CHƯƠNG 8.1: KHỞI NGUỒN CỦA NỖI ĐAU
Diana kéo tay Violet lên phòng, vừa đi cô vừa nói:
-Hôm nay chúng ta sẽ đi chơi có đc k?
Violet ngạc nhiên hỏi:
-Đi chơi á? Sao hum nay cậu có hứng thế?
Diana chỉ cười k đáp. Cô lựa cho bạn 1 chiếc váy trắng dài ngang gối thắt eo bằng 1 sợi suy băng bạc buộc thành nơ sau lưng. Thảy chiếc váy đơn giản mà nhẹ nhàng cho Violet, cô cười rạng rỡ:
-Thay đi. Sắp tới giờ rồi đấy.
Violet thắc mắc tại sao Diana lại hào hứng đến thế. Nếu là lúc trước, cô sẽ chẳng ngạc nhiên bởi chính cô cũng như cậu ấy nhưng là bây giờ thì có vẻ lạ. Bước ra với chiếc váy trên người, Diana lại ấn Violet lên ghế mà trang điểm với làm tóc. Mái tóc vàng óng mượt đc tết 1 lọn nhỏ bên phải với sợi ruy băng trắng. Gương mặt vốn dĩ chẳng cần trang điểm đaã xinh đc Diana phủ lên đó 1 lớp phấn nhẹ với bầu mắt màu xanh nhạt, hàng mi dài cong vuốt. Đôi môi đỏ đc tô 1 lớp son bóng, tất cả làm cho Violet trông như 1 thiên thần bước ra từ truyện tranh.
Chiếc điện thoại nắp trượt màu đen reo vang, Diana vội bắt máy:
-Alo!
Đầu dây bên kia chỉ nói 1 câu duy nhất sau đó Diana cúp máy lôi Violet đi. Cửa ngôi biệt thự bật mở, 2 chiếc Ferrari đầy cá tính và vô cùng quen thuộc hiện lên trước mắt Violet. 2 chàng trai bước ra, đẩy bạn cho Ryan, cô vui vẻ nói:
-Giao Violet lại cho anh nhá.
Kéo tay Eric, Diana hào hứng:
-Đến công viên vui chơi lớn nhất thành phố đi anh.
Chiếc xe phóng đi, Eric hỏi cô:
-Công viên vui chơi, đến đó làm gì?
Đeo sợi phone trắng lên tai, cô thản nhiên nói:
-Đi chơi chứ làm gì.
................................................
-Woa!-Thốt lên 1 cách thích thú, Diana kéo mọi người đi chơi.
Trò chơi tàu lượn siêu tốc là điểm đến đầu tiên của 4 người. Đối với những người khác, la hét thể hiện cho sự sợ hãi còn đối với Diana đơn giản chỉ là hét cho tâm hồn đc thoải mái. Tiếp tục kéo Eric đi vào ngôi nhà ma, Diana mỉm cười bảo Ryan:
-Anh đưa Vi đi chỗ khác đi. Cậu ấy k vào đây đc đâu.
Cả 2 người vào trong, Eric hỏi cô:
-Sao Violet k vào đây đc? Cô ấy sợ ma à?
Im lặng. 1 lúc sau Diana mới đáp:
-Cậu ấy... sợ bóng tối.
Eric lại im lặng. Cả 2 người k ai nói tiếng nào chỉ bước cạnh bên nhau đi trong cái ngôi nhà tối đen k ánh sáng. Chợt Diana lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
-Anh... đã từng đến đây chơi với chị ta bao giờ chưa?
Anh im lặng, khẽ nhếch môi cười:
-Rồi! Cô ấy từng thích nơi này.
Mặc kệ những con ma thỉnh thoảng lại hù bọn họ, Diana tiếp tục hỏi:
-Sao 2 người chia tay?
Siết chặt tay, Eric lạnh lẽo nói:
-Tất cả là do Prince D của Blood.
2 từ Prince D làm Diana giật mình đứng khựng lại. Anh nhìn cô khẽ hỏi:
-Sao thế?
Chậm rãi, Diana hỏi:
-Sao lại do Prince D?
Eric im lặng. Cuộc hành trình này của họ dường như chỉ có sự im lặng là chủ yếu. Anh k biết liệu có nên kể việc này hay k. Đã rất lâu rồi anh k muốn nhắc đến chuyện này. Và cũng đã rất lâu rồi anh k kể cho ai nghe bất kỳ điều gì về bản thân. Vậy tại sao cứ ở bên Diana anh lại cảm thấy thoải mái hơn như vầy?
Gương mặt vốn dĩ luôn thường trực nụ cười từ đầu đến giờ của Diana trong bóng tối đông cứng. Cô rất muốn biết cái con hồ ly tinh kia sao lại liên quan đến thằng nhóc nhà cô. Sự im lặng của Eric khiến cô khó chịu, dường như quá khứ của Eric có rất nhiều điều liên quan đến cô và Blood. Thật sự cô k hề biết tại sao anh ta lại liên quan đến Blood nhiều như thế. Qualy chỉ mới đc thành lập ngay sau khi Shin mất thôi mà. Vậy đã có chuyện gì xảy ra trước đó?
-Ginny chia tay anh vì thằng nhóc đó. Cô ấy yêu cậu ta.
Câu nói của Eric làm Diana hơi ngạc nhiên. Yêu Shin ư? Vốn dĩ chưa ai thấy rõ bộ mặt thật của Shin cơ mà.
-Chưa ai thấy gương mặt của Prince D cơ mà. Sao Ginny có thể yêu cậu ấy đc?
Eric bật cười:
-Cô ấy k hề biết gương mặt thật của thằng nhóc đó. Cô ấy yêu cái gương mặt Prince D trong cuộc đua xe từ 5 năm trước.
-Nhưng chẳng phải anh nói là sau khi Prince D chết anh với chị ta mới quen nhau sao?
-Đúng! Nhưng trước đó, Ginny là bạn gái của anh trai anh. Khi Richard và cô ấy đến The Hell, Ginny đã gặp Prince D. Hôm đó G.F của cậu ta k có mặt khiến cô ấy tưởng rằng cậu ta chưa có bạn gái.
-Và chị ta yêu Prince D?
-Ừ! Ban đầu, Ginny chỉ là tò mò muốn biết khuôn mặt thật của cậu ta. Sau đó, trong 1 lần đi chơi ở khu ngoại ô ngoài thành phố, chẳng may cô ấy bị lạc. Người đưa cô ấy trở về khách sạn chính là Prince D. Hôm đó Blood có 1 trận đánh ở gần đấy. Ginny yêu Prince D từ sau ngày đó. Cô ấy đã kể với anh rằng cô ấy k hiểu sao cô ấy k thế quên đc cậu ta.
-Nhưng sau đó thì sao? Chị ta đâu thể nào ở bên cạnh Prince D.
-Cô ấy có mặt ở tất cả các nơi Blood xuất hiện chỉ để đc gặp lại cậu ta. Cho đến khi nhìn thấy G.F. Cô ấy đã khóc rất nhiều khi thấy cậu ta hôn G.F, ngay hôm sau, cô ấy đòi chia tay với Richard. Ginny muốn có đc Prince D. Cô ấy tìm mọi cách tiếp cận với cậu ta, lâu dần, cô ấy càng dấn sau vào thứ tình cảm vốn dĩ k có thật kia. Prince D chỉ xem cô ta như 1 người bạn. Cô ấy cảm thấy bị tổn thương, trong cơn say, cô ấy đã đến tìm Richard.
-Chị ta tìm anh trai anh làm gì?
-Cô ấy khóc. Cô ấy gọi tên của Prince D trong cơn say và nói rằng cô ấy iu cậu ta. Richard bắt đầu căm ghét Prince D từ lúc đó. Sau lần đó, Ginny càng lúc càng đau khổ khi phải nhìn Prince D ở bên người con gái kia. Richard bắt đầu tìm kiếm bộ mặt thật của cậu ta. Anh ấy muốn cậu ta phải chết. Anh ấy hận cậu ta vì đã cướp mất và làm người con gái anh ấy iu phải đau khổ.
-Vậy cái chết của Prince D là do cô ta gây ra à?
-Có thể cho là như thế. Nhưng cô ấy k hề có ý hại chết Prince D. Khi Richard chết cô ấy cũng chẳng đến dự tang lễ. Từ khi quen anh, cô ấy luôn tỏ ra vui vẻ. Nhưng sâu trong ánh mắt của cô ấy chưa bao giờ có hình ảnh của anh. Cô ấy dường như thay đổi quá nhiều. Cô ấy thường đến các quán bar, thường tụ tập với đám bạn của cô ấy. Rồi đến 1 ngày, cô ấy tìm anh và nói rằng cô ấy k thể tiếp tục cái mối quan hệ này nữa. Anh cảm thấy kỳ lạ, anh đã rất đau khổ, anh sợ mình đã làm sai cái gì.
-Vậy rồi lý do là gì?
-Ryan phát hiện cô ấy chia tay anh là vì Prince D.
-Ơ chẳng phải Prince D đã chết hay sao?
-Cậu ta chưa chết. Ginny đã bắt gặp Prince D ở Secret bar.
-Secret bar?
-Đúng! Cô ấy tưởng rằng cậu ta chưa hề chết, k thấy G.F ở bên cạnh cậu ta nữa, cũng chẳng còn Princess D hay King. Cô ấy lại 1 lần nữa hy vọng. Nhưng kết quả là 1 lần nữa cô ấy rơi vào tuyệt vọng.
Câu chuyện kết thúc cũng là lúc cả 2 bước ra khỏi căn nhà. Ánh sáng khiến Diana phải nheo mắt. Tâm trí cô vẫn còn vang vọng câu chuyện liên quan đến Ginny Clanne. CHƯƠNG 8.2:
Eric và Diana bước bên nhau đi dạo trên con đường đầy người. Tâm trí của Diana vẫn mãi đuổi theo câu chuyện đã kết thúc từ rất lâu. Eric cũng chẳng quan tâm Diana đang nghĩ gì, anh cũng mải đuổi theo những kỷ niệm đang tái hiện trong suy nghĩ của mình như 1 thước phim đã bị lãng quên ở 1 góc tối nào đó sâu tận trong tiềm thức.
Secret bar! Cái tên này Diana biết rất rõ. Đó vốn dĩ là nơi thường đến của tất cả các thành viên của Blood. Secret có thể coi là tổng hành dinh thứ 2 của hội. Nhưng tại sao lại gặp Prince D ở Secret kia chứ? Chợt 1 hình ảnh khẽ lướt qua trong tâm trí cô. Chiếc mặt nạ màu trắng. Đúng rồi chiếc mặt nạ màu trắng!
Mái tóc dài vốn dĩ của cô đc thay thế bằng 1 mái tóc ngắn y chàng của Shin. Cô đã nhờ Herra hóa trang ình giống hệt thằng nhóc. Đeo chiếc mặt nạ trắng của thằng nhóc, cô đến Secret. K khí trong bar trở nên vô cùng im ắng. Cũng đúng thôi, ai cũng biết thằng nhóc ấy đã chết rồi cơ mà. Cái tên khốn đó, cô cũng đã tìm ra. Kêu chai Lasmoras, cô uống cạn ly đầu tiên. Nhạt nhẽo, thứ rượu này k phải sở thích của cô. Thằng nhóc đó, đúng là chỉ có nó mới thưởng thức cái thứ này. Cô ngồi đó, uống thứ rượu nhạt thếch mà thằng nhóc ấy vẫn uống. Người ta cứ ngỡ Prince D vẫn còn đó, vẫn như ngày nào chỉ khác chăng hôm nay k có G.F, k có Pincess D, k có King và Queen bên cạnh.
Chợt, ở quầy bar, 1 cô gái có mái tóc xoăn màu cam bước đến chiếc bàn cô đang ngồi. Cô ta trông rất quen, hình như là người hay bám theo thằng nhóc đó. Cô ta mỉm cười với cô:
-Prince! Cậu vẫn còn sống sao?
Cô nở nụ cười thiên thần có chút lạnh lẽo đáp:
-Ừ! Ai nói cậu là mình chết nào?
Cô ta ngồi xuống bên cạnh cô, giọt nước mắt rơi xuống. Cô ta mỉm cười, nghẹn ngào nói:
-Mình cứ ngỡ là cậu chết rồi. Mình nghe tin Blood làm đám tang cho cậu. Mình đã rất đau khổ khi nghĩ cậu đã chết. Khi Richard thừa nhận là đã tông chết cậu, mình đã rất đau lòng.
Cô giật mình, hỏi lại
-Cậu biết Richard Franks?
Cô ta gật đầu đáp:
-Anh ta là bạn trai cũ của mình.
Cô nhếch mép cười. Hóa ra là thế! Vậy là có liên quan đến tên ******** kia. Cô lại nói:
-Vậy chắc cậu cũng biết là Blood giết chết anh ta chứ?
Cô ta gật đầu. Cô lại hỏi:
-Vậy cậu k ghét mình sao? Mình là người của Blood đấy.
-Mình k ghét cậu. Anh ta rất xứng đáng phải chết. Vì đã tông cậu.
Cô lại cười.
-Cậu có biết vì sao anh ta tông mình k?
Cô ta cúi gằm mặt. Mãi 1 lúc sau cô ta mới đáp:
-Mình biết.
-Tại sao?
Cô ta ấp úng. Mãi 1 lúc sau cô ta mới trả lời:
-Tại mình iu cậu. Mình đã rất tuyệt vọng khi nhìn cậu bên cạnh G.F. Anh ta hận cậu vì đã làm mình bị tổn thương.
Cô chen ngang lời nói của cô ta, giọng nói lạnh lẽo k cảm xúc:
-Vì vậy anh ta tông mình để trả thù cho cậu.
Cô ta gật đầu, vội nói:
-Nhưng mình k hề kêu anh ta làm hại cậu. Thật đấy! Tất cả là do anh ta tự làm mà thôi.
Cô lại cười. thật k ngờ, chính cô ta lại là nguyên nhân dẫn đến cái chết của người mà cô iu thương. Khiến Violet rơi vào tuyệt vọng và đau khổ. Đc cô sẽ cho cô ta nếm trải cảm giác mất đi người iu, cho cô ta biết thế nào là tuyệt vọng.
-Mình tin cậu. Chúng ta quen nhau đi.
Cô ta giật mình hỏi lại:
-Quen nhau? Thế còn G.F?
Cô nắm lấy tay cô ta, hôn lên đấy, thì thầm:
-Cậu k cần phải lo về G.F. Nó là em kết nghĩa của mình.
Cô ta mỉm cười rạng rỡ nói:
-Mình đồng ý!
Hôn phớt lên má cô ta, cô mỉm cười.
Quen nhau, cô làm tất cả để cho cô ta rơi sâu vào tình iu mà cô ta mơ tưởng. Cô iu chiều cô ta, quan tâm, chăm sóc làm mọi thứ để cô trong lòng cô ta là 1 kẻ iu cô ta sâu đậm. Cô có thể đọc đc trong ánh mắt cô ta 1 niềm tin tuyệt đối, 1 tình iu sâu sắc đến vĩnh cửu. Thậm chí cô gỡ bỏ chiếc mặt nạ trắng, chỉnh sửa gương mặt thật của bản thân khiến cô ta lầm tưởng về cô. Ngoài những người thân, k ai đc quyền nhìn thấy gương mặt thật của Prince D.
Đến ngày giỗ đầu của thằng nhóc, cô nói lời chia tay. Trên cánh đồng hoa Chuông Xanh, dưới tán cây ngô đồng đang nở rộ, cô đã nói với cô ta:
-Chúng ta chia tay nhé!
Đến bây giờ, ngay cả lúc chia tay, cô vẫn k hề nhớ tên của cô ta là gì. Nhìn cô ta khóc cô chẳng để tâm. Những lời cô ta nói, cô cũng chẵng thèm nghe. Đưa tay, lau đi giọt nước mắt trên khóe mi của cô ta, cô lặng lẽ nói:
-Hãy xem như tôi đã chết rồi. Chúng ta sẽ mãi là 2 đường thẳng song song k bao giờ cắt nhau. Vì thế đừng nhớ đến tôi nữa. Hãy đi tìm ình 1 hạnh phúc khác em nhé.
Cô quay bước đi để mặc cô ta gục ngã dưới bóng cây ngô đồng cùng những giọt nước mắt đắng ngắt của 1 tình iu đã phai tàn.
Vốn dĩ kết cuộc ngày hôm nay trước sau gì cũng đến. Bởi cô đâu phải thằng nhóc ấy. Và cô ta mãi mãi k thể nào sánh bước cùng thằng nhóc này đc. Tình iu này sẽ mãi ãi chỉ là 1 bức tranh nhạt nhẽo mà thôi. Nếu như cô gái đó cứ giữ mãi hình bóng của thằng nhóc trong lòng thì cô ta sẽ chỉ có đau khổ mà thôi.