc êm dịu vang lên. Gương mặt xinh đẹp thoáng buồn. Chuyện lúc chiều, cô lại nhớ đến.
Chắc hẳn Danniel đang giận cô đây. Lúc đó không phải cô muốn từ chối gì Dan chỉ là cô nhất thời cảm thấy bối rối không biết làm thế nào mà thôi. Violet không phải không thích Danniel. Suốt thời gian qua không nhờ có cậu ấy, cô sẽ không thể vui vẻ nhưng ngày hôm nay. Không có Danniel thì mãi mãi cô cũng chỉ là 1 con nhóc nhút nhát suốt ngày bị bắt nạt mà thôi.
Nằm trên giường, đắp chiếc chăn dày lên người, Violet không tài nào ngủ đc. Cô nhớ Danniel, không biết lúc này cậu ấy đang làm gì nhỉ? Có nhớ đến cô không? Cô nhớ vòng tay của cậu ấy, nó khiến cô cảm thấy an toàn và bình yên. Violet lăn qua lăn lại trên chiếc giường chỉ có 1 mình cô, lòng vô cùng khó chịu. Chộp lấy cái điện thoại gần đấy, cô nhấn dãy số quen thuộc.
Tiếng tút... tút... khiến Violet lo lắng. Danniel chưa bao giờ tắt máy khi cô gọi. Chỉ cần là cô, nhất định cậu ấy sẽ bắt máy. Và chỉ cần cô gọi sẽ có thể nghe đc tiếng nói êm dịu của Danniel. Vơ vội chiếc áo len trắng, Violet chạy xuống nhà. Bác quản gia và chị giúp việc vẫn còn thức. Cô vội nói:
-Bác John cháu muốn đến nhà Danniel!
-Nhưng cô chủ giờ đã tối rồi. Vả lại ngoài kia tuyết đang rơi rất nhìu.
Violet nhìn ông, đôi mắt ngân ngấn nước:
-Xin bác đó, cháu muốn gặp cậu ấy.
Nhìn đôi mắt long lanh sắp khóc của cô, người quản gia mềm lòng. Ông bước về gara, chuẩn bị xe. Violet mỉm cười rạng rỡ. Chị giúp việc bước tới bên cô, vừa chuẩn bị giày, chị vừa nói:
-Chị thấy Danniel rất thích em. Lúc chiều 2 đứa cãi nhau à? Chị thấy thằng nhóc đó đi về mà vẻ mặt nó rât buồn.
Violet thở dài:
-Bọn em không cãi nhau đâu. Chị đừng lo! Em đi nhé!
Cô giúp việc mỉm cười, vuốt tóc Violet:
-Cẩn thận đấy nhé!
...........................................................
Cánh cổng gỗ với dàn dây leo hiện ra trước mắt cô. Bước xuống xe, Violet nhìn về phía ngôi nhà đang im lìm kia, không hề có ánh đèn. Xoa 2 tay vào nhau, cô co ro bước trong từng cơn gió rét mướt đến cắt da cắt thịt. Ngón tay tê cứng run rẩy nhấn chuông cửa.
1 tiếng
2 tiếng
3 tiếng
Không có người đáp trả. Người quản gia nhìn cô bé đang run rẩy vì lạnh, xót lòng ông lên tiếng:
-Hay chúng ta về đi. Mai đến tìm cậu ấy cũng đc.
Violet lắc đầu, tóc cô bám đầy tuyết:
-Hay bác về trước đi. Cháu đứng đây đợi cậu ấy.
-Không đc! Trời lạnh lắm. Cô vào xe đợi vậy!
Violet lắc đầu, cô mỉm cười. Da mặt tê cứng khiến nụ cười của cô có chút méo đi:
-Bác cứ về đi. Không sao đâu ạ!
Người quản gia nhìn cô bé mà mình gọi là cô chủ đang rướn người nhấn chuông, ông đau lòng quay xe. Bởi ông biết, Violet là 1 đứa trẻ bướng bỉnh, nó chắc chắn sẽ khiến ông phải về mới thôi.
Sau khi người quản gia rời đi, Violet đứng đó 1 mình trong đêm đông rét lạnh. Cô khó thở khi từng cơn gió quật vào thân hình bé nhỏ của cô. Danniel đâu rồi? Cậu có biết cô đang đợi hay không? Giọt nước mắt vừa rơi đã nhanh chóng bị gió làm cho đông lại.Tuyết phủ kín mái tóc cô. Ngồi bệch xuống đám tuyết trắng, tựa đầu vào bức tường đá lạnh lẽo, Violet cảm thấy cô đơn kinh khủng.
Chợt cảnh cửa bật mở, cô chậm rãi ngước đầu nhìn bóng dáng xuất hiện trước mắt mình. Danniel vội vã bế cô gái ngốc nghếch lên, cậu nhanh chóng sập cửa đưa cô vào nhà. Violet gần như không nhận thức đc gì, tay chân cô tê cứng. Vội bế cô ấy về phòng, Danniel cố gắng làm cho Violet ấm lại. Chiếc khăn nóng chườm lên vầng trán buốt lạnh của cô gái nhỏ. Và đêm cứ thế dần trôi qua.
Sáng hôm sau, cơn bão tuyết tan đi. Mi mắt Violet chớp nhẹ rồi bật mở. Bên cạnh cô, gương mặt thiên sứ của Danniel đang say ngủ. Lần đầu tiên cô ngắm cậu ấy kĩ đến thế. Bàn tay cậu ấy đang nắm chặt lấy tay cô, hơi thở ấm áp đều đều phả vào bên tai cô. Violet đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt ấy, tim cô đập mạnh. Chợt Danniel tỉnh giấc. Đôi mắt màu hổ phách nhìn cô chằm chằm, cậu ngồi dậy khẽ hỏi:
-Cậu đỡ hơn chưa?
Violet nhẹ gật đầu. Danniel đứng dậy:
-Tớ đi nấu chút gì cho cậu ăn nhé!
Violet vội ngồi dậy, vòng tay ôm lấy Danniel. Gương mặt cô áp sát vào lưng cậu, khẽ nói:
-Danniel em xin lỗi! Đừng giận em nhé! Em thích anh!
Danniel im lặng. Cậu thở dài, xoay người lại. Ôm lấy Violet, để đầu cô tựa vào ngực mình , cậu khẽ mắng:
-Đồ ngốc! Anh không giận em. Sao lại tự mình ngồi dưới tuyết lâu đến thế hả? Em muốn chết cóng sao?
Violet vòng tay ôm chặt lấy Danniel thút thít:
-Tại anh đấy! Ai bảo để người ta nhấn chuông như thế mà lại không ra.
Danniel nhăn mặt:
-Xin lỗi! Anh ngủ quên nên không nghe thấy.
...........................................................................
Mùa đông đó trôi đi, rất nhanh. Kể từ cái ngày hôm đó, Danniel và cô chính thức trở thành 1 đôi, lúc nào cũng có nhau. Rồi 1 năm trôi qua, mùa giáng sinh lại đến. Cô cùng anh và Diana đến Thụy Sĩ. Đó là giáng sinh đẹp nhất của cô, tràn đầy tình yêu và tiếng cười. Cô trở thành 1 phần gia đình anh, nghiễm nhiên đc coi như con dâu nhà Vrolen. Và hơn bao giờ hết luôn có anh kề bên.
Thoát khỏi ký ức, khi bài ca chấm dứt, Violet đưa tay lau vội giọt nước mắt, cô quay người chạy đi. Diana, Billy, Jackson, Ina, Haryy, Herra, Mars, Taylor ngước nhìn bóng dáng của cô. Diana lên tiếng:
-Mọi người đừng để ý.
Quay sang Ryan đang đứng yên như trời trồng, cô buồn rầu bảo:
-Anh đuổi theo cậu ấy đi.
Đám người bọn họ đột nhiên giải tán. Taylor gọi Angela đi cùng mình. Jackson và Ina, Herra và Mars cũng bước đi, mỗi người 1 hướng. Harry và Billy cũng quay người cả 2 cùng cầm điện thoại gọi cho người mà họ đang mong nhớ. Chỉ riêng Diana đứng đó 1 mình rồi lại lặng lẽ bước đi. Bóng dáng cô đơn của cô chìm dần vào bóng tối. Từng đợt sóng rì rào vỗ vào bờ cát. Khóe môi Diana nhếch lên, nụ cười xót xa của cô tan vào cõi hư vô. Bước chân vô định bước.
Eric bước theo cô, anh không biết có chuyện gì giữa họ nhưng anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của cô như thế. Eric muốn đc đến bên cô, ôm lấy thân hình kia và cho cô 1 bờ vai để tựa vào. Diana dừng lại. Cô đứng yên như thể đang chờ đợi 1 ai đó. Eric bước đến bên cô, anh nhẹ nói:
-Em... không sao chứ?
Diana nhẹ cười, cô hỏi anh:
-Em nắm tay anh đc chứ?
Eric nhẹ gật đầu. Tay anh lồng vào tay cô. Bàn tay cô lạnh ngắt, tay anh ấm nóng. Cả 2 cứ thế bước đi trong đêm, bóng họ hắt lên nền cát trắng. Lại 1 lần nữa, Diana cất tiếng. Giọng hát cô hòa vào gió đêm.
I know you're somewhere out there
Somewhere far away
I want you back
I want you back
My neighbours think
I'm crazy
But they don't understand
You're all I have
You're all I have
At night when the stars
light on my room
I sit by myself
Talking to the Moon
Try to get to You
In hopes your on
the other side
Talking to me too
Oh Am I a fool
who sits alone
Talking to the moon
I'm feeling like
I'm famous
The talk of the town
They say
I've gone mad
Yeah
I've gone mad
But they don't know
what I know
Cause when the
sund goes down
someone's talking back
Yeah
They're talking back
'Cause every night
I'm Talking to the Moon
Still try to get to You
In hopes your on
the other side
Talking to me too
Oh Am I a fool
who sits alone
Talking to the moon
I know you're somewhere out there
Somewhere far away
1 chuyện tình buồn, 1 kỉ niệm khắc sâu. Tất cả giờ chỉ còn ghi lại trong từng lời hát gửi đến người yêu thương. Ở 1 nơi nào đó, nếu có nghe thấy thì hãy mỉm cười vì ở nơi này còn 1 người vẫn nhớ mong và tìm kiếm. Sổ kỉ niệm đóng lại nhưng hình ảnh ấy vẫn mãi cất giữ không bao giờ quên, không bao giờ mất đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui