EDITOR: LAM
Thời điểm bố mẹ Tô Cẩm Phong chạy tới bệnh viện, thứ họ nhận được là tin Tô Cẩm Phong đã qua đời.
Bạch Lâm Sanh gục đầu xuống ngồi ở một bên, anh hoàn toàn không ngờ sự việc lại phát triển theo chiều hướng này.
Sau khi bố mẹ Tô Cẩm Phong nhìn thấy anh, bọn họ nhanh chóng bước đến, lớn tiếng hỏi: “Sao lại thế này?! Cẩm Phong nhà chúng tôi ngày thường ngoan ngoãn nghe lời, tại sao chuyện này lại xảy ra với con tôi? Nhất định là do tên cảnh sát là cậu, là cậu hại Cẩm Phong của chúng tôi!”
“Cháu thật sự xin lỗi, cháu chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện lại thành ra như thế…” Bạch Lâm Sanh nói còn chưa dứt câu mà đã bị thứ âm thanh lanh lảnh cắt ngang.
Bạch Lâm Sanh chỉ cảm thấy hai má đau rát, mặt của anh lệch sang một bên, tuy rằng bị đánh nhưng anh cũng không có gì để bào chữa.
“Hu hu… Cẩm Phong, Cẩm Phong…” Mẹ của Tô Cẩm Phong ôm mặt, gào khóc thảm thiết, đã để người đầu bạc tiễn người đầu xanh thì thôi đi mà nay Tô Cẩm Phong lại còn qua đời tức tưởi như vậy, bất kể là ai cũng không thể chấp nhận.
Đến cả Bạch Lâm Sanh cũng không thể chấp nhận một cái kết như thế, tâm trí anh cứ lặp đi lặp lại khoảng thời gian ở bên cạnh Tô Cẩm Phong, một Tô Cẩm Phong khóc lóc, mỉm cười, trêu chọc hiện ra sống động ngay trước mắt.
Một giây trước, rõ ràng Tô Cẩm Phong hãy còn đùa giỡn với anh, một giây sau, Tô Cẩm Phong lại chết ngay trong vòng tay của mình.
“Thân nhân của người quá cố, xin mời qua đây ký tên.” Bên cạnh vang lên giọng nói của bác sĩ, bố mẹ Tô Cẩm Phong đau lòng đi tới.
Bạch Lâm Sanh chậm chạp đứng dậy, lảo đảo bước ra khỏi bệnh viện.
Anh không thể chấp nhận, không thể chấp nhận sự thật này.
Tô Cẩm Phong! Tô Cẩm Phong! Bạch Lâm Sanh hận không thể hét lên một tiếng, dường như chỉ cần anh gọi tên, chủ nhân của cái tên đó sẽ xuất hiện ngay trước mặt anh.
Song, anh biết điều đó là không thể, tất cả mọi thứ đều không thể.
【Cảnh sát Bạch.】 Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, Bạch Lâm Sanh dáo dác nhìn xung quanh nhưng lại không thấy bóng dáng người nọ.
Sớm biết có ngày hôm nay, anh đã chẳng thân thiết với Tô Cẩm Phong, nếu không bởi vì anh, cậu nhóc đã không trở thành mục tiêu của bọn phạm tội, cũng sẽ không vì thế mà mất mạng.
Từ ngày Tô Cẩm Phong qua đời, Bạch Lâm Sanh mỗi lúc một sa sút, anh không còn bận tâm đến công việc, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện hút thuốc, uống rượu.
Hiện tại anh mới phát hiện mình thích Tô Cẩm Phong xiết bao, chỉ cần nhớ đến nụ cười tỏa nắng như ánh mặt trời của Tô Cẩm Phong là anh lại cảm thấy đau đớn khôn cùng.
Nụ cười mà xưa kia anh yêu quý nhất giờ đây đã không còn được nhìn thấy nữa rồi.
“Sếp, anh phải phấn chấn lên chứ!” Mặc dù người trong cục ai cũng thương xót trước cái chết của Tô Cẩm Phong nhưng khi trông thấy dáng vẻ của Bạch Lâm Sanh như vậy, đại đa số đều cho rằng Bạch Lâm Sanh sa sút thành bộ dạng này là một điều rất không nên.
