EDITOR: LAM
“Bọn chúng quá xảo quyệt, dám coi thường mạng sống của người khác!” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nói xong thì tự khui cho mình một chai bia.
Bạch Lâm Sanh ngồi ở kế bên, chỉ biết thở dài bất lực.
Quả thực, những kẻ này đã vì tư lợi mà sống chết mặc bay, thậm chí là giết người không chớp mắt.
Nhưng suy cho cùng, bọn chúng thật sự quá thông minh, phía cảnh sát muốn tra cũng tra không ra manh mối nào.
Ước chừng đã một tuần trôi qua kể từ ngày đó, tiểu đội do Bạch Lâm Sanh dẫn đầu vẫn không tìm thấy bất kì manh mối nào, ngoại trừ một cái tàn thuốc bị giẫm nát bên trong một gian phòng.
“Thêm hai chai bia nữa đi!” Bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc, là một chất giọng hơi khàn nhưng đầy từ tính.
Bạch Lâm Sanh giật mình nhìn về phía phát ra âm thanh, anh thấy một cậu thiếu niên mặc chiếc áo sơ mi thuần trắng, gò má non mềm nhiễm chút phiếm hồng, đôi mắt lim dim đờ đẫn, hẳn là đã ngà ngà say.
“Thằng nhóc con nhà cậu sao lại ở chỗ này?” Bạch Lâm Sanh không ngờ mình lại gặp Tô Cẩm Phong ở một nơi hỗn tạp như vậy.
Anh không chút do dự đặt bia trong tay xuống sau đó đứng dậy đi thẳng đến bên cạnh cậu nhóc, nắm lấy khuỷu tay của cậu rồi kéo nhẹ lên.
Tô Cẩm Phong khẽ mở mắt, đôi con ngươi của cậu lúc này đã không còn thanh tỉnh như trước mà là một loại tối tăm mờ mịt.
Tô Cẩm Phong hãy còn đôi chút tỉnh táo, sau khi trông thấy Bạch Lâm Sanh, cậu khẽ cười chào hỏi anh, “Cảnh sát Bạch, trùng hợp ghê nha.”
“Cậu chưa đủ tuổi còn gì? Uống bia có hại cho sự phát triển của thể chất bộ cậu chưa nghe qua hay sao?” Bạch Lâm Sanh vội vàng liếc mắt nhìn thoáng qua tất cả các chai bia nằm trên bàn, đếm không dưới mười chai.
Thằng nhóc này bình thường trông rất ngoan, ngày hôm nay uống nhầm thuốc rồi à?
“Chuyện uống bia ở lứa tuổi bọn em đã là việc hết sức bình thường, cảnh sát Bạch cứ làm quá lên ấy chứ.
Nếu phải quản chỉ e cảnh sát Bạch quản không nổi thôi.” Tô Cẩm Phong mỉm cười phất tay rồi nhẹ nhàng đẩy Bạch Lâm Sanh ra nhằm với lấy chai bia, sau đó nốc cạn một hơi, hành vi này hoàn toàn trái ngược với khí chất tao nhã thường thấy của cậu.
“Ranh con, lông còn chưa mọc hết mà dám học đòi người lớn uống bia.” Bạch Lâm Sanh giành lấy chai bia trong tay Tô Cẩm Phong nhưng lại không cẩn thận làm đổ bia, xối ướt cả người cậu nhóc.
Song, Tô Cẩm Phong chẳng thèm để ý chỉ là không ngừng cười tủm tỉm.
“Sếp ơi, sao thế? Anh quen thằng nhóc này hả?” Cấp dưới của Bạch Lâm Sanh tò mò bu lại dò hỏi.
Bạch Lâm Sanh buồn bực, dứt khoát cõng Tô Cẩm Phong lên lưng sau đó nói với cấp dưới của mình: “Anh đưa thằng nhóc này về nhà.”
Lúc đang đi trên đường, Tô Cẩm Phong đột nhiên mở miệng: “Trên người anh có mùi thuốc lá, hôi quá đi.”
“Bớt xàm lại.” Bạch Lâm Sanh đáp lại bằng một chất giọng hằn học.
Một lát sau, Bạch Lâm Sanh nghe thấy Tô Cẩm Phong cười khúc khích bên tai mình, nụ cười này mang theo cảm giác quyến rũ, khác hẳn với thứ xúc cảm mà ngày thường Bạch Lâm Sanh cảm nhận được từ cậu.
Chỉ nghe Tô Cẩm Phong ở trên lưng chậm rãi nói: “Cảnh sát Bạch lo chuyện bao đồng quá đấy.”
“Đúng đúng đúng, là tôi lo chuyện bao đồng.” Bạch Lâm Sanh trợn trắng mắt đi kèm với biểu cảm bất đắc dĩ.
Thật ra, anh vốn không phải kẻ thích lo chuyện bao đồng, chỉ là chẳng biết tại sao khi trông thấy Tô Cẩm Phong say khướt ngồi ở đó, anh lại cảm thấy mình không thể đứng yên nhìn cậu nhóc tiếp tục uống nữa.
“Hình như có một câu nói thế này, những kẻ lo chuyện bao đồng luôn chết sớm hơn so với những người khác.”
Giọng điệu của Tô Cẩm Phong nhẹ nhàng bâng quơ, tiếng cười khúc khích của cậu nhóc cứ văng vẳng bên tai Bạch Lâm Sanh.
Có thể cậu nhóc chẳng có ý gì nhưng Bạch Lâm Sanh lại lờ mờ cảm thấy có đôi chút mỉa mai bên trong tiếng cười của cậu nhóc.
“Nhưng mà cũng do tính cách của cảnh sát Bạch như vậy nên em mới thích đấy.” Hai má Tô Cẩm Phong áp nhẹ lên gò má của Bạch Lâm Sanh, người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng bọn họ có mối quan hệ khá là thân thiết.
Bởi vì nghĩ cậu nhóc uống say nói nhảm nên Bạch Lâm Sanh chẳng quá để tâm: “Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về.”
“Anh có phải cảnh sát không vậy? Không biết em sống ở đâu thật hả?” Giọng điệu của Tô Cẩm Phong tràn đầy vẻ không tin, cậu chẳng ngốc đến mức ấy, Bạch Lâm Sanh luôn cho rằng cậu là kẻ khả nghi, làm sao anh ta có thể không điều tra cậu?
“Cũng có câu nói thế này, người thông minh thường hay chết sớm lắm.” Bạch Lâm Sanh hiểu ẩn ý mà Tô Cẩm Phong nhắc đến, khóe miệng anh nhếch lên, trả lời một cách bất đắc dĩ.
Anh biết, Tô Cẩm Phong là một cậu nhóc thông minh.
“Em không thông minh lắm đâu, em làm ra rất nhiều việc ngốc nghếch.” Tô Cẩm Phong thì thào nhưng bởi vì được Bạch Lâm Sanh cõng trên lưng nên anh nghe không sót chữ nào.
“Mà này, sao hôm nay cậu lại đi tới những chỗ như thế? Chẳng phải cậu nói với tôi là cậu không thích mấy thứ như bia rượu, thuốc lá à?” Bạch Lâm Sanh có chút tò mò, ngoại trừ lúc ở ngoài trông Tô Cẩm Phong tương đối khả nghi, còn lại cậu nhóc đích xác là một đứa trẻ ngoan ngoãn biết điều.
Song, Tô Cẩm Phong đột nhiên im bặt, cũng không trả lời câu hỏi của Bạch Lâm Sanh.
Bạch Lâm Sanh hiểu cậu nhóc không muốn đề cập đến chủ đề này, vậy nên anh cũng lặng thinh.
Thẳng cho đến khi đưa Tô Cẩm Phong về tới nhà, hai người vẫn không mở miệng nói với nhau câu nào.
Bạch Lâm Sanh nhấn chuông rất nhiều lần nhưng không có ai đáp lại.
Lúc này, Tô Cẩm Phong mới chậm rãi lên tiếng: “Hôm nay không có ai ở nhà, sẽ không có ai trả lời.”
“Quản gia nhà cậu đâu?” Bạch Lâm Sanh liếc mắt nhìn cậu, sau đó hỏi.
Tô Cẩm Phong khẽ bật cười: “Nhà em làm gì có quản gia, cảnh sát Bạch à, em không phải thiếu gia nhà giàu.”
Bạch Lâm Sanh không khỏi trợn tròn mắt khi nghe cậu nhóc thốt ra những lời này.
Căn biệt thự trước mặt, nhìn thoáng qua đã biết không phải là nơi ở của người bình thường, ấy thế mà cậu nhóc lại bảo mình không phải con nhà giàu.
Đột nhiên, Bạch Lâm Sanh nghe thấy vài âm thanh lanh lảnh, chỉ thấy trước mặt xuất hiện một chùm chìa khóa, “Cho anh nè, em có cầm theo chìa khóa.” Tô Cẩm Phong nở nụ cười trêu chọc, tựa hồ trêu Bạch Lâm Sanh như vậy rất là vui.
Ngó bộ dạng say xỉn của cậu nhóc, Bạch Lâm Sanh chẳng muốn chấp nhặt làm gì.
Dựa theo chỉ dẫn của Tô Cẩm Phong, Bạch Lâm Sanh cuối cùng cũng đưa được cậu nhóc trở lại phòng.
Chỉ là thằng nhãi này say quá không thể tự chăm sóc bản thân, Bạch Lâm Sanh không còn cách nào khác đành phải nán lại hầu hạ.
Bạch Lâm Sanh giúp Tô Cẩm Phong cởi giày, rồi còn thay cậu nhóc đắp chăn.
Tuy rằng Tô Cẩm Phong đã mơ mơ màng màng nhưng hãy còn sót lại chút lý trí, chỉ nghe cậu nhẹ giọng cười: “Ôi, may mắn ghê chưa, còn được cảnh sát Bạch chăm sóc nữa.”
“Thật ra cậu như thế này là đang muốn ăn đòn đúng không?” Sau khi giúp Tô Cẩm Phong đắp xong chăn, Bạch Lâm Sanh lấy ra một bao thuốc từ trong túi sau rồi ngậm lấy.
Nhưng khi trông thấy Tô Cẩm Phong đang nhìn mình, anh đành phải xua tay nhét bao thuốc lá vào lại túi sau, “Yên tâm đi, tôi không hút, chỉ để đỡ thèm tí thôi.”
“Bố mẹ cậu bao giờ mới về?” Mắt thấy trong căn biệt thự to lớn này chỉ có một mình Tô Cẩm Phong, Bạch Lâm Sanh nhịn không được mở miệng hỏi.
Mặc dù anh biết có rất nhiều bậc phụ huynh về nhà muộn là vì bận bịu công việc, càng đừng nói chi tới thời gian chăm sóc con cái.
“Về cái gì mà về? Bọn họ sẽ không trở về!” Chẳng hiểu nguyên cớ do đâu, cảm xúc của Tô Cẩm Phong đột nhiên bạo phát.
Bạch Lâm Sanh chưa từng thấy một Tô Cẩm Phong thất thố như vậy, cậu nhóc xoay người, lấy chăn che mặt, trốn vào trong chăn.
“Ê, có tâm sự gì nói ra xem nào, biết đâu lại khá hơn.” Bạch Lâm Sanh giơ tay, nhẹ nhàng vỗ qua lớp chăn.
Anh cảm thấy hôm nay Tô Cẩm Phong có chút kỳ lạ, quả nhiên là đã xảy ra chuyện.
Bất kể ngày thường Tô Cẩm Phong xuất hiện với vẻ ngoài chín chắn bao nhiêu thì ở bên trong vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Bạch Lâm Sanh chậm rãi nhấc lên tấm chăn đang phủ đầu Tô Cẩm Phong, chỉ thấy cậu nước mắt giàn giụa, đôi mắt trong veo ban đầu giờ đã tối đen mờ mịt, từng giọt lệ trong suốt tràn ra khỏi bờ mi, gương mặt vốn dĩ thanh tú nay lại càng thêm khiến người ta yêu mến.
“Bọn họ chỉ quan tâm tới kết quả học tập, rồi đàn vĩ cầm đến đâu thôi chứ chẳng thèm liếc mắt ngó em một cái.
Trừ những thứ đó ra họ chả bao giờ quan tâm xem em có vấn đề nào khác không! Em đã cố gắng rất nhiều, tại sao bọn họ lại không đoái hoài đến?”
Bạch Lâm Sanh đâu phải kẻ ngốc, vừa nghe Tô Cẩm Phong nói như vậy là đã hiểu ngay vấn đề.
Hẳn là ở cuộc thi vĩ cầm cậu nhóc không thể giành được giải quán quân. Ngoại trừ chuyện này, Bạch Lâm Sanh tạm thời không thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác khiến Tô Cẩm Phong trở nên như vậy.
“Ngốc quá, nghĩ nhiều thế làm gì, tôi biết cậu đã cố gắng rất nhiều.
Chỉ cần cậu thật sự cố gắng, không thẹn với lòng mình là được, lần này không được thì để lần sau.
Chớ nên suy nghĩ lung tung.” Bạch Lâm Sanh vuốt ve mái tóc mềm mại của Tô Cẩm Phong, khóe môi gợi lên một đường cong nhẹ nhàng, khuyên giải an ủi cậu nhóc.
“Dạ.” Tô Cẩm Phong ngoan ngoãn gật đầu sau đó ôm lấy một cánh tay của Bạch Lâm Sanh, tròng mắt khẽ chớp, trông rất đáng thương, “Ngày hôm nay cảnh sát Bạch ở lại đây với em có được không? Chỉ hôm nay thôi.”
Tô Cẩm Phong thực sự đã say, nếu là ngày thường, cậu nhóc sẽ không bao giờ đưa ra yêu cầu như vậy.
Có điều bộ dạng này của Tô Cẩm Phong khiến Bạch Lâm Sanh phải thở dài một hơi.
Kỳ thật, anh có thể tìm cớ thoái thác nhưng chẳng hiểu tại sao, anh lại không thể từ chối cậu nhóc này.
“Chỉ hôm nay thôi đấy, về sau đừng đưa ra loại yêu cầu vô lý như thế nữa, biết chưa?” Bạch Lâm Sanh đồng ý, Tô Cẩm Phong khiến anh không yên lòng, ở cạnh cậu nhóc một đêm cũng không có vấn đề gì.
Nhận được lời ưng thuận của Bạch Lâm Sanh, Tô Cẩm Phong nở nụ cười rạng rỡ, cậu kéo Bạch Lâm Sanh tới để anh nằm kế bên người mình, “Bởi vậy mới nói, em thích cảnh sát Bạch nhất đó.”
Bạch Lâm Sanh vẫn cho rằng, cậu nhóc uống say nói sảng thế nên cũng chẳng đặt nặng trong lòng..