Chương 18: TRời cao đã chết, tự mình cứu thân
Gió thổi vù vù qua Tế Nguyệt đài, làm cho bất cứ người nào đứng đó cũng phải tê dại vì lạnh buốt. Chẳng hiểu sao nơi này lại không có ai canh gác. Binh lính cũng không đi tuần qua. Trước mắt Bảo Hân chỉ còn một ngôi đền cũ nát cháy đen thảm thương. Một di tích còn sót lại từ thời thành chủ trước. Nàng bước ra từ trong bóng tối, toàn thân mặc bộ dạ hành màu đen. Thật đáng hổ thẹn cho Dạ Điểu quân, ngay từ trong trung tâm của chúng lại để cho người ta tuỳ tiện đột nhập.
Đêm nay cả ba người bọn họ chia nhau ra hành động. Lạc Nhân phụ trách thâm nhập doanh trại, điều tra thực lực quân sự của Cổ thành. Còn ‘Tiểu Đào Hồng’ chẳng hiểu sao cũng vô cùng hợp tác, phụ trách tra cứu sổ sách trong thành chủ phủ. Còn nàng, theo như bọn họ giao phó “Có việc gì cần làm thì hãy làm đi.”
Nàng muốn đến Tế Nguyệt đài, nơi phụ vương và bảy vị tỷ tỷ của nàng bị giết. Họ không có mồ chôn tử tế. Nàng chỉ có thể tới nơi này để khóc thương cho họ thôi.
Từ sự kiện tám năm trước, Tế Nguyệt đài đã trở thành cấm địa, Tử Minh cấm không cho ai bén mảng vào đây, cả thủ vệ canh gác cũng chỉ bố trí xung quanh chứ không được tiến lên Tế Nguyệt đài nửa bước. Nơi đây chỉ còn một mình Bảo Hân và đền đài cũ nát.
Nàng tháo khăn bịt mặt, mái tóc đen dài đã bới phía sau bị gió thổi xoã tung vài lọn.
“Phụ vương, các vị tỷ tỷ. Tư Lý đã về rồi!”
Nàng quỳ xuống thả mấy bông hoa vào một ô tròn lõm chứa đầy nước mưa ở giữa Tế Nguyệt đài. Đây chính là chỗ dùng để đốt lửa tế năm xưa, nay lửa lại được thay bằng nước. Một cơn gió mạnh thổi dạt đám mây ra, làm lộ ánh trăng soi vào ô nước. Tư Lý bắt đầu hát, chỉ là mấy lời hát cổ xưa rên âm ỉ trong cổ họng.
Thập tải trần ai ám ngọc trừ
Bách niên thành phủ bán hoang khư
Yêu ma trùng điểu cao phi tận
Chỉ uế càn khôn huyết chiến dư
Tang tử binh tiền thiên lí lệ
Thân bằng đăng hạ sổ hành thư
Ngư long lãnh lạc nhàn thu dạ
Bách chủng u hoài vị nhất sư
(Bát muộn – Nguyễn Du)
Thềm ngọc mười năm phủ bụi mù
Thành xưa một nửa thảy hoang vu
Côn trùng chim chóc bay đâu hết
Trời đất máu me vấy thãi thừa
Binh lửa quê hương vài giọt lệ
Bạn bè thân quyến mấy hàng thư
Cá rồng lặng lẽ đêm thu vắng
Trăm mối u buồn mãi chửa bưa
Gió lại thổi mạnh qua Tế Nguyệt đài, tiếng hát âm ỉ của nàng nhanh chóng bị quét sạch trong không gian. Vậy mà không hiểu vì sao y đang trong cơn say lại có thể nghe được. Tiếng rên rỉ thảm thương ấy đánh thức y dậy giữa cơn mơ.
Là kẻ nào to gan dám đi vào cấm địa của y. Tử Minh lấy tay bưng lấy cái đầu đang vô cùng đau đớn. “Lại là bọn người Miêu!” Y từ khi chiếm được Cổ thành đã cấm hẳn bọn chúng bái tế Nguyệt thần, không được cúng vái nơi Tế Nguyệt đài. Vậy mà bọn chúng vẫn ngoan cố giữ nguyên tín ngưỡng, vẫn âm thầm cúng vái cho tám vị công chúa.
Thỉnh thoảng, có đêm y tới Tế Nguyệt đài thì thấy nơi đây tràn ngập hoa, là bọn sơn dân ấy ném hoa vào nơi này. Không được công khai bái tế thì bọn họ lén lút ném hoa tới nơi này, xem như là một nghi thức tưởng niệm. Y giận dữ dùng kiếm phong quét sạch đám hoa đó đi. “Bái tế cái gì cơ chứ, nàng vẫn còn sống thì bái tế cái gì?” Sau đó y sụp xuống nức nở. Những cánh hoa bị gió thổi tung lên giờ rơi xuống, đáp trên đôi vai run rẩy của y. Đó là đêm mười sáu tháng tám, lại một năm nữa tròn ngày nàng nhảy xuống sông Nguyệt Ca.
^_^
Tử Minh vẫn ngồi trên mái thần điện lắng nghe tiếng rên âm ử, đó là một bài hát cổ chỉ có những vu nữ trong thần điện mới được học. Tư Lý cũng đã từng được học bài hát này. “Kẻ này là hậu nhân của những người sống sót từ thần điện ư?”
Y để cho gió lạnh thổi vào mặt, một lúc sau mới tỉnh rượu. Từ trong thắt lưng y rút ra thanh nhuyễn kiếm. Ai chống lại lệnh của y đều phải chết.
Bảo Hân kết thúc bài hát, nàng quỳ bên ô chứa nước, khoát nhẹ mặt nước, bóng trăng vỡ tan, những cánh hoa chìm xuống dưới đáy ô.
Mặt nước lay lay. Nàng nhìn thấy bóng người áo tím lao đến qua bóng nước. Bảo Hân nhanh chóng vận khinh công nhảy lùi ra xa. Ầm một tiếng, lớp gạch ở chỗ nàng vừa ngồi bị chém vỡ tan. Chiêu này là dùng hết sức, muốn lấy mạng nàng.
Nam nhân mặc áo tím quay lại nhìn nàng với con mắt giận dữ, vô cùng ghê rợn. Hắn như con quỷ muốn đến lấy mạng nàng. Bảo Hân lòn tay ra sau lưng rút ám khí, là để cản trở địch khi chạy trốn. Nàng không giỏi võ công để quyết đấu với người ta. Hơn nữa, trước mặt nàng là người được thiên hạ suy tôn là kỳ tài võ học.
Tử Minh nhìn kẻ đột nhập mặc y phục dạ hành đứng trước mặt. Đó là một nữ nhân trẻ trung thân hình nhỏ nhắn, “Thật là hậu nhân thần điện sao?” Mái tóc đen bới cao cài Minh Tuyền trâm, mấy lọn tóc phía trước mặt bị gió thổi mạnh che mất một phần khuôn mặt nàng.
“Cái gì, là Minh Tuyền trâm? Chẳng phải là đã mất tích cùng với nàng?” Tử Minh chấn động sững sờ.
Nữ nhân kia xuất ra hàng loạt phi tiếu phóng tới. Theo bản năng hắn liền xoay người một vòng, dùng nhuyễn kiếm gạt đỡ hết phi tiêu. Người còn chưa kịp xoay lại thì đã nghe tiếng nổ bên tai, một quả pháo khói bị ném ra. Khói bụi mù mịt chắn hết tầm nhìn của y. Tử Minh vận nội công chém ra một kiếm cực mạnh, toàn bộ khói mù bị kiếm khí thổi dạt sang một bên. Khói mù đã tan nhưng người không còn thấy bóng. Tế Nguyệt đài chỉ còn trơ trọi y đứng một mình.
Đột nhiên y cười khùng khục. “Ha ha ha, nàng đã trở về”. Y đã chờ được nàng trở về. Tử Minh cười như điên dại, tiếng cười của y vang vọng trong đêm, hoà lẫn với tiếng sặc sụa. Y phun ra một bụm máu. Máu thấm ướt hết bộ áo của y, văng ra khắp nền đá trắng. Trên khoé miệng vẫn còn đọng lại dòng máu nhưng y vẫn cười. Trận cười sảng khoái nhất của y từ tám năm qua. “Rất may là nàng đã trở về trước thời hạn”.
^_^
Cũng trong đêm đó Lạc Nhân thành công đột nhập doanh trại quân Cổ thành. Hắn thật sự bị bất ngờ vì quy mô của doanh trại quá lớn. Trước giờ Cổ thành luôn phong toả tin tức với bên ngoài nên ngay cả các báo cáo mà Thính Phong các có được cũng chưa thể cập nhật chính xác thông tin về sức mạnh quân sự tại đây. Có thể nói ‘toàn thành quân bị’.
Trong tám năm qua, Từ Tử Minh đã đem toàn bộ người dân Cổ thành sung nhập, huấn luyện trở thành quân nhân. Trong ba năm đầu, hắn dùng Dạ Điểu quân trấn áp người dân. Bắt thanh niên trai tráng sung quân, phụ nữ và người già làm hậu cần. Mộng tưởng nuôi dưỡng một lực lượng quân đội bí mật tại địa phương, song hành với quân đội từ Đại Đô đến.
Nào ngờ năm năm trước, Miên Cương nổi loạn, Miên vương dẫn binh lấn chiếm bờ cõi Việt Quốc, tấn công Cổ thành. Dạ Điểu quân toàn bộ bị tung ra ứng chiến, gian khổ cầm cự được với quân Miên Cương. Tuy Cổ thành giữ được, nhưng số người Miêu ở rừng Ma Cát bị tàn sát thê thảm, máu chảy thành sông, xương trắng rơi đầy. Lính Miên Cương vô cùng tàn ác, không bắt tù binh mà ra tay tàn sát, mỗi ngôi làng của người Miêu đều bị chúng làm một cái Tử Vong tháp, được xếp bằng thủ cấp của người dân trong làng đó.
Từ Tử Minh trước đó đã đắc tội với hoàng thượng nên dù cầu viện bao nhiêu lần hoàng thượng cũng không xuất binh ứng cứu. Cho đến đạo hàm cầu viện thứ mười hai, y đã quyết tâm ‘nhờ người chi bằng cậy mình’, tung luôn đội quân bí mật người Miêu trước đó đã huấn luyện vào thực chiến. Lính người Miêu thấy dân mình bị tàn sát thì căm phẫn vô cùng, hét lên rằng “Trời cao đã chết”. Họ vì bảo vệ người dân và đất đai mình, chiến đấu vô cùng dũng mãnh. Cùng với khả năng chỉ huy thần kỳ và mưu lược của Tử Minh, đã thành công đẩy lui quân Miên Cương. Suốt trận chiến, Tử Minh luôn cùng kề vai sát cánh với quân người Miêu, anh dũng dẫn đầu. Sau trận chiến quyết định cới Miên Vương, y bị trọng thương. Một lần nữa những người Miêu trung thành với chế độ cũ vùng lên nổi dậy. Trong đêm, một mình Từ Tử Minh đại chiến với bọn phản loạn, thân mang trọng thương vẫn lấy gọn thủ cấp của sáu tên cầm đầu. Danh chấn toàn quân. Người Miêu vừa kính trọng, vừa nể sợ y, sau này không dám nổi loạn nữa. Dân Miêu chẳng những không còn nổi dậy mà ngược lại, thề chết trung thành với y.
“Trời cao đã chết, tự mình cứu thân.” Bọn họ hét vang với trời cao như một lời thề son sắt.
Giờ đây bọn họ không còn tin tưởng ở Nguyệt thần nữa. Một vị thần đã nhắm mắt làm ngơ để con dân bị tàn sát và một con ác ma đã cứu cả dân tộc họ, họ đã chọn lấy về phe ác ma.
Sau trận chiến với Miên Vương, năm mươi vạn người Miêu đã chết. Còn sống sót ba vạn người, toàn bộ tiến nhập Cổ thành, trở thành quân nhân dưới trướng Từ Tử Minh. Tin tức được truyền về Đại đô chỉ là một dòng tin ngắn ngủi, “Miên Vương bao vây Cổ thành sáu tháng bất thành, rút lui”. Sự việc đẫm máu phía sau hoàn toàn bị vùi lấp.
Tử Minh cùng với người Miêu tập trung xây dựng lại Cổ thành đổ nát sau chiến tranh. Quy mô Cổ thành hiện nay đã lớn gấp đôi lúc trước. Toàn bộ người dân cũng chính là lực lượng quân đội ước tính tám mươi vạn người. Nhóm có khả năng chiến đấu trong khoảng ba mươi vạn. Còn lại bao gồm lực lượng dự bị, hậu cần, thiết giáp, kỵ binh, thông tin liên lạc, kinh tế và bộ chỉ huy.