Bạch Lâm Sanh nếu không phấn chấn vùng dậy báo thù cho Tô Cẩm Phong, vậy thì Tô Cẩm Phong làm sao có thể siêu thoát được?
Chỉ là Bạch Lâm Sanh của hiện tại nghe không lọt lỗ tai những lời này, anh thơ thẩn bước ra khỏi cục, ngay cả việc bản thân muốn đi đâu cũng không biết.
Thế nhưng trong vô thức, Bạch Lâm Sanh vẫn luôn đi đến những nơi mà trước kia anh và Tô Cẩm Phong đã từng tới.
Sau cái chết của con trai, bố mẹ Tô Cẩm Phong đã chuyển sang sinh sống tại một thành phố khác, bởi vì nếu tiếp tục sống ở đây sẽ chỉ khiến họ càng thêm đau lòng.
Tất cả những sự vật, sự việc chốn này đều khiến người ta nhớ về quá khứ.
Bạch Lâm Sanh sực tỉnh khi đứng trước nhà của Tô Cẩm Phong, bên trên có dán một tờ thông báo bán nhà.
Bạch Lâm Sanh vẫn luôn đinh ninh rằng, Tô Cẩm Phong chắc chắn đang ở trong nhà đọc sách hoặc là kéo đàn vĩ cầm, vân vân.
Một cậu nhóc điềm đạm nho nhã như Tô Cẩm Phong, lúc ở nhà nhất định sẽ làm như thế đúng không?
Trái tim đau đớn kịch liệt khiến người ta không thở nổi, rõ ràng không muốn nghĩ tới nhưng vẫn cứ xuất hiện liên tiếp trong đầu.
Rõ ràng muốn quên đi nhưng rồi lại khắc sâu tận đáy lòng, “Tô Cẩm Phong…”
Bất thình lình, trước mặt Bạch Lâm Sanh xuất hiện một người đàn ông đeo kính râm, hắn khoác một chiếc áo măng tô, hình thức ăn mặc trông cực kì giống Tô Cẩm Phong.
Người nọ đang quan sát căn nhà, thời điểm Bạch Lâm Sanh nhìn thấy người nọ cũng là lúc anh nghĩ mình đã trông thấy Tô Cẩm Phong, đến cả thân hình cũng giống Tô Cẩm Phong như đúc.
“Tô Cẩm Phong!” Bạch Lâm Sanh nhịn không được hô lên một tiếng, chỉ là người nọ không có bất kì phản ứng nào.
Anh vốn định chạy tới xem có phải là Tô Cẩm Phong hay không nhưng rồi lại thấy người nọ lấy ra một điếu thuốc, bắt đầu châm lửa.
Tô Cẩm Phong không bao giờ hút thuốc, cậu nhóc ghét cay ghét đắng thứ mùi ấy.
Bạch Lâm Sanh khựng lại, ngơ ngác nhìn người nọ, có điều người nọ từ đầu đến cuối hoàn toàn không để ý đến anh.
Tiếp đó, hắn chậm rãi xoay người rời đi.
Bạch Lâm Sanh vỗ trán, thở hổn hển, Tô Cẩm Phong đã mất, anh phải chấp nhận sự thật này.
Bạch Lâm Sanh dựa lưng vào bức tường phía sau, cơ thể dần dần trượt xuống, anh ngồi xổm ở đó, vùi mặt mình vào giữa hai đầu gối hệt như một kẻ vô gia cư.
Nghe thấy bên tai vọng lại tiếng bước chân, với tầm nhìn hiện tại của mình, Bạch Lâm Sanh chỉ có thể trông thấy một đôi giày da màu đen, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe thấy có người nói, “Này anh kia.”
Bạch Lâm Sanh từ từ ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, nhưng bởi vì ánh mặt trời chói chang sau lưng người nọ nên Bạch Lâm Sanh chẳng thể thấy rõ gương mặt của hắn.
Tuy nhiên, anh có thể nhận ra người trước mặt này có thân hình rất giống Tô Cẩm Phong, anh nhìn thấy một điếu thuốc đang hút dở giữa những ngón tay mảnh mai và trắng nõn của hắn.
“Tôi khá là ưng ý căn nhà này nhưng tôi lại không tìm được số điện thoại của chủ hộ, anh có biết số không?” Người đàn ông vừa từ tốn hút thuốc vừa nói, đó là loại hơi thở của người trưởng thành, bộc lộ rõ nét khí chất và tài năng.
“Tôi biết, nhưng căn nhà này không bán.” Bạch Lâm Sanh nhịn không được thốt ra một câu mà đến cả chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại nói ra những lời ấy.
“Ồ.” Âm cuối trong câu nói của người đàn ông có chút kéo dài, hiển nhiên là chẳng mấy để ý, “Chỉ là cảnh sát Bạch này, bán hay không bán hình như đâu tới lượt anh quyết định?”
Kim khí lạnh lẽo kề sát trán, Bạch Lâm Sanh rốt cục cũng tỉnh táo lại nhìn người đàn ông trước mặt.
Tuy rằng ánh mặt trời quá chói mắt khiến cho Bạch Lâm Sanh phải nheo mắt lại, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy, khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên.
Chỉ nghe người đàn ông thong thả nói, “Hóa ra cảnh sát Bạch là một kẻ đa sầu đa cảm đến thế sao? Chẳng phải chỉ là một người đã chết thôi à? Trước kia đâu có thấy anh giống như bây giờ.” Giọng điệu tràn ngập mỉa mai lẫn khinh khi.
“Là mày đã giết Tô Cẩm Phong?!” Bạch Lâm Sanh không quan tâm họng súng đang chĩa vào trán mình, anh đứng bật dậy, ngó đăm đăm kẻ trước mặt.
Người nọ nở nụ cười giễu cợt, hiển nhiên là tỏ vẻ coi thường: “Xem ra thằng nhóc đó rất được anh coi trọng, hoặc là phải nói, giết đúng người rồi?”
Câu hỏi sau cùng này càng khiến Bạch Lâm Sanh thêm phẫn nộ, quả nhiên bọn chúng muốn trả thù anh, Tô Cẩm Phong đúng là đã bị anh hại chết.
Hiện tại, Bạch Lâm Sanh bất chấp tất cả, cho dù họng súng có kề trước trán, anh vẫn tức giận xông tới, hận không thể ngay tại chỗ tử hình kẻ trước mặt! Kể cả khi anh phải vì thế mà phạm tội!
Người đàn ông cũng không phải dạng tầm thường, tay kia của hắn nhanh chóng rút súng ra, bắn thẳng vào chân Bạch Lâm Sanh mà chính bản thân hắn cũng lùi lại vài bước.
Khẩu súng đã được gắn thiết bị giảm thanh nên sẽ chẳng có ai chú ý tới chuyện đang diễn ra ở bên này.
Thế nhưng, dù có người phát hiện thì đã sao?
“Tuy rằng giết anh sẽ đỡ đi một mối tai họa nhưng nhìn dáng vẻ thống khổ này của anh lại càng làm người ta thấy hả hê hơn nhiều.” Hắn nở nụ cười lạnh lẽo, sinh mạng của một con người với hắn mà nói chẳng là cái thá gì cả, chỉ cần thỏa mãn mục đích cá nhân, bất cứ chuyện gì hắn cũng có thể làm ra được.
“Mày!” Bạch Lâm Sanh muốn nhào lên lần nữa, kết quả là cái chân còn lại cũng ăn một phát đạn.
Người nọ hờ hững hút thuốc sau đó nói: “Hôm nay tạm tha cho cảnh sát Bạch, nếu như anh có năng lực, vậy thì lần sau hãy giết tôi trước khi tôi kịp giết chết anh.”
Một tiếng cười nhẹ vang lên bên tai, mang theo cảm giác giễu cợt và khinh thường.
Đợi đến lúc Bạch Lâm Sanh hoàn hồn, người nọ đã đi được một quãng khá xa, thứ duy nhất xuất hiện trong tầm mắt của Bạch Lâm Sanh chính là bóng lưng giống Tô Cẩm Phong như đúc.
Tác giả có lời muốn nói: A a a a ~~!! ~ Tui thích ngược lắm, che mặt.
【Đúng là tự tìm đường chết mà~】
TÂM SỰ NÀO: Truyện của Tử Đình quý vị nhớ đội mũ bảo hiểm xịn chút nha.
=]].