“Trương Vạn Sâm, tuyết rơi rồi” —-- Lâm Bắc Tinh
(Nhớ lại cốt truyện: Tuyết rơi rồi, tại đèn giao thông, Lâm Bắc Tinh vừa lúc muốn bước đi thì trên đầu cô bỗng nhiên xuất hiện một chiếc ô)
Lâm Bắc Tình không dám ngoảnh lại, cô sợ đó lại chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà chỉ có một mình cô biết.
“Lâm Bắc Tinh.” Người đàn ông phía sau chầm chậm nói.
Giọng nói này…là anh ấy, Lâm Bắc Tinh ngoảnh lại, nhìn người mà đã khiến cô nhung nhớ mỗi ngày ấy.
Anh đánh mất đi sự non nớt của tuổi mười tám, sự độc lập trưởng thành thuộc về riêng bản thân anh.
“Trương Vạn Sâm!” Lâm Bắc Tinh nói rồi liền ôm lấy anh, cô ôm lấy cổ anh không muốn buông tay, cô sợ lần này cô lại không giữ được canh.
Trương Vạn Sâm nhìn người con gái mà anh yêu sâu đậm bao nhiêu năm ấy, trong lòng không thể không lo lắng.
“Em biết tôi sao?” Trương Vạn Sâm hỏi cô.
Lâm Bắc Tinh buông tay khỏi cổ Trương Vạn Sâm, chân thành nhìn anh, viền mắt cô đỏ hoe rồi mỉm cười nói, “Đương nhiên là em quen biết với anh rồi, mà em còn quen biết với anh rất lâu rất lâu rồi.
Em biết anh là Trương Vạn Sâm, thuộc chòm sao cự giải, là một thiên tài học vượt cấp.”
Lâm Bắc Tinh liền dừng lại, nghẹn ngào nhìn Trương Vạn Sâm, chậm rãi nói ra những lời giấu kín ở trong lòng: “Trương Vạn Sâm, em thích anh, em vô cùng vô cùng thích anh.”
Nói xong, Lâm Bắc Tinh kiễng chân đặt một nụ hôn lên môi Trương Vạn Sâm vừa vội vàng mà lại ngắn ngủi.
Trương Vạn Sâm nhìn Lâm Bắc Tinh, dường như có một vài điều anh không thể tưởng tượng nổi, anh nhìn ánh mắt của cô, giờ đây Tinh Tinh của anh lại gần với anh như vậy, Trương Vạn Sâm nhất thời không biết nên nói gì.
Lâm Bắc Tinh nhìn anh, có chút tức giận, “Anh không định nói gì với em à?”
Trong lòng Trương Vạn Sâm có vô số tiếng hét: “Trương Vạn Sâm! Mày dũng cảm lên chút đi!” Trương Vạn Sâm hít một hơi thật sâu rồi nói ra những lời đã để muộn mất mười năm qua.
“Lâm Bắc Tinh, anh thích em, dù cho ngân hà có luân chuyển thì anh vẫn luôn thích cậu.” Nói xong, Trương Vạn Sâm ôm chặt lấy ngôi sao đó của anh.
Trương Vạn Sâm dắt tay Lâm Bắc Tinh, giúp cô cầm lấy chiếc ô rồi chầm chậm tản bộ về nhà, trên đường đi Lâm Bắc Tinh thi thoảng lại ngoảnh đầu nhìn anh.
Trương Vạn Sâm liền dừng bước, chầm chậm nói, “Tinh Tinh, em có gì muốn nói thì cứ thẳng thắn nói ra đi.”
Lâm Bắc Tinh cười rồi nói: “Trương Vạn Sâm, cảm ơn anh, cảm ơn anh vì tất cả những gì đã làm cho em.”
Trương Vạn Sâm cưng chiều soa soa đầu cô, anh ôm cô vào lòng không nói một lời nào cả.
Lâm Bắc Tinh dường như nghĩ đến điều gì đó đột nhiên ngẩng đầu.
“Trương Vạn Sâm, anh đã thực hiện được ước mơ của mình chưa?”
“Há?” Trương Vạn Sâm bị câu hỏi bất ngờ của cô làm cho bối rối, Lâm Bắc Tinh vội vàng nói ra năm chữ “Thú y không biên giới”.
Trương Vạn Sâm nghĩ, sao cô có thể biết được ước mơ của anh là bác sĩ thú y không biên giới, lẽ nào cô ấy vẫn còn nhớ sao? Trương Vạn Sâm khe khẽ gật đầu “ừ” một tiếng, “Anh thực hiện được rồi.”
“Vậy tốt quá!” Lâm Bắc Tinh cảm động nói, “Bây giờ em cũng là một bác sĩ thú y không biên giới.
Sau này chúng ta sẽ có rất nhiều rất nhiều cơ hội có thể ở bên nhau rồi!”
Trương Vạn Sâm nhìn cô, anh cảm thấy tất cả mọi thứ đều vô cùng tốt đẹp, cuối cùng anh cũng có thể cùng với Tinh Tinh của anh thực hiện ước mơ mà họ cùng theo đuổi.
“Ừm ừm, đúng vậy.” Khi đó anh vô cùng vui vẻ không nói nên lời.
“Trương Vạn Sâm, anh có muốn đến nhà em ăn cơm không?” Lâm Bắc Tinh dùng ánh mắt đầy sự mong đợi nhìn anh.
“Há?”
“Anh há cái gì cơ chứ, đi đi.”
Tinh Tinh cũng nói vậy rồi, vậy thì đi thôi, Trương Vạn Sâm gật đầu nói: “Vậy để ăn mua một ít đồ.”
Lâm Bắc Tinh lấy điện thoại ra gọi: “Mẹ à, tối nay con dẫn bạn trai về nhà ăn cơm, mẹ làm nhiều đồ ăn một chút nhé! À, đúng rồi, anh ấy dị ứng với tôm mẹ nhé! Không có gì nữa thì con tắt máy đây.”
Không đợi mẹ Lâm nói, Lâm Bắc Tinh liền tắt máy.
Trương Vạn Sâm khi nghe tới ba chữ ‘bạn trai’ khóe miệng nhếch lên, sau đó hỏi: “Sao em biết là anh bị dị ứng với tôm vậy?”
“Tóm lại cái gì em cũng biết, anh không cần phải lo lắng nhiều như vậy đâu.” Lâm Bắc Tinh nghĩ về những kỉ niệm chỉ thuộc về riêng mình cô..