Lâu Đài Hạnh Phúc

Colin lắc nhẹ Alesandra để đánh thức nàng vào sáng sớm hôm sau. “Cưng à, mở mắt ra nào. Ta muốn nói chuyện với em trước khi đi.”

Nàng cố ngồi dậy. “Chàng đi đâu vậy?”

“Đi làm”, chàng trả lời.

Nàng dợm chuồi người xuống trở lại dưới tấm chăn. Colin nghiêng người và giữ lấy vai nàng. Chàng không biết nàng có mở mắt hay không vì những lọn tóc quăn che phủ mặt nàng, chặn mát tầm nhìn. Chàng giữ nàng một tay còn tay kia vén tóc nàng ra sau. Chàng vừa bực vừa cảm thấy thú vị. “Em tỉnh ngủ chưa?”

“Em tin là mình tỉnh rồi.”

“Ta muốn em ở trong nhà cho đến khi ta về. Ta đã cho Stefan và Raymond biết nhiệm vụ của họ rồi.”

“Tại sao em phải ở trong nhà?”

“Em đã quên hợp đồng có hiệu lực trong ba mươi ngày sao?”

Nàng ngáp lớn. Nàng đoán là mình quên thật. “Ý chàng là em sẽ bị giam giữ suốt một tháng?”

“Chúng ta sẽ làm vậy mỗi ngày, vợ à.”

“Colin, mấy giờ rồi?”

“Vừa qua khỏi bình minh vài phút.”

“Ôi Chúa lòng lành.”

“Em có nghe ta nói không đấy?” Nàng không trả lời. Nàng rời giường, mặc áo choàng và đi vào phòng ngủ của chàng. Chồng nàng đi theo.

“Em đang làm gì vậy?”

“Đến giường của chàng.”

“Tại sao?”

“Em thuộc về chỗ này.”

Nàng vùi người xuống dưới tấm chăn của chồng và ngủ thiếp đi một phút sau đó. Chàng kéo lại tấm chăn, cúi xuống hôn trán nàng.

Flannaghan chờ chàng trong phòng khách. Colin dặn dò vài điều với người quản gia. Ngôi nhà của họ sẽ trở thành một pháo đài trong suốt ba mươi ngày tới, và không ai khác ngoài những người trong gia đình được phép vào.

“Giữ cho khách khứa ở ngoài thì dễ lắm, thưa ngài, nhưng giữ công chúa của ngài ở trong nhà là điều vô cùng khó khăn.”

Dự đoán của Flannaghan tỏ ra khá chính xác. Trận chiến bắt đầu khoảng cuối giờ sáng hôm đó. Người quản gia phát hiện nữ chủ nhân mới của mình đang ngồi bẹp dưới sàn phòng ngủ của Colin. Xung quanh nàng là những đôi giày của chồng. “Người đang làm gì vậy, thưa công chúa?”

“Colin cần những đôi bốt mới”, nàng trả lời. “Nhưng có ít nhất năm đôi mà anh ấy chưa đi lần nào. Anh ấy có vẻ yêu thích kiểu Hessian cổ điển dù kiểu Wellington hiện nay đang khá thịnh hành.”

Alesandra chăm chú quan sát từng đế giày. “Flannaghan, anh có để ý phần gót giày bên chân trái có vẻ ít mòn hơn bên kia không?”

Người quản gia quỳ xuống bên cạnh và nhìn chiếc giày nàng chìa ra cho anh. “Trông nó còn mới toanh”, anh nhận xét. “Nhưng tôi biết là anh ấy đã đi...”

“Đúng, anh ấy đã đi những đôi bốt này”, nàng cắt ngang. Nàng giơ cao chiếc giày bên chân phải lên. “Chiếc này cũng đã đi rồi, đúng không?”

“Người tính làm gì với chúng, thưa công chúa?”

“Chúng ta sẽ nói chuyện riêng bây giờ, Flannaghan. Ta không muốn bất kỳ điều gì của cuộc đối thoại này đến tai Colin. Anh ấy rất nhạy cảm về cái chân của mình.”

“Tôi sẽ không nói gì cả.”

Nàng gật đầu. “Có vẻ như cái chân bị thương của Colin ngắn hơn chân bên kia một chút xíu. Ta muốn người đóng giày nhìn những đôi giày này và chỉnh lại một chút.”

“Ý người là sẽ làm cho gót giày một bên dày hơn? Colin sẽ nhận ra đấy, công chúa.”

Nàng lắc đầu. “Ta đang nghĩ đến việc chèn thêm một cái gì đó - có thể là một miếng đệm da mềm theo chiều dài đáy giày. Giờ ai đóng giày cho Colin?

“Hoby đấy”, Flannaghan trả lời. “Mọi quý ông giới thượng lưu đều đến chỗ ông ấy.”

“Vậy thì không để ông ấy làm được”, nàng chặn lại. “Ta không muốn bất kỳ ai biết cuộc thử nghiệm này. Chúng ta phải tìm người khác.”

“Có Curtis”, Flannaghan đề xuất sau một hồi cân nhắc, “Ông ấy đã từng đóng giày cho cha của Colin. Giờ thì ông ấy nghỉ hưu rồi, nhưng vẫn sống ở Luân Đôn và ông ấy có thể sẽ giúp người.”

“Ta đi gặp ông ấy ngay đây. Ta sẽ chỉ đem theo một đôi giày của Colin thôi. Nếu thần may mắn ở bên chúng ta thì chồng ta sẽ không phát hiện ra chúng mất tích.”

Flannaghan dội một gáo nước lạnh vào sự nhiệt tình của nàng bằng cái lắc đầu dứt khoát. “Người không thể ra khỏi nhà. Tôi sẽ rất vui được thực hiện tiếp công việc này”, anh vội nói thêm khi trông nàng có vẻ muốn tranh cãi. “Nếu người viết ra những gì người muốn Curtis làm...”

“Đúng rồi”, nàng đồng ý. “Ta sẽ làm một danh sách các đề xuất. Thật là một ý kiến hay. Anh sẽ đi trưa nay chứ?”

Người quản gia lập tức tán thành. Alesandra đưa cho Flannaghan đôi bốt và đứng lên. “Nếu kế hoạch này có hiệu quả, ta sẽ đặt Curtis làm một chiếc bốt kiểu Wellington cho Colin, vậy là anh ấy sẽ có một đôi mới. Và bây giờ thì, Flannaghan, ta có thêm một số yêu cầu nữa cần anh giúp.”

“Vâng, thưa công chúa.”

“Anh vui lòng đem một lá thư đến chỗ bác sĩ Winters nhé. Ta cần gặp ông ấy cuối giờ chiều.”

“Vâng, được ạ”, Flannaghan gật đầu. “Tôi xin cả gan được phép hỏi tại sao công chúa cần gặp bác sĩ không?”

“Ta sẽ bị ốm chiều nay.”

Flannaghan kinh ngạc. “Công chúa ư? Làm sao người biết...”

Nàng thở dài đánh sượt. “Nếu ta giải thích đầy đủ cho anh hiểu và xin anh giữ bí mật thì anh sẽ phải nói dối ông chủ của mình. Chúng ta không thể làm thế, đúng không?”

“Không, tất nhiên là không rồi.”

“Vì như vậy, Flannaghan, tốt nhất là anh không nên biết gì hết.”

“Việc này liên quan đến Colin, phải không?”

Nàng mỉm cười trả lời. “Có lẽ vậy.” Nàng để Flannaghan cất giày vào tủ và về phòng mình để lập danh sách yêu cầu cho người thợ đóng giày. Những đôi bốt nàng đặt làm bằng da dê đen mềm và ghi chú thêm rằng nàng mong Curtis sẽ có thể kéo dãn mũi giày đủ để thoải mái đưa chân vào mà nàng tin chắc ông có thể làm được.

Rồi Alesandra gửi thư cho bác sĩ Winters hẹn gặp lúc bốn giờ chiều.

Vị bác sĩ rất đúng giờ. Stefan hộ tống ông vào phòng khách. Anh nhăn nhó mặt mày vì công chúa cứ khăng khăng để vị bác sĩ vào nhà trái lệnh Colin. Nàng chỉ mỉm cười thật ngọt với anh.

“Chồng công chúa ra lệnh cụ thể cho chúng tôi là không ai ngoài người nhà được phép cho vào”, anh thì thầm.

“Ngài Winters cũng như người nhà mà”, nàng phản bác. “Và ta cảm thấy không khỏe lắm, Stefan. Ta cần bác sĩ khám.”

Tức thì người cận vệ tỏ ra ân hận. Alesandra cảm thấy hơi có lỗi một chút vì lời nói dối trắng trợn đó. Tuy nhiên, nàng để nó trôi vèo vào quá khứ thật nhanh khi nhắc nhở mình rằng nàng làm điều đó chỉ vì sự quan tâm tận đáy lòng với Colin mà thôi. Nàng để người cận vệ ra ngoài và đóng cánh cửa kiểu Pháp lại. Bác sĩ Winters đứng cạnh nàng. Ông xách chiếc túi da nâu bằng một tay. Nàng mời ông ngồi xuống một chiếc trường kỷ.

“Nếu người thấy khó ở, sao người không nằm trên giường, công chúa?”

Nàng mỉm cười với bác sĩ. “Ta không bị ốm”, nàng tuyên bố. “Ta thấy hơi ngứa cổ họng, vậy thôi.”

“Vậy thì trà nóng sẽ có ích đấy. Một cốc rượu nhỏ cũng sẽ có tác dụng.” Nàng không thể tiếp tục nói dối được nữa. Người đàn ông tóc trắng này rất chân thành và có vẻ rất quan tâm đến nàng. “Ta có mục đích khác khi yêu cầu ông đến đây”, nàng thừa nhận. “Ta muốn nói chuyện với ông về Colin.”

Alesandra ngồi xuống ghế đối diện và đặt tay trong lòng. “Ta đã lừa ông đến đây”, nàng làm như thể mình vừa thú nhận phạm một lỗi cực kỳ xấu xa. “Cổ họng của ta thật sự không gây khó chịu gì hết. Thật ra thì nó chỉ đau một lần duy nhất khi ta quát ông chồng cứng đầu của mình và ta biết là ta không thể.”

Bác sĩ Winters mỉm cười. “Colin có thể trở nên cứng đầu ư?”

“Vâng”, nàng thì thầm.

“Vậy là cậu ấy bị ốm?”, vị bác sĩ hỏi, cố hiểu ra lý do thật sự việc ông được gọi đến.

Nàng lắc đầu. “Cái chân của anh ấy”, nàng thì thào giải thích. “Anh ấy không nói gì về vết thương đó vì rất nhạy cảm với nó, ông biết đấy, nhưng ta biết anh ấy bị đau khủng khiếp. Ta muốn biết có cách nào có thể làm giảm cơn đau khó chịu cho anh ấy không.”

Vị bác sĩ tựa lưng vào nệm. Sự lo lắng hiển hiện trên khuôn mặt công chúa khiến ông biết nàng thật lòng quan tâm đến vết thương của Colin. “Cậu ấy không nói với công chúa đã vượt qua nỗi đau đớn đó bằng cách nào sao?”

“Không.”

“Một con cá mập đã táp một phần chân của cậu ấy, công chúa ạ. Tôi chăm sóc cậu ấy, và đó là thời điểm tôi phải cân nhắc có nên cưa chân cậu ấy không. Nhưng Nathan, cộng sự của Colin không để tôi làm điều đó. Chồng của người lúc ấy đang trong tình trạng không thể cho tôi biết ý kiến của mình. Cậu ấy bị hôn mê suốt khoảng thời gian đó.”

Tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc đối thoại. Flannaghan bước vào phòng cùng một cái khay bạc. Cả Alesandra lẫn bác sĩ Winters đều không nói lời nào cho đến khi người quản gia phục vụ họ bằng hai tách trà nóng và bước ra ngoài.

Bác sĩ Winters đẩy nhẹ cái túi qua một bên, ngả người tới trước lấy một cái bánh quy ngọt. Ông cắn một miếng và nháp một ngụm trà lớn. “Colin sẽ vô cùng khó chịu nếu biết chúng ta đang thảo luận về tình trạng của anh ấy”, nàng thú nhận. “Và ta cảm thấy có lỗi vì biết anh ấy sẽ không hài lòng với mình.”

“Thật vô lý”, bác sĩ Winters phản bác. “Công chúa thật sự quan tâm đến cậu ấy cơ mà. Tôi sẽ không nói với cậu ấy chuyện này đâu. Bây giờ thì, như công chúa đề nghị. Làm thế nào để giúp cậu ấy? Tôi đề xuất thuốc phiện hoặc rượu khi cơn đau trở nên trầm trọng nhưng tôi biết Colin sẽ không dùng cả hai thứ đó.”

“Vì thể diện ư?”, nàng hỏi, cố hiểu tại sao.

Winters lắc đầu. “Sự lệ thuộc. Thuốc phiện sẽ gây nghiện, công chúa ạ, và có người nói tinh thần cũng có thể bị lệ thuộc vào nó. Colin sẽ không mạo hiểm bất chấp thế nào đi nữa.”

“Ta hiểu rồi”, nàng nói.

“Tôi cũng đề xuất một cái khung thép vừa vặn nối từ đầu gối đến mắt cá chân. Colin kinh sợ ý tưởng đó.”

“Anh ấy là người kiêu hãnh.”

Winters gật đầu. “Cậu ấy sáng suốt hơn tôi. Tôi không tin cậu ấy có thể đi lại được mà không có sự trợ giúp nhưng cậu ấy chứng tỏ tôi đã sai. Những múi cơ còn lại bên chân trái vẫn đủ mạnh hỗ trợ cậu ấy. Giờ thì cậu ấy chỉ hơi khập khiễng.”

“Vào ban đêm, khi yếu đi bởi những cơn đau, anh ấy mới đi khập khiễng.”

“Nên dùng khăn nóng. Dĩ nhiên nó không thể làm cho cái chân khỏe hơn nhưng sẽ làm giảm đi sự khó chịu. Xoa bóp nhẹ nhàng cũng có tác dụng.”

Nàng tự hỏi làm sao để Colin cho phép nàng làm theo những chỉ dẫn này. Tuy vậy, nó là vấn đề của nàng, không phải của bác sĩ Winters, nàng sẽ lo lắng về điều đó sau khi bác sĩ đi về.

“Còn gì nữa không ạ?”, nàng hỏi. “Cậu ấy nên nghỉ ngơi không đi lại khi cơn đau gia tăng. Mà thật ra thì cậu ấy không nên đợi cho đến khi nó gây đau đớn khổ sở như vậy.” Alesandra gật đầu đồng ý. Nàng hoàn toàn nản chí nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản để vị bác sĩ không thể thấy sự thất vọng của mình. Những gợi ý của ông đều quá hời hợt.

“Ông cho ta những khuyến nghị để xử lý các triệu chứng, bác sĩ Winters, nhưng ta hy vọng ông có thể có một vài ý tưởng xử lý căn nguyên.”

“Người đang hy vọng một phép màu rồi”, Winters trả lời. “Không gì có thể làm cho cái chân lành lặn trở lại đâu, công chúa à.” Giọng ông thật tử tế.

“Phải”, nàng thì thầm. “Ta đang hy vọng một phép màu, ta nghĩ thế. Mặc dù vậy, những gợi ý của ông chứng tỏ có kết quả tốt. Nếu nghĩ ra thêm điều gì, ông sẽ viết thư cho ta chứ? Ta có thể áp dụng tất cả các lời khuyên của ông.”

Bác sĩ Winters lấy cái bánh quy cuối cùng trong khay. Tâm trí ông bận rộn bởi chuyện của Colin và ông không hề nhận ra mình đã đều đặn ăn hết bánh. Alesandra rót thêm trà vào tách cho ông.

“Có phải tất cả các ông chồng đều bướng bỉnh không?”, nàng hỏi vị bác sĩ.

Ông mỉm cười. “Nó dường như là điểm đặc trưng chung.”

Ông kể cho nàng nghe vài câu chuyện thú vị liên quan đến những quý ông có tước hiệu không chịu thừa nhận họ cần bác sĩ thế nào. Câu chuyện mà ông thích nhất là về vị Hầu tước của Ackerman. Quý ông đó tham gia vào một cuộc đấu súng. Ông ta bị bắn vào vai và không cho phép bất cứ ai nhìn thấy vết thương.

Bác sĩ Winters được anh trai Hầu tước gọi đến để chăm sóc ông ta. “Chúng tôi tìm thấy ông ta tại một bàn đánh bạc trong câu lạc bộ White. Ba người bạn của ông ta cố kéo ông ta đi. Khi chúng tôi cởi áo khoác ra, trời ơi, máu vương khắp nơi.”

“Hầu tước có bình phục lại không?” Winters gật đầu. “Ông ta bướng lắm, không dễ chết đâu. Ông ta nói về vết thương cứ như nó là một vết cắt không đáng kể cho đến khi bất tỉnh nhân sự. Tôi khuyên Hầu tước phu nhân nên trói ông ta lại trên giường đến khi ông ta bình phục.”

Alesandra bật cười vì hình ảnh khôi hài ấy. “Colin bướng bỉnh trong mọi mặt”, nàng thở dài tuyên bố. “Ta sẽ rất cảm kích nếu ông vui lòng giữ bí mật chuyện này. Như ta nói ban nãy, Colin khá nhạy cảm với cái chân của mình.”

Bác sĩ Winters đặt tách trà cùng cái đĩa lót trở vào khay, lấy túi đeo và đứng dậy. “Người không cần lo lắng đâu, thưa công chúa. Tôi sẽ không nói điều gì về sự thăm viếng này. Người sẽ rất bất ngờ nếu tôi cho người biết có bao nhiêu người vợ tìm đến tôi để lấy lời khuyên liên quan đến tình trạng sức khỏe của chồng họ.”

Cánh cửa phòng khách đột ngột mở ra ngay khi Winters chạm lấy tay cầm. Colin xuất hiện nơi ngưỡng cửa, chàng tránh chỗ cho bác sĩ. Chàng khẽ gật đầu chào Winters và nhìn vợ mình. “Flannaghan nói em bị ốm.” Chàng không để nàng trả lời, quay sang vị bác sĩ. “Cô ấy bị sao thế?”

Alesandra không muốn Winters phải nói dối vì nàng. “Em bị ngứa cổ họng nhưng giờ đỡ hơn rồi. Bác sĩ Winters dặn em phải uống trà nóng”, nàng nhìn vị bác sĩ kèm cái gật đầu. “Vâng, tôi đã khuyên công chúa như vậy.” Winters xác nhận.

Có chuyện không ổn lắm, nhưng Colin không thể vạch ra nó là chuyện gì. Alesandra không nhìn vào mắt chàng. Chàng hiểu nàng đủ để biết nàng không nói thật. Trông nàng chẳng có vẻ ốm đau. Đôi má ửng đỏ, cho biết nàng đang ngượng vì điều gì đó. Chàng quyết định sẽ đợi cho đến lúc họ chỉ ở một mình rồi sẽ tìm ra sự thật.

Alesandra đứng cạnh Colin khi chàng hỏi thăm vị bác sĩ. Nàng tình cờ liếc qua vai và thấy Flannaghan đứng cách đó vài bước chân. Người quản gia tặng nàng vẻ mặt thông cảm của anh ấy.

Nàng thấy có lỗi vì đã nói dối chồng và vẻ mặt của Flannaghan làm nàng cảm thấy tệ hơn.

Động cơ của mình hoàn toàn trong sáng, nàng lập tức tự nhủ. Nhưng rồi lại thở ra nhè nhẹ. Nàng đã được tha thứ khi lập một bộ sổ sách thứ hai vì Mẹ bề trên. Tội lỗi vẫn là tội lỗi, Mẹ bề trên đã nói thế khi bà phát hiện ra trò lừa đảo nho nhỏ của nàng. Lớn hay nhỏ, không quan trọng. Lạy Chúa, Mẹ bề trên với giọng cương quyết đầy quyền hành, đọc chính xác danh sách từng tội của những người đàn ông và đàn bà trên trái đất này. Danh sách của Alesandra, Mẹ bề trên phỏng đoán, thì có lẽ đủ dài để chạm đến đáy đại dương.

Alesandra không tin mình đã phạm nhiều tội đến vậy hoặc thường xuyên đến thế. Nàng cho rằng danh sách đó chỉ dài bằng chiều dài cái bóng của mình bây giờ thôi. Nàng tưởng tượng Đấng tối cao lập hai cột trên danh sách dành cho nàng - một cột cho những vi phạm nhỏ và cột kia cho những tội lớn hơn.

Nàng bị kéo trở lại thực tế đột ngột khi nghe bác sĩ Winters nói, “Tôi lấy làm tiếc khi nghe về việc ngài mất Kim Cương, Colin. Thật không may”.

“Chàng bị mất một viên kim cương sao?” Alesandra thốt lên.

Colin lắc đầu. “Nó là một con tàu, Alesandra. Nó bị chìm cùng tất cả hàng hóa trên đó. Winters, làm thế nào ông biết việc này sớm vậy? Ta chỉ mới biết hôm qua.”

“Một người bạn của tôi có vài giao dịch kinh doanh tại Lloyd’s hôm nay. Một nhân viên của họ đề cập đến chuyện đó. Họ bảo hiểm mất mát, phải không?”

“Vâng.”

“Có đúng nó là con tàu thứ hai mà ngài và Nathan bị mất trong năm nay?”

Colin gật đầu.

“Sao chàng không nói em biết?” Alesandra hỏi. Nàng cố gắng không để sự tổn thương ảnh hưởng đến giọng nói. Nhưng đó là một nhiệm vụ khó khăn.

“Ta không muốn em lo lắng”, Colin trả lời.

Nàng không tin chàng nói đầy đủ lý do. Đúng vậy, có lẽ thật sự chàng không muốn làm nàng lo lắng, nhưng quan trọng hơn, là chàng không muốn chia sẻ các gánh nặng với nàng. Nàng cố gắng để không cảm thấy bị xúc phạm. Colin đã giữ kín các dự định của mình trong một thời gian dài và chắc chắn không dễ dàng để chàng thổ lộ những điều bí mật ấy với bất kỳ ai, thậm chí với cả vợ mình.

Nàng sẽ phải kiên nhẫn, nàng quyết định vậy. Colin rồi sẽ quen với việc có nàng ở quanh mình trước khi cảm thấy đủ thoải mái để giãi bày tâm sự. Chồng nàng vẫn còn nói chuyện với vị bác sĩ khi nàng cáo từ và lên lầu. Nàng vào phòng mình và bắt đầu lập danh sách các chỉ dẫn của bác sĩ để giúp làm dịu cơn đau cho chân Colin, nhưng tâm trí nàng cứ ở đâu đâu, không tập trung vào công việc.

Chết tiệt, lẽ ra chàng nên kể cho nàng nghe về con tàu. Nếu chàng lo lắng thì nàng cũng có quyền lo lắng. Vợ chồng phải chia sẻ các vấn đề của họ với nhau, đúng không? Flannaghan đến mời nàng xuống dùng bữa tối. Trên đường xuống dưới lầu, nàng nhờ anh giúp đỡ thêm việc khác.

“Anh có biết chuyện rắc rối của Tử tước Talbolt không?”

“Ồ, có”, Flannaghan trả lời nàng lập tức. “Tất cả mọi người đang nói về chuyện đó. Phu nhân Roberta đã bỏ chồng.”

“Colin cấm ta không được nói chuyện với Tử tước và ta phải nghe lời anh ấy. Anh ấy nghĩ là ta sẽ làm Tử tước khó chịu.”

“Vậy tại sao công chúa muốn nói chuyện với ông ấy?”

“Ta tin là có mối liên kết giữa sự biến mất đột ngột của vợ ông ấy với một người bạn của ta, tiểu thư Victoria. Cô ấy cũng biến mất, Flannaghan à. Ta nhờ anh nói chuyện với những người hầu của Tử tước. Ta muốn biết phu nhân Roberta có nhận các món quà nhỏ từ người ngưỡng mộ bí mật nào không.”

“Loại quà thế nào vậy công chúa?”

Nàng nhún vai. “Hoa - có thể là sô cô la”, nàng nói. “Những cô hầu gái có chú ý đến các món quà như thế không?”

Flannaghan gật đầu. “Có chứ, dĩ nhiên là họ luôn để mắt tới. Và họ cũng sẽ truyền tai nhau. Dù vậy họ sẽ không nói cho tôi biết đâu. Giờ thì đầu bếp có thể tìm ra điều gì đó vào ngày mai khi đi chợ. Tôi sẽ yêu cầu chị ấy nghe ngóng cho công chúa.”

“Tốt quá, vui lòng giúp ta nhé.”

“Hai người đang thì thầm chuyện gì vậy?”

Colin lên tiếng hỏi từ ngưỡng cửa phòng ăn. Nàng giật mình, chàng mỉm cười. “Em có vẻ hơi bồn chồn tối nay nhỉ”, chàng nhận xét.

Nàng không đáp trả lại nhanh chóng như thường lệ, im lặng theo Flannaghan vào phòng ăn. Colin kéo ghế cho vợ rồi ngồi xuống chỗ mình ở đầu bàn ăn, góc kề chỗ nàng.

“Em sẽ bị nhốt trong nhà một tháng ư?”, nàng thốt lên.

“Đúng.”

Chàng đang bị phân tán bởi việc sắp xếp phân chia thư từ và không thèm nhìn nàng lấy một cái khi trả lời. Người đàn ông này thậm chí không thể tách rời công việc khỏi bữa ăn hàng ngày. Nàng thắc mắc liệu chàng có gặp vấn đề về tiêu hóa hay không và suýt nữa đã buột miệng hỏi chàng câu hỏi riêng tư đó. Nàng thay đổi ý định và chuyển sang vấn đề cấp thiết hơn.

“Thế còn buổi vũ hội ra mắt đầu tiên của Catherine thì sao? Chỉ còn một tuần nữa thôi và em không muốn bỏ lỡ nó đâu.”

“Ta sẽ kể cho em nghe tất cả.”

“Chàng sẽ đi mà không có em ư?” Nghe như nàng bị xúc phạm.

Chàng mỉm cười. “Đúng thế. Ta phải tham dự. Và em phải biết điều về chuyện đó.”

Quai hàm chàng siết chặt nghiêm nghị và nàng biết chàng sẽ không nhượng bộ. Nàng gõ những ngón tay xuống mặt bàn trong tâm trạng kích động.

“Chàng thật khiếm nhã khi đọc thư từ tại bàn ăn.”

Colin mải đọc thư từ người cộng sự của mình, chàng không để ý đến lời khiển trách nhẹ nhàng của cô vợ bé nhỏ. Một lúc sau, chàng đặt lá thư xuống.

“Vợ Nathan đã sinh một bé gái, họ đặt tên là Joanna. Lá thư này đã được viết cách đây gần ba tháng và cậu ấy báo ngay khi Sara ổn định sức khỏe, cậu ấy sẽ cùng cả gia đình đến Luân Đôn trong một thời gian. Jimbo sẽ trông coi văn phòng khi cậu ấy vắng mặt.”

“Jimbo là ai?” Alesandra hỏi, nàng đang cười vì cái tên ngộ nghĩnh.

“Một người bạn rất tốt”, Colin trả lời nàng, “Ông ấy là thuyền trưởng của một trong những con tàu của chúng ta, Emerald là tên nó, nhưng con tàu đang được sửa chữa vì vậy Jimbo có nhiều thời gian rảnh rỗi.”

“Đây là một tin tốt lành, Colin.”

“Ừ, tất nhiên rồi.”

“Vậy tại sao chàng nhăn nhó mặt mày thế kia?”

Chàng không nhận ra mình đang nhăn mặt cho đến lúc nàng hỏi tại sao. Chàng tựa lưng ra thành ghế và tập trung ánh mắt vào Alesandra. “Nathan muốn bán mười hoặc hai mươi phần trăm cổ phần. Ta ghét ý định đó và ta hiểu sâu sắc Nathan cũng có cùng cảm giác ấy với ta. Ta biết. Giờ cậu ấy đã có gia đình và muốn chăm lo cho họ. Nathan và Sara vẫn sống trong căn nhà thuê và đứa bé ra đời khiến cậu ấy muốn có một nơi ở cố định.”

“Tại sao hai người phản đối có thêm cổ đông?”

“Bọn ta muốn kiểm soát toàn phần.” Nàng cáu lên. “Nếu chỉ bán mười hay hai mươi phần trăm cổ phần thì chàng và Nathan vẫn giữ quyền cổ đông lớn và vì vậy vẫn có thể kiểm soát hoàn toàn mà.”

Chàng có vẻ chẳng án tượng bởi lý luận của nàng vì chàng tiếp tục cau mày. Nàng cố thử biện pháp khác. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chàng bán cổ phần cho các thành viên trong gia đình?”

“Không.”

“Tại sao lại không?”

Chàng thở dài. “Nó sẽ giống như một món nợ.”

“Không phải vậy”, nàng gân cổ cãi. “Anh Caine và cha sẽ thu được lợi nhuận đáng kể. Đó là vụ đầu tư vững chắc.”

“Tại sao em cho gọi bác sĩ Winters?” Chàng cố tình thay đổi chủ đề và nàng thì không sẵn sàng làm vậy.

“Nathan đã chấp nhận bán?”

“Ừ.”

“Và khi nào thì chàng quyết định?”

“Ta đã quyết định rồi, Dreyson sẽ xử lý giao dịch này. Bây giờ thì đủ rồi. Trả lời câu hỏi của ta. Tại sao em cho gọi bác sĩ Winters?”

“Em giải thích rồi mà. cổ họng của em...”

“Ta biết. Có một vết xước trong cổ em.”

Alesandra đang gỡ ra rồi gấp lại chiếc khăn ăn. “Thật ra nó chỉ ngứa ngứa một chút thôi.”

“Ừm. Bây giờ ta muốn em nói thật. Và nhìn ta trong khi em giải thích.” Nàng thả rơi khăn ăn xuống đùi và thu hết can đảm nhìn thẳng vào mắt Colin. “Chàng thật khiếm nhã khi đề nghị em nói dối.”

“Em nói dối?”

“Đúng.”

“Tại sao?”

“Bởi vì nếu em nói thật, chàng sẽ phát cáu với em mất.”

“Em sẽ không nói dối ta trong tương lai, vợ à. Hứa với ta.”

“Chàng nói dối em.”

“Khi nào?”

“Khi chàng bảo em chàng không còn làm việc cho ngài Richards nữa. Em đã thấy bút toán tiền mặt trong sổ cái của chàng, Colin, và em còn nghe thấy ông ấy thảo luận về nhiệm vụ mới. Đúng vậy, chàng nói dối em. Nếu chàng hứa không nói dối em trong tương lai, em sẽ rất vui lòng hứa như vậy.”

“Alesandra, những chuyện này không giống nhau.”

“Không, nó giống nhau.”

Nàng đột nhiên giận dữ. Nàng vứt khăn ăn lên bàn vừa lúc Flannaghan đi vào với một cái khay chát đầy thức ăn. “Em không chấp nhận mạo hiểm đâu Colin. Chàng thì có. Chàng không quở trách em đấy chứ?”

Nàng chẳng đợi chồng trả lời và vội vàng tiếp tục. “Chàng cố tình đặt mình vào tình thế nguy hiểm. Em sẽ chẳng bao giờ làm như vậy. Bây giờ chúng ta đã kết hôn, em không chỉ nghĩ về sự an toàn của riêng em nữa, em nghĩ cả cho chàng. Nếu có chuyện xảy ra với chàng, em sẽ suy sụp. Tuy nhiên, nếu có chuyện xảy đến với em thì em tin chàng chỉ cảm thấy một chút phiền toái thôi. Đám tang của em sẽ buộc chàng đặt công việc sang một bên trong vài giờ. Thứ lỗi cho em, thưa ngài, trước khi em nói thêm điều gì đó mà sẽ hối tiếc.” Nàng rời khỏi bàn mà không cần chàng đồng ý. Alesandra phớt lờ lời mệnh lệnh ngồi xuống của chồng và chạy lên phòng ngủ. Nàng muốn giảm sự tức tối bằng cách đóng cửa thật mạnh. Tuy nhiên, nàng không chịu thua sự thôi thúc đó vì nó thật không tôn quý với một vị công chúa như nàng.

May mắn thay Colin không theo sau. Alesandra cần ở một mình vì nàng cần làm chủ các cảm xúc. Nàng hơi choáng váng vì tức giận với Colin quá nhanh chóng. Nàng tự nhủ, mình không phải là quản lý của Colin. Nếu chàng muốn làm việc với Richards, nàng không thể và cũng sẽ không cố gắng bảo chàng từ bỏ việc đó.

Nhưng chàng cũng không nên nhận lấy rủi ro như thế chứ. Nếu chàng có chút nào quan tâm đến nàng thì sẽ không cố tình làm nàng bị tổn thương theo cách này.

Alesandra đi qua đi lại trước lò sưởi khoảng mười phút để trút cơn giận, lẩm bẩm mãi trong suốt thời gian đó. “Mẹ bề trên sẽ không bao giờ đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm. Bà biết ta cần bà thế nào và bà sẽ không khi nào chấp nhận sự mạo hiểm. Chết tiệt, bà ấy yêu ta.”

Mặc dù không phải tín đồ công giáo, Alesandra vẫn làm dấu thánh sau khi thì thầm buông ra lời báng bổ.

“Ta nghi ngờ Richards sẽ yêu cầu một bà sơ làm việc cho ông ấy, Alesandra.”

Colin bình luận từ ngưỡng cửa.

Nàng phân tâm đến mức không nghe thấy tiếng cửa mở ra. Nàng xoay người và thấy chồng đang tựa lưng vào khung cửa. Đôi cánh tay chàng khoanh lại trước ngực. Chàng đang mỉm cười và sự dịu dàng trong mắt chàng đang phản chiếu trong mắt nàng. “Sự thích thú của chàng làm em phật ý.”

“Thái độ của em làm ta không hài lòng”, chàng nghiêm giọng. “Tại sao em không nói với ta là em không thích tất cả các vụ làm ăn với Richards?”

“Em không biết mình phải nói.”

Chàng nhướng mày trước sự thừa nhận kỳ quặc. “Em có muốn ta nghỉ làm không?”

Nàng định gật đầu nhưng đổi ý và thay vào đó là lắc đầu. “Em muốn chàng muốn nghỉ việc cơ. Chúng khác nhau đó Colin. Cầu xin Chúa, một ngày nào đó chàng sẽ hiểu.”

“Giúp ta hiểu bây giờ đi.”

Nàng quay lại đối mặt với lò sưởi trước khi nói tiếp. “Em sẽ không bao giờ cố tình rước lấy nguy hiểm khi sống trong tu viện - ít nhất là không phải sau bài học em nhận được. Có một đám cháy và em bị kẹt trong đó. Em chỉ vừa kịp ra ngoài khi trần nhà sụp xuống. Mẹ bề trên cuống lên vì lo lắng. Bà thực sự đã khóc. Bà rất mừng vì em bình yên và cực kỳ giận dữ với em vì em đã lấy một ngọn nến ra khỏi chân đế để đọc thư của Victoria thay vì cầu nguyện như lẽ ra em phải làm... Và em cảm thấy thật tồi tệ vì đã gây ra cho bà quá nhiều lo âu. Đám cháy là một tai nạn, nhưng em tự hứa là sẽ không hành động ngu ngốc như thế nữa.”

“Làm thế nào em biết hành động của mình ngốc nghếch nếu đó là một tai nạn?”

“Em cứ quay vào trong để cứu lấy những bức tranh và những pho tượng nhỏ mà các sơ cất trong kho.”

“Thật ngốc.”

“Vâng.”

“Mẹ bề trên yêu em như con gái, đúng không?”

Alesandra gật đầu.

“Và em yêu bà ấy?”

“Vâng.”

Một hồi lâu đi qua trong im lặng.

“Tình yêu đi cùng trách nhiệm”, nàng thầm thì. “Em không nhận ra điều ấy cho đến khi thấy Mẹ bề trên lo lắng thế nào.”

“Em có yêu ta không, Alesandra?” Chàng đột ngột đi thẳng vào vấn đề. Nàng quay phắt người lại cùng lúc chàng đứng thẳng và bước đến chỗ nàng. Lập tức nàng lùi lại.

“Em không muốn yêu chàng.”

Sự hoảng sợ trong giọng nàng không thể ngăn chàng. “Em có yêu ta không?”, chàng hỏi lại.

Thật may mắn vì tối nay lò sưởi chưa được đốt. Chiếc váy sẽ gây ra một đám khói mù cùng với lửa vì bây giờ lưng nàng đang tựa sát vào thành đá lạnh băng của lò sưởi.

Nàng đang cố tránh xa chàng hay câu hỏi thăm dò? Colin không chắc. Tuy nhiên, sự nghiêm túc trong giọng chàng sẽ khiến nàng trả lời. Chàng muốn... không, chàng cần nghe nàng thừa nhận sự thật.

“Trả lời ta, Alesandra.”

Bất ngờ nàng không cố tránh xa chàng. Nàng đan tay lại phía trước người và bước tới đứng phía đối diện. Nàng khẽ ngửa đầu ra sau để nhìn vào mắt chàng.

“Có.”

“Có gì?”

“Có, em yêu chàng.”

Chàng toét miệng cười mãn nguyện. Dường như chàng chẳng ngạc nhiên tẹo nào và điều đó làm nàng hết sức bối rối.

“Chàng đã biết là em yêu chàng, phải không?”

Chàng chầm chậm gật đầu. Nàng lắc đầu. “Làm sao chàng có thể biết khi em còn không biết?”

Chàng cố ôm lấy vợ vào lòng. Nàng nhanh chóng lùi ra sau. “Ôi không, chàng không được làm vậy. Chàng muốn hôn em, đúng không? Rồi thì em sẽ quên hết mọi suy nghĩ của mình. Chàng trả lời em trước đã, Colin.”

Chàng không phủ nhận. Chàng kéo Alesandra vào lòng, nâng cằm nàng lên và trao một cái hôn dài mạnh mẽ. Lưỡi chàng lách vào miệng, quấn lấy lưỡi nàng. Nàng thở dài khi cuối cùng chàng cũng ngẩng đầu lên. Nàng đổ ập vào ngực chàng và nhắm mắt lại. Đôi tay chàng vòng quanh eo, ôm nàng thật chặt và tựa cằm trên đỉnh đầu nàng.

Một cảm giác tuyệt vời khi được ôm người phụ nữ của mình. Kết thúc một ngày làm việc bây giờ là điều chàng trông mong, bởi vì chàng biết nàng đang ở nhà đợi chàng về.

Đột nhiên Colin phát hiện ra rằng chàng thích có vợ. Nhưng không phải ai cũng được, chàng có tiêu chuẩn riêng. Alesandra. Chàng từng sợ các buổi tối, tất cả bởi vì chân chàng hết sức đau đớn vào những lúc ấy. Tuy nhiên, cô dâu bé nhỏ dịu dàng của chàng đã lấy đi tâm trí chàng khỏi những cơn đau. Nàng chọc tức, bỏ bùa mê hoặc chàng và chàng luôn bận rộn phản ứng lại với nàng, không có chỗ cho bất cứ thứ gì khác trong đầu.

Và nàng yêu chàng.

“Bây giờ ta sẽ trả lời câu hỏi của em”, chàng khàn giọng nói thì thầm, nàng phát hiện ra chất giọng ấy cực kỳ hấp dẫn.

“Câu hỏi nào?”

Chàng bật cười. “Em thật sự quên hết mọi suy nghĩ khi ta chạm vào em, đúng không?”

“Chàng không cần vui mừng với điều đáng hổ thẹn đó. Cho dù chàng không bị ảnh hưởng, đúng không? Em có thể hình dung ra chàng vẫn đầy suy nghĩ trong khi đang hôn em.”

“Ừ, đúng vậy.”

“Ôi”, nàng kêu lên chán nản.

“Và mỗi một trong số suy nghĩ đó là tập trung vào những gì ta muốn làm với em bằng miệng ta, tay ta,...”

Nàng vươn người tới trước, đưa tay che miệng chàng như để ngăn chặn những từ ngữ khiếm nhã. Phản ứng đó khiến Colin bật cười lần nữa. Chàng kéo tay nàng ra và nói, “Em không thắc mắc lúc nào ta nhận ra là em yêu ta ư”.

“Vâng, em đang tự hỏi đây.”

“Đó là vào đêm tân hôn của chúng ta”, chàng giải thích. “Cách em hưởng ứng với những gì ta làm cho thấy rõ là em đã yêu ta.”

Nàng lắc đầu. “Nó không rõ ràng với em.”

“Chắc chắn vậy, cưng à. Em không thể giữ lại điều gì. Mọi phản ứng của em hoàn toàn chân thật. Em không thể cho đi tất cả bản thân trừ khi em yêu ta.”

“Colin?”

“Sao?”

“Chàng nên làm điều gì đó với sự kiêu ngạo của mình đi, càng lúc càng khó kiểm soát rồi.”

“Em thích sự kiêu ngạo của ta.”

Nàng không đáp trả lời nhận xét kinh khủng ấy của chồng. “Em sẽ không can thiệp vào kế hoạch làm việc của chàng, Colin. Em hứa đấy.”

“Ta không bao giờ nghĩ là em sẽ làm vậy”, chàng trả lời, mỉm cười vì vẻ nhiệt tình quá mức của nàng.

“Chàng không thay đổi kế hoạch của mình, đúng không? Chàng vẫn cần đủ năm năm trước khi chàng...”

Nàng nín bặt, không nói tiếp.

“Trước khi ta làm sao?”

Trước khi chàng chú tâm đến việc yêu người vợ này, ông chồng ngốc nghếch ạ, nàng nhủ thầm. Và những đứa trẻ, nàng thêm vào. Trong năm năm có lẽ chàng sẽ quyết định có một hoặc hai đứa con. Nàng tự hỏi liệu đến lúc ấy nàng có quá già để có em bé hay không.

Nàng dứt khoát không thể có một em bé bây giờ được. Em bé sẽ tạo thêm nhiều áp lực cho Colin. Nhìn cộng sự của chàng mà xem, Nathan đấy, anh ấy đã thay đổi. Anh ấy sẵn sàng làm những điều mà trước đây không thể chấp nhận. Bán đi cổ phần là phương sách cuối cùng, cô con gái vừa ra đời đã làm thay đổi suy nghĩ của anh ấy.

“Alesandra, trước khi ta làm sao?” Colin hỏi lại. Niềm khao khát nhiệt thành trong giọng nàng khiến chàng không hiểu được.

“Trước khi chàng đạt được mục tiêu của mình”, nàng buột miệng nói ra.

“Ừ”, Colin nói. “Nó vẫn còn năm năm.”

Chàng thành thật trả lời trên đường đến bên giường. Chàng ngồi xuống và cởi giày. “Ta không biết là em lo lắng về công việc của ta với Richards”, chàng bảo, quay lại vấn đề đang dang dở. “Em nên nói ra.” Chàng quẳng giày và vớ qua một bên, sau đó cởi sơ mi. “Và em đã đúng khi nói chúng ta có trách nhiệm với nhau. Ta đã không để tâm đến những cảm xúc và tình cảm của em. Ta xin lỗi vì điều đó.”

Nàng nhìn chàng rút áo ra khỏi lưng quần và kéo nó qua đầu. Nàng không thể dứt mắt khỏi Colin được. Nàng nuốt lấy từng từ chàng nói, hy vọng chàng sẽ nói cho nàng nghe chàng cảm thấy thế nào về nàng. Nàng không đủ tinh thần để hỏi chàng có yêu mình không. Colin chẳng gặp vấn đề gì khi hỏi nàng, nàng tự nhủ. Nhưng sau đó, chàng đã biết câu trả lời.

Nàng không biết câu trả lời.

Nàng lắc đầu với những suy nghĩ kỳ khôi của mình. Đàn ông không suy nghĩ về những thứ như tình yêu, hoặc ít nhất là nàng không nghĩ là họ nghĩ. Nếu Colin không có thời gian để xem xét cảm giác của nàng liên quan đến công việc nguy hiểm với Richards thì tại sao chàng lại dành thời gian để nghĩ về việc yêu nàng? Tâm trí chàng đầy ắp với những kế hoạch xây dựng hãng tàu trở thành một đế chế hùng mạnh và sẽ không có chỗ dành cho điều gì khác. Alesandra ưỡn thẳng vai và quyết tâm. Nàng tự nhắc bản thân rằng nàng tìm thấy ở chồng mình sự cống hiến đáng khâm phục. Nàng phải kiên nhẫn. Colin sẽ ở bên nàng trong năm năm nữa hoặc hơn.

Chàng kéo nàng ra khỏi mớ suy tư lộn xộn. “Ta đã hứa với Richards sẽ chuyển một số giấy tờ cho ông ấy.”

Chàng ngừng lại, quẳng cái áo lên ghế và đứng dậy. “Đối với các nhiệm vụ khác được đề nghị, ta sẽ để Morgan thực hiện. Thật ra thì ta đã quyết định từ chối nhận nhiệm vụ vì nếu nhận, ta sẽ phải rời khỏi Luân Đôn ít nhất hai tuần, thậm chí là ba tuần. Dĩ nhiên Borders có thể quản lý công việc ở văn phòng nhưng ta không muốn để em ở một mình.” Nàng nghĩ đó là điều ngọt ngào nhất mà Colin từng nói. Chàng sẽ nhớ nàng. Nàng nghĩ mình sẽ muốn nghe chàng nói những điều đó.

“Tại sao chàng không muốn để em ở một mình?”

“Tất nhiên là vì cái hợp đồng.”

Đôi vai nàng lún xuống. “Stefan và Raymond có thể trông chừng em.”

“Ta chịu trách nhiệm về em, Alesandra.”

“Nhưng em không muốn trở thành trách nhiệm của chàng”, nàng thì thào đau đớn. “Chàng đã có đủ mối bận tâm rồi. Chàng không cần thêm em vào danh sách của mình nữa.” Colin không nói gì. Chàng mở khuy quần và cởi bỏ hết những thứ còn lại trên người.

Suy nghĩ tan ra thành từng mảnh. Nàng không thể không nhìn chồng. Chúa ơi, chàng thật đẹp. Chàng là những gì mà nàng hình dung về vị tướng quân từ thời xa xưa. Thân hình chàng là những bắp thịt rắn chắc, đầy sức mạnh, những đường nét nhẵn thín, khỏe khoắn.

Nàng nhìn theo chàng băng qua phòng và cài chặt chốt cửa. Chàng trở lại giường, kéo tấm chăn ra, đứng thẳng trở lại, cong ngón tay ra hiệu.

Nàng không do dự, bước tới trước mặt chồng. Đôi bàn tay đan lại phía trước. Trông nàng bình thản, điềm tĩnh, nhưng Colin biết rõ không phải vậy. Mạch máu nơi cổ nàng đập dữ dội. Chàng nhận thấy khi vén tóc ra sau và cúi xuống hôn nàng.

Nàng bắt đầu cởi đồ. Colin nhẹ nhàng đẩy tay nàng khỏi phần thân trên chiếc váy. “Để ta”, chàng thì thầm.

Bàn tay nàng thả tự do xuống dọc hai bên người. Colin cởi đồ của nàng nhanh hơn nàng nhiều, chàng chẳng hề cẩn thận. Chàng cũng không giữ trong tay quá lâu, hất chúng lên bên trên áo của mình. Chàng nóng lòng chạm vào da nàng. Tay chàng run lên khi tháo sợi dây ruy băng buộc đường viền cổ áo và mỉm cười vì sự thiểu kỷ luật của mình.

Chàng ngạc nhiên bởi phản ứng nhanh chóng của mình. Hơi thở ngắt quãng, nhịp tim mỗi lúc một dồn dập dù chưa chạm vào Alesandra - ít nhất không phải cách chàng muốn chạm vào nàng. Trạng thái đề phòng ấy làm chàng căng người và nhức nhối.

Suy nghĩ của Alesandra được tập trung thêm một chút. Nàng quyết tâm làm cho chàng phải nói rằng chàng sẽ nhớ nàng nếu nhận nhiệm vụ được giao.

Khi lớp quần áo cuối cùng được loại bỏ, nàng nhìn cằm chàng và thì thầm. “Colin?”

“Sao?”

“Nếu chàng rời khỏi Luân Đôn, chàng sẽ nhớ em chứ?”

Chàng nâng cằm nàng lên để nàng nhìn vào mắt chàng. Chàng mỉm cười âu yếm. “Có.”

Nàng khẽ thở hắt ra mãn nguyện. Colin cúi xuống, lướt môi qua môi nàng.

“Chàng không thắc mắc liệu em có nhớ chàng hay không ư?”

“Không.”

“Tại sao không?”

Chàng làm nàng phân tâm khi nắm lấy tay và đặt chúng quanh cổ mình, rồi bắt đầu nhấm nháp dái tai nàng.

“Bởi vì ta đã biết em nhớ ta. Em yêu ta, nhớ chứ?”

Nàng không thể bắt lỗi lý do đó. Colin không có vấn đề rắc rối nào với lòng tự trọng. Nàng nghĩ sẽ nói chàng biết điều đó ngay sau khi chàng thôi biến suy nghĩ của mình thành bột nhão bằng những cái hôn, ừ, nàng sẽ nói. Colin đặt những nụ hôn ẩm ướt của mình trượt dọc theo cái cổ cao thanh mảnh. Mạch máu đập dồn dập và nàng hoàn toàn run rẩy trong vòng tay chàng. Một sự khởi động tuyệt vời làm sao.

Chàng đang từ từ làm nàng phát điên lên với những cái đụng chạm của mình, và chàng biết điều đó.

Nhận thức đó lập tức choán hết tâm trí nàng.

Alesandra đẩy tay vào người chàng. Chàng thả nàng ra nhưng nét mặt bối rối.

“Chuyện gì vậy cưng? Tại sao em đẩy ta ra? Ta biết em muốn ta và em cũng biết ta muốn em nhiều đến thế nào.”

Alesandra quyết tâm giành lại thế thượng phong. Nàng lên giường, nhích dần đến giữa giường rồi quỳ trên đầu gối, đối mặt với Colin. Nàng cảm giác cả thân hình đang đỏ bừng nhưng tuyệt đối không chịu nhượng bộ sự ngượng ngùng của mình.

Colin là chồng và là người yêu của nàng, và nàng có thể làm bất cứ điều gì mà mình muốn.

Nàng cong ngón tay lại ra hiệu cho chàng. Chàng rất bất ngờ bởi sự dạn dĩ mới mẻ của nàng, chàng phá ra cười. Chàng lên giường và tiến tới chỗ vợ. Nàng lắc đầu và đẩy vào vai chàng, như ngầm bảo rằng nàng muốn chàng nằm ngửa.

“Sự dạn dĩ của em có làm chàng hài lòng không?”

“Có”, chàng trả lời. “Ta hài lòng.”

Đó không phải là điều chàng muốn nói để cho Alesandra thêm lòng cản đảm tiếp tục trò chơi của mình. Nàng kéo những ngón tay lướt xuống ngực Colin.

“Khi chàng chạm vào em, em có hơi rộn ràng một chút”, nàng nói thật nhỏ. “Nhưng đêm nay...”

Nàng không nói tiếp. Đầu ngón tay nàng từ từ khoanh tròn rốn chàng. Bàn tay nàng di chuyển xuống thấp hơn, hơi thở chàng nhanh chóng thu lại, và nàng mỉm cười.

“Sao?”, chàng hỏi với giọng dữ dội vì khao khát.

“Chàng sẽ mất kiểm soát trước em. Chàng có chấp nhận thách thức của em không, hả chồng yêu?”

Colin gối hai tay sau đầu chàng và nhắm mắt. “Ta sẽ thắng, Alesandra. Ta có nhiều kinh nghiệm hơn.”

Nàng bật cười to vì sự kiêu ngạo ấy. Kỳ lạ, nhưng thừa nhận tình yêu dành cho chàng lại là cách giải thoát nàng khỏi tất cả những gò bó kiềm chế. Nàng cảm thấy phóng túng, tinh nghịch và chẳng quan tâm đến việc mình không còn vẻ đường hoàng. Nàng thật sự không nghĩ có thể duy trì sự đoan trang khi trong tình trạng trần như nhộng. “Cảm ơn vì đã cho em biết rằng em yêu chàng, Colin.”

“Không có gì, cưng à.”

Chàng căng thẳng đề phòng. Giọng chàng cứng cỏi, “Hoàn thành việc này có tăng lòng can đảm cho em không?”

“Em đang lập kế hoạch”, nàng chối. Chàng mỉm cười. Nàng tò mò cực độ về cơ thể chàng. Nàng muốn học cách thưởng thức chàng đúng như chàng thưởng thức nàng. Suy nghĩ về những gì nàng muốn làm với chàng khiến nàng đỏ mặt dữ hơn, nhưng Colin đang nhắm mắt vì vậy nàng không lo lắng phải giấu đi sự thẹn thùng.

“Colin, là... mọi thứ được cho phép hay có cái gì đó em không nên làm không?”

“Không có gì bị cấm cả”, chàng trả lời. “Cơ thể của chúng ta thuộc về nhau”.

“Ồ, thật tuyệt”.

Nàng ngả người xuống cùng lúc xem xét nơi nào muốn bắt đầu. Cổ của chàng thật hấp dẫn, nhưng phần còn lại của cơ thể chàng cũng vậy.

“Cưng ơi, ta sắp ngủ rồi nếu em không bắt đầu”, chàng tuyên bố. Alesandra quyết định không phí thời gian nữa, nàng tiến đến khu vực hấp dẫn nhất.

Chàng nên mở mắt ra. Khi chàng cảm thấy miệng nàng chạm vào mình, chàng gần như bật khỏi giường, rồi bật ra tiếng rên thỏa mãn. Mồ hôi vỡ ra từng hạt li ti trên trán.

Cái lưỡi ngọt ngào của nàng hất qua vùng da nhạy cảm, đẩy cơn đau nhức lên đến đỉnh điểm. Chàng không thể chịu đựng cực hình dịu dàng đó lâu hơn nữa. Chàng bất ngờ gầm gừ, chộp lấy nàng và nâng nàng lên cao. Chàng tách đùi nàng ra bằng đầu gối để nàng ngồi trên hông mình, bàn tay khum lấy cổ nàng kéo miệng nàng xuống, rồi phong kín đôi môi mềm mại ấy ngay khi đẩy vào trong nàng. Nàng đã sẵn sàng. Tay chàng trượt xuống hông nàng, đẩy lên cao hơn để chàng đi sâu vào trong nàng lần nữa. Bây giờ chàng không dừng lại được, và ngay khi cảm thấy nàng siết chặt quanh mình, chàng bất lực không thể kiểm soát phản ứng của cơ thể nữa. Cực khoái làm chàng sửng sốt và chàng bật rên lớn khi tuôn trào hạt giống vào trong nàng. Chạm vào chồng một cách gần gũi, mật thiết và nhìn chàng đáp ứng một cách tự do làm Alesandra vui thích cực độ. Chàng đã được giải thoát trước nhưng không ngừng di chuyển bên trong nàng. Sự sung sướng quá đỗi hầu như không thể chịu đựng nổi. Nàng rên rỉ gọi tên chàng khi hơi nóng bắt đầu nổ bùng và lan nhanh khắp cơ thể. Nàng ngửa đầu ra sau đầu hàng niềm vui sướng hạnh phúc. Colin cảm thấy cơn run rẩy giải thoát đầu tiên của nàng và luồn tay vào giữa hai thân thể để vuốt ve nàng.

Va chạm của chàng giúp nàng đạt được cảm giác trọn vẹn. Nàng ưỡn cong người áp sát vào chàng, căng cứng với sự thỏa mãn kéo dài đổ xuống người nàng.

Những cơn run rẩy vẫn tiếp tục không dừng, chôn vùi xúc cảm mãnh liệt của họ nhưng nàng không e ngại vì Colin vòng tay kéo nàng tì vào ngực chàng. Chàng ôm chặt lấy nàng, giữ cho nàng an toàn đến khi cơn bão đam mê dịu đi.

Vẻ đẹp của việc ân ái là quá sức chịu đựng. Nàng bàng hoàng bởi những gì vừa mới xảy ra và bắt đầu khóc, tiếng nức nở vỡ òa ra ngay cổ chàng.

Colin cũng bàng hoàng. Chàng mơn trớn lưng nàng và thì thầm những lời ngọt ngào bằng một giọng đứt quãng như gió mùa đông cho đến lúc nàng lấy lại được chút bình tĩnh.

“Mỗi lần đều tốt hơn”, nàng thì thầm. “Rất kinh khủng?”, chàng hỏi.

“Em sẽ chết trong một tuần. Chàng không cảm thấy tim em đang đập liên hồi sao? Em chắc điều này không tốt chút nào”.

“Nếu em chết, cưng à, em sẽ chết trong hạnh phúc”, chàng kiêu ngạo tuyên bố. “Em thích ở trên, phải không?”

Nàng từ từ gật đầu. “Em đã thắng cuộc lần này, đúng không?”

Tiếng cười của chàng ngập tràn căn phòng, “Ừ”, chàng thừa nhận.

Nàng cực kỳ hài lòng, nhắm mắt và rúc sát người vào chồng.

“Chúng ta quên ăn tối rồi”, nàng thì thào.

“Chúng ta sẽ ăn sau”, chàng bảo. “Sau lượt của ta”.

Nàng không hiểu ý chàng. “Sau lượt của chàng gì cơ?”

Colin đẩy nàng nằm ngửa ra giường và che phủ nàng bằng cơ thể mình. Chàng dồn bớt trọng lượng vào hai khuỷu tay và mỉm cười.

Khi miệng chàng chỉ cách miệng nàng đúng hai centimet, chàng trả lời. “Thắng cuộc”. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui