Về đến nhà, Lâm Bắc Tinh mở máy tính, cô nhìn file PPT của lễ hội pháo hoa trên màn hình máy tính mà ngây người.
Trước đây vì để thi bác sĩ thú y không biên giới mà dẫn đến chuyện lễ hội pháo hoa luôn bị trì hoãn.
Lần này, vì Trương Vạn Sâm cô muốn có một lễ hội pháo hoa thuộc về riêng anh.
Lâm Bắc Tinh mở file PPT, cô mất gần 2 tiếng đồng hồ mới hoàn thành xong tác phẩm của cô.
Cô tin chắc một điều rằng Trương Vạn nhất định sẽ thích nó.
"Tinh"
Là tin nhắn của Trương Vạn Sâm, là một bức ảnh dây cột tóc con thỏ, anh hỏi Lâm Bắc Tỉnh có còn nhớ không?
Lâm Bắc Tỉnh vội vàng đi tìm chiếc hộp đựng đồ khi còn nhỏ, lấy ra một cái dây cột tóc con thỏ, chụp một bức ảnh gửi cho anh.
"Tất nhiên là em vẫn còn nhớ rồi."
Lâm Bắc Tỉnh lại tìm thấy ảnh chụp chung ở công viên của họ khi còn nhỏ, cô chụp ảnh gửi cho Trương Vạn Sâm.
"Sau này hãy để thủy thủ mặt trăng bảo hộ anh nhé."
Trương Vạn Sâm nhìn tấm ảnh này, lại gợi nhớ lại những kí ức khi còn nhỏ của anh, lần đầu được gặp gỡ thật đẹp.
"Tinh Tinh, ngủ ngon."
Trương Vạn Sâm đặt điện thoại xuống, nhìn lên trần nhà, anh luôn cảm thấy những gì đã trải qua trước đây đều không phải mơ, như thể Lâm Bắc Tinh cũng trải qua cùng với anh vậy.
Mà thôi, tất cả đều không quan trọng nữa rồi.
Bây giờ, Tinh Tinh của anh đã ở bên cạnh anh, anh đã rất mãn nguyện lắm rồi.
Ngày thứ hai, Lâm Bắc Tinh dậy rất sớm nhanh chóng đến công viên.
Cô đưa bản thảo về lễ hội pháo hoa trong tay cho giám đốc.
Giám đốc xem qua một chút, "Lâm Bắc Tinh, dạo gần đây rất tốt, vừa đi tham gia kì thi của bác sĩ thú y không biên giới, vừa làm phương án lễ hội pháo hoa, vất vả cho cô rồi, phương án được đấy, cứ làm theo như trong này đi."
Lâm Bắc Tinh ngoài mặt thì không có gì, nhưng trong lòng cô thì cảm thấy rất vui.
"Cảm ơn quyết định của giám đốc, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành lễ hội pháo hoa." Nói xong, Lâm Bắc Tinh chuẩn bị rời khỏi.
Người trông coi vườn thú mới đến Trần Nhất Trần lại mang con vẹt đi dạo.
Con vẹt không ngừng nói, "Anh thích em, anh thích em."
"Hi, Lâm Bắc Tinh thật trùng hợp."
"Haha, thật là trùng hợp." Lâm Bắc Tinh giả cười chuyên nghiệp, "À, tôi còn có việc tôi đi trước đây."
"Chuyện gì mà vội vàng thế?" Trần Nhất Trần cản cô lại, rồi đưa cho cô hai tấm vé xem phim, "Cô có thời gian rảnh không cùng đi xem phim với nhau đi?"
"Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi phải đi tìm bạn trai của tôi rồi, à không phải, là chồng chưa cưới.
Phim thì cậu cùng với người khác xem đi."
Trần Nhất Trần đau lòng, tình cảm còn chưa nảy mầm đã bị bóp nghẹt trong cái nôi.
Cậu nhìn còn vẹt trên tay, nói với anh ấy một câu, "Anh thích em.
"Anh cũng chỉ có em."
......
Lâm Bắc Tinh gửi tin nhắn cho Trương Vạn Sâm, hẹn anh ở đài quan sát thiên văn.
Lâm Bắc Tinh đứng trên tầng thượng của đài thiên văn, Trương Vạn Sâm từng bước từng bước đi tới.
"Anh biết không? Lần trước em nhìn thấy một người ở đây, em còn nghĩ đó là anh, em vội vàng đi đến nhìn, nhưng nhân viên quản lý đó không mở cửa, ở trên không thể có người, còn nghĩ rằng em muốn làm chuyện ngốc nghếch, anh nói xem có phải rất buồn cười hay không?" Gió thổi trên mái nhà, Lâm Bắc Tinh quay sang nhìn Trương Vạn Sâm.
"Bây giờ anh đã ở bên cạnh em rồi, cho em ngắm bao nhiêu cũng được." Trương Vạn Sâm dựa gần vào cô.
"Thật hy vọng thời gian có thể quay trở về lúc trước, em nhất định sẽ nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Trương Vạn Sâm xoa đầu Lâm Bắc Tinh, "Đồ ngốc, đừng nói mấy kiểu đó, bây giờ chúng ta càng phải trân trọng hiện tại hơn."
Lâm Bắc Tinh mỉm cười, "Anh nói xem, em có phải nên gặp bố mẹ của anh không?"
Trương Vạn Sâm nói đùa: "Thế này là nóng lòng gặp bố mẹ chúng ta rồi sao?"
Lâm Bắc Tinh tựa vào ngực Trương Vạn Sâm, cô cũng không giải thích gì cả, thẳng thắn nói: "Thế không phải sao, anh ngoan như thế, em sợ anh bị người khác bắt đi mất."
"Vậy qua một thời gian nữa thì gặp mặt?"
Lâm Bắc Tỉnh không nói gì chỉ gật đầu..