Lạc Nhân đi khỏi khu vực Cổ thành cũ, qua khu vực Tân thành thì chuyển hết từ kinh ngạc này sang kinh ngạc khác. Thành trì được xây dựng theo kiến trúc phòng thủ tiên tiến nhất, vũ khí quân dụng đầy ắp, quân nhân tràn ngập đi qua đi lại khắp nơi, tất cả đều đồng phục chỉnh tề. Nam nhân thì tập luyện tại thao trường, một bộ phận khác thay phiên nhau săn bắn, trồng lương thực, rèn vũ khí, huấn luyện ngựa... Bọn trẻ con thì được dạy dỗ tại các trường quân sự. Tân thành được xây dựng phía bên kia núi, thông với Cổ thành ban đầu bằng các đường hầm xuyên núi rộng lớn, bề ngang rộng đủ có thể chạy cả hai cỗ xe ngựa vào. Thật là một công trình kỳ vĩ. Với cách bố trí này thì người dưới núi không thể nào phát hiện ra sự hiện diện của Tân thành. Còn tại Cổ thành thì canh phòng cẩn mật, triệt để phong toả tin tức, hạn chế người lạ ra vào. Vì vậy Từ Tử Minh mới có thể che dấu một lực lương quân đội lớn cỡ như vậy.
“Từ Tử Minh, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?” Lạc Nhân chép miệng cảm thán.
Quân đội với đầy đủ trang bị vũ khí, quân trang. Lại tích cực tích góp lương thực chẳng phải là chuẩn bị ột cuộc chiến lớn sao. “Có phải ngươi muốn lật tung Thần Châu này lên mới vừa lòng hả?”
^_^
Thập Thất công chúa Lưu Quang Chi Mỹ, nay có mật danh là Tiểu Đào Hồng được phân công cho nhiệm vụ phải đi gần nhất, đó chính là tra xét thư phòng của Từ Tử Minh.
Sau khi tác dụng của Tịnh Ngôn đan hết, việc đầu tiên nàng làm chính là mắng cho tên Lạc Nhân một trận tơi bời vì dám dùng thuốc bắt nàng phục tùng. Thấy hắn chỉ im lặng mỉm cười làm nàng càng thêm tức điên, không buồn mắng hắn nữa. Với lại, tại sơn trại của bọn thổ phỉ, thấy hắn có công cứu giá nên nàng châm chước miễn phạt tội chết cho hắn. Nhưng tội sống khó tha, nàng nhất định sau này sẽ bám theo từ từ hành hạ hắn.
“Anh hùng không hỏi xuất xứ. Cô nương nàng có đồng ý giúp tại hạ không?” ‘Tiểu Đào Hồng’ nhớ lại cái bản mặt cười cười thấy ghét của hắn khi hắn nhờ nàng cùng hợp tác.
“Tại hạ bất đắc dĩ mới phải mang theo cô nương theo. Bởi vì công vụ trên người. Haizz, không giấu gì cô nương, hai người bọn ta là đại nội mật thám giả trang vào điều tra Cổ thành” Nàng cảm thấy hắn nói dối, nụ cười trông đặc biệt đáng ghét. Có loại đại nội mật thám nào đi khắp nơi rêu rao mình là đại nội mật thám không kia chứ?
“Đa tạ cô nương đồng ý tương trợ. Từ nay mật danh của cô nương là Tiểu Đào Hồng, thân phận là tỳ nữ của công chúa.” Càng nhìn hắn cười, nàng càng cảm thấy chán ghét. Sau này phải sửa, làm cho hắn hết dám cười nham nhở như vậy với nàng. Cái gì mà ‘Tiểu Đào Hồng’, cái tên nghe dung tục muốn chết.
“Cô nương đừng hiểu lầm, mật danh ở đây là danh tính thân mật giữa chúng ta thôi. Bởi vì cô nương không chịu nói tên họ nên ta đành phải gọi nàng là Tiểu Đào Hồng.” Hắn lại cười. Con người hắn hình như lúc nào cũng cười thì phải.
‘Tiểu Đào Hồng’ vừa bò trên mái ngói, vừa nhớ lại cái bản mặt của Lạc Nhân mà rủa thầm. Trời thì gió lớn, mà nàng thì gần như đi lạc ở phủ thành chủ. Nơi này chỉ nhỏ xíu mà nàng tìm hoài lại không tìm ra thư phòng của thành chủ.
Nàng lại dỡ một miếng ngói lên nhìn vào cầu may. Lại là một gian phòng chứa đầy kệ sách. Đây dường như là một cái thư viện lớn chứ không phải là nơi dành cho người ở.
‘Tiểu Đào Hồng’ chùi chùi cái mũi đã lạnh cóng của mình làm nó đỏ ửng. “Phù, chỉ còn một gian nhà cuối nữa thôi” Đó là một gian nhà tách biệt, nhìn ra một khoảng sân nhỏ thông với khu vườn phía bên thần điện. ‘Tiểu đào Hồng’ qua đó dỡ ngói chỉ là cầu may thôi. Ai ngờ một thành chủ đỉnh đỉnh đại danh lại ở trong một dãy biệt viện nhỏ đến chừng này. Căn phòng xem ra đúng là dành cho người ở, khác hẳn dãy phòng vừa rồi. Căn phòng có dãy kệ sách áp sát tường, trên vách là tấm bản đồ các khu vực trong Cổ thành, có một bàn thư án với vô số tấu chương chưa phê duyệt. Nội phòng chỉ có một chiếc giường đơn.
“Lạ quá, nơi này không thấy dấu vết của nữ nhân. Chẳng lẽ hắn còn có một nơi ở khác” truyện từ
‘Tiểu Đào Hồng nhảy từ trên mái nhà xuống, cửa sổ để mở sẵn mà dại gì không vào. Xung quanh thủ vệ canh phòng cẩn mật, nhưng không ngờ nơi trọng yếu như vầy mà lại bố trí vô cùng lỏng lẻo. Tay chưa chạm đến cửa thì đã có tiếng người bước tới. Thật là xui xẻo mà, mất công tìm kiếm cả đêm không ngờ vừa mới tìm ra được thì lại bị cản trở.
Tử Minh đang chạy vội về phòng, hắn không ngừng ho khan rồi lại nôn ra máu. Đêm nay hắn xúc động lớn quá, làm vết thương cũ tái phát rồi. Bước vội vào phòng, hắn đạp lên dây bẫy, ba mũi tên được bố trí trong góc ẩn bay ra cắm phập ngay vào chỗ hắn vừa nhảy khỏi.
“Bất cẩn quá, lại quên mất tháo dây bẫy ra rồi.” Hắn lần này cẩn thận hơn, tháo hết tất cả các bẫy trong phòng. Thư phòng hắn vốn bố trí cơ quan trùng trùng điệp điệp. Đạo tặc đột nhập nhìn qua chỉ thấy nơi đây canh phòng lõng lẽo, nhưng thật ra đây mới chính là nơi nguy hiểm chết người nhất.
‘Tiểu Đào Hồng’ nấp sau ngọn giả sơn trong vườn, nhìn trộm qua khe cửa sổ. Nàng thở phào nhẹ nhõm, may mà lúc nãy chưa kịp vào trong, nếu chạy vào căn phòng đầy cơ quan đó có phải là xui xẻo rồi không. “Ây da, công chúa phước lớn mạng lớn!”
Tử Minh vào phòng chụp ngay lọ thuốc trên bàn, vốc cả năm sáu viên trong lọ vào họng. Xong rồi hắn ngồi xuống vận khí dưỡng thần. “Tác dụng của thuốc ngày càng giảm, liều uống mỗi lúc càng tăng thêm. Thời gian còn ít quá!”
Chờ cho thuốc ngấm vào người, Tử Minh mới ngồi dậy. Cơn ho của hắn đã dứt. Trước hết phải kiểm tra mật thất coi có bị ai đột nhập chưa. Hắn đang cất giữ toàn bộ bí mật ở đó.
‘Tiểu Đào Hồng’ núp phía sau hòn giả sơn một hồi lâu thì không thấy bóng dáng Tử Minh đâu nữa. Từ chỗ nàng đứng có thể quan sát được cửa chính, hắn không có ra ngoài. Đèn vẫn chưa tắt, hắn không phải đi ngủ. Nàng dùng hết can đảm mon men tới nhìn qua cửa sổ. Bóng dáng của hắn đã mất tiêu.
“Chắc hẳn phải có mật thất hoặc thông đạo quanh đây.”
Không biết đối phương khi nào trở về, nàng không dám ở lâu. Bèn lấy một viên thuốc trong lọ ra cất vào khăn tay. Nàng đã từng nhìn thấy Lạc Nhân và Bảo Hân mang trong người rất nhiều lọ thuốc. Bọn họ chắn hẳn sẽ biết đây là loại thuốc gì.
Xong xuôi nàng rời khỏi căn phòng nguy hiểm đó. Trực chỉ phòng công chúa mà đến.