Lau Súng Cướp Cò

Về cầu hôn, Cố Lạc cơ
hồ chưa bao giờ nghĩ tới, đó không phải là chuyện thuộc về trong thế
giới của cô hay là anh. Cho nên Thi Dạ Triêu nói một câu thế này làm cho cô ngoài ý muốn gấp bội, cô sững sững,"Thật xin lỗi, là em. . . . . .
Nghe lầm sao?"

Cố Doãn khẽ cười, bị Cố Lạc trừng một cái. Thi Dạ
Triêu vẻ mặt vẫn giống như mới vừa rồi, không có khác biệt, không nhìn
ra ý tứ gì khác, nhưng ánh mắt hơi có bất mãn, Cố Doãn nhìn ra, nhẹ
nhàng cầm lên cái ly, không chút để ý hỏi: "Nghe ý tứ của anh, đã sớm
chuẩn bị cầu hôn xong?"

Vừa dứt lời, Cố Lạc ngồi ở xéo đối diện hắn liền đá hắn một cước, rượu đỏ trong ly của Cố Doãn sóng sánh, suýt nữa vẩy ra .

"Thuận tiện tiết lộ một chút chi tiết không?" Cố Doãn nhịn đau thu hồi chân
dài, "Châu báu thông thường tôi xem coi như xong, những thứ quà tặng hư
vinh này tôi đưa cho nó có thể mở cửa tiệm rồi, không có gì mới mẻ, chỉ
là cũng may là anh tượng trưng đưa cho nó cái gì đều sẽ vui vẻ."

Dao ăn ở trong tay Cố Lạc từ nhẹ nắm đổi thành nắm chặt, mủi dao cố ý hướng về phía Cố Doãn, lấy khẩu hình miệng khi phát âm không tiếng động cảnh
cáo hắn: "Ngậm —— miệng ——!"

Cố Doãn cho cô một mỉm cười rực rỡ,
hết sức hưởng thụ uống ngụm rượu đỏ."Xin lỗi, tôi chỉ là đang suy nghĩ,
nếu tôi là anh, còn có thể lấy cái gì để khiến người phụ nữ này vui mừng mà không có tục khí như vậy, phải tìm thứ gì độc nhất vô nhị chứ? Anh
muốn cưới cô gái này cũng không phải là con gái nhà tầm thường, ít nhất
trong mắt của tôi quà cầu hôn nó phải đáng giá độc nhất vô nhị. Anh nếu
thuyết phục được nó đồng ý việc hôn sự này, chung quy là đưa cho giá trị cam kết ngang hàng, em gái tôi lại đem cả đời giao cho anh."

Cố Bạch Bùi suy nghĩ một chút, nhàn nhạt gật đầu một cái, hình như đích xác là như vậy.

Nhưng người khác còn chưa lên tiếng, Thi Dạ Diễm bên kia bỗng dưng chê cười
nửa tiếng, cũng không ngẩng đầu lên mỉa mai một câu."Nói giống như anh
rất quan tâm cô ấy, người đàn ông cả đời ở bên cạnh cô ấy còn không phải là do anh quyết định."

Hắn âm lượng không lớn, trừ Cố Bạch Bùi
ngồi xa hơn một chút không nghe thấy ngoài ra ai đang ngồi đều nghe rõ
ràng sở thị. Cố Doãn mặt nghiêm, híp mắt nhẹ liếc tới đây. Thi Dạ Diễm
cũng không chịu thua, ánh mắt hết sức châm chọc nhìn sang."Tôi nói sai?"

Cố Doãn mím môi, thân thể nghiêng nghiêng."Thế nào, thay nó bất bình sao? Ở trước mặt anh trai anh? Đừng quên người phụ nữ này ban đầu là đi theo

bên cạnh anh, anh hiện tại phải gọi nó một tiếng chị dâu rồi, Evan đối
với việc hôn sự này cũng chưa từng có dị nghị. Rất đáng tiếc bữa tiệc
đính hôn đêm đó anh không ở hiện trường, nếu không sẽ biết Evan đối với
Cố Lạc dụng tâm theo đuổi đến gần, ngay cả tôi cũng phải cảm động." Cố
Doãn làm bộ lắc đầu, không biết là cảm khái hay là tiếc nuối."Anh không
hiểu được thưởng thức phụ nữ, vừa vặn thành toàn người khác."

"Anh là chỉ sợ thiên hạ không loạn sao?" Cố Lạc mặt lạnh đem đồ ăn vừa để
xuống, "Cha, các người chậm rãi dùng, con đi về trước đây."

Dứt lời đứng dậy muốn đi, nhưng bị một câu nói của Thi Dạ Triêu ngăn lại: "Cố Lạc."

Cô ổn định bước chân, nghe Thi Dạ Triêu nói: "Ở lại."

Cố Lạc đứng tại chỗ đó một lúc lâu, cắn răng trở về ngồi. Cố Bạch Bùi nhẹ
trách Cố Doãn."Chuyện đã qua con còn nói tới làm cái gì? Ăn đi."

Cố Doãn buông tay, rốt cuộc im miệng.

Lâu không nói chuyện Thi Dạ Triêu rốt cuộc có phản ứng, lau miệng."Cậu ta
nói cũng không sai." Anh nói lời này thì cùng Thi Dạ Diễm liếc nhau một
cái: "Er¬ic, em bây giờ quả thật phải gọi cô ấy là chị dâu rồi."

Thi Dạ Diễm không có trực tiếp phản bác, lại nói: "Hôn lễ còn chưa tới, hơn nữa anh còn chưa có cầu hôn, em làm sao biết cô ấy đến cùng có phải
thật lòng nguyện ý gả cho anh hay không. Cố Doãn quả thật nói không sai, nói thế nào Cố Lạc trước kia cũng là ‘đã từng đi theo’ em đấy, sự xưng
hô này thật sự không có biện pháp tùy ý kêu ra miệng."

Cố Lạc cảm thấy nhức đầu, tại sao Thi Dạ Diễm cũng không ngậm miệng hả ? Lén lút
ám hiệu hắn không nên nói chuyện lung tung, đáng tiếc Thi Dạ Diễm chỉ
coi như không nhìn thấy.

Cô không biết lúc trước Thi Dạ Diễm từng thông qua một cuộc điện thoại với Thi Dạ Triêu, càng không biết trong
lòng Thi Dạ Triêu vẫn bởi vì ngày đó cô nói cái gọi là "tiền nhiệm" có
thể canh cánh trong lòng cố nín nhịn, chỉ cảm thấy tình huống bây giờ
làm cho cô vô cùng không được tự nhiên, thậm chí lúng túng.

Cố
Lạc len lén liếc ngắm Thi Dạ Triêu ở đối diện, vừa vặn lúc này Thi Dạ
Triêu cũng đang nhìn cô. Cố Lạc nhắm mắt cố trấn định, hoàn toàn không
biết nên nói cái gì cho phải. So sánh với cô nhếch nhác, Thi Dạ Triêu

ngược lại mặt bình tĩnh, chợt bỗng dưng đứng dậy, cũng đi về phía mình.

Cố Lạc trong lòng phù phù hạ xuống, không biết là khẩn trương, hay mơ hồ đang mong đợi cái gì.

Cô không trông cậy vào người đàn ông này sẽ làm phong tục hôn lãng mạn
được lưu truyền quỳ một chân trên đất giơ lên cao chiếc nhẫn kim cương
cầu, quả nhiên Thi Dạ Triêu cũng chỉ là sờ sờ đầu của cô, đầu ngón tay
theo khuôn mặt của cô trợt tới xương quai xanh của cô."Anh em cũng đã mở miệng, anh nên lấy cái gì làm quà tặng cầu hôn mới phải?"

Cố Lạc nặn ra cười, "Lời của anh ấy không cần tưởng là thật, chuyện như vậy không có cần thiết ."

Thi Dạ Triêu giống như không nghe thấy, lại nhìn Thi Dạ Diễm một cái.

Chỉ cái một cái nhìn này, Thi Dạ Diễm lúc này liền đoán được ý nghĩ của
anh, lấy làm kinh hãi, ngoài dự đoán, càng thêm tình lý ở ngoài.

Thi Dạ Triêu đi tới sau lưng Cố Lạc, một cái tay còn khoác lên trên vai của cô. Loại không khí này khiến nhịp tim Cố Lạc không khỏi tăng lên nhanh
chóng, đầu óc hỗn loạn thành một đoàn, mà khi cô phản ứng lại, đột nhiên cảm thấy cần cổ nhiều hơn một thứ giống như sợi dây chuyền.

Dây chuyền?

Tay của cô theo dây chuyền trượt xuống, đem mặt (mặt dây chuyền nhé m.n)
nâng ở lòng bàn tay định thần nhìn lại, nhất thời sắc mặt liền thay đổi. Không chỉ cô, bao gồm cả Thi Dạ Diễm ở bên trong sắc mặt cũng trở nên
nghiêm túc, nặng nề.

Trên dây chuyền có treo một thẻ bài vàng, là từ một loại vàng tây (k phải vàng tây của chúng ta đâu) vô cùng đắt giá làm thành, trước mặt có khắc huy chương dấu hiệu tượng trưng cho Thi
gia, mà phía sau là có khắc tên tiếng Anh của anh. Thi gia ở mặt nào đấy còn cất giữ ý nghĩa truyền thống cổ xưa, hai anh em nhà họ Thi chia ra
có một dây chuyền hình dáng bất đồng, từ khi sinh ra cũng đã đeo ở trên
người bọn họ. Hơn nữa của Thi Dạ Triêu, đó là tượng trưng cho địa vị
quyền lợi của anh ở Thi gia. Thi Dạ Diễm lúc trước đây thật lâu đã đem
dây chuyền này cho Du Nguyệt Như, mà sau khi hắn rời khỏi Thi gia tự tạo địa vị xã hội, dây chuyền của hắn cũng đã mất đi ý nghĩa ban đầu.

Cho nên dây chuyền ở trên tay Cố Lạc này, quả nhiên là một thứ độc nhất vô
nhị trên đời, hôm nay Thi Dạ Triêu tặng nó cho cô, ý nghĩa rất lớn.

Cô không thể tin được, cả kinh đứng lên."Nó quá quý trọng, em không thể ——"


"Em có thể." Thi Dạ Triêu đè lại hai vai của cô, đè cô về trên ghế, cúi đầu khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, sau đó ánh mắt ý bảo Thi Dạ Diễm.

Thi
Dạ Diễm dĩ nhiên biết anh đang chờ cái gì, sau khi kinh ngạc, không khỏi bật cười."Nếu biết nó quý trọng, vậy thì nhận đi ——" hắn hơi dừng lại,
vô cùng không được tự nhiên bổ sung hai chữ."Chị dâu."

Thi Dạ
Triêu nét mặt vẫn rất nhạt như cũ, nhưng là Thi Dạ Diễm nhìn ra được là
anh hài lòng thậm chí là hả hê. Hồi tưởng lại hai người ở cực kỳ lâu
trước kia đã từng có một đoạn đối thoại, Thi Dạ Triêu ngược lại thật sự
thực hiện lời của mình, rốt cuộc nghĩ biện pháp khiến Cố Lạc làm chị dâu của hắn. Nhưng là bây giờ Thi Dạ Diễm đã không còn cho là đó là tiện
nghi cho anh, chỉ biết cảm thấy đây tất cả đều là mệnh trời .


Cố Lạc tối nay lần thứ hai bị chấn động, nghe sự xưng hô này, mờ mịt
ngẩng đầu nhìn gương mặt Thi Dạ Diễm, tâm tình trong nháy mắt phức tạp
không cách nào hình dung. Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, tình cảm Cố
Lạc đối với người đàn ông này đã gió cuốn hết, hôm nay đều đã nhạt không cần nhấc lên.

Cô và hắn, lại cũng sẽ có một ngày như vậy.

Làm chị dâu hắn, cũng không có khó tiếp thu như trước kia cho là vậy, cô
hình như cũng không có cảm giác, hoặc là có thể nói có điểm cảm khái đều không thể chống đỡ được một phần vạn cảm giác nhiệt độ dây chuyền nắm
trong tay mà Thi Dạ Triêu mang cho.

Thi Dạ Triêu ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, như cái gì cũng chưa từng xảy ra. Cha con Cố gia nhất
thời một lúc lâu không lên tiếng, Cố Bạch Bùi cuối cùng cũng có thể lắc
lắc đầu nói: "Lạc, sau này cũng không nên tùy hứng nữa."

Mà Cố
Doãn, sau khi hết khiếp sợ trên mặt từ từ hiện lên một tia không vui
vẻ."Đây chính là thứ quan trọng của Thi gia các anh, cứ như vậy dễ dàng
cho nó? Không cần suy nghĩ một chút nữa?"

Thi Dạ Triêu cười nhạt, "Dĩ nhiên sẽ không dễ dàng đưa người khác, nhưng có thể ‘dễ dàng’ đưa
chỉ có người bầu bạn, tôi còn có lựa chọn nào khác sao?"

Cố Doãn
cắn răng, Thi Dạ Triêu nói tiếp: "Tất cả châu báu thiên hạ đều là giống
nhau, tôi nghĩ Cố Lạc không thiếu những thứ đó, muốn cô ấy vui lòng quả
thật không dễ dàng, nghĩ tới nghĩ lui, tôi có thể cho cô ấy cũng chỉ có
cái này."

Thi Dạ Triêu nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng ý nghĩa kia kì thực nặng như sơn, bọn họ ai cũng hiểu.

Anh mới vừa "Dễ dàng" giao ra, là quyền lợi ngay cả Thi Dạ Diễm cũng không

thể chia đều, là căn nguyên hai anh em bọn họ tranh đấu nửa đời người,
càng là thứ đồ mà Cố Doãn vĩnh viễn không thể nào vì Cố lạc mà buông
tha.

Cố Lạc không có nhìn vẻ mặt Cố Doãn giờ phút này, cô không
quan tâm, cũng không rõ tâm tình phức tạp kích động của mình bây giờ có
những thành phần gì tạo thành, chỉ có cảm giác mình đang hướng cái thế
giới gọi là "Thi Dạ Triêu" từng bước từng bước to một vùi lấp thật sâu.

. . . . . .

. . . . . .

Tiễn Cố Bạch Bùi trở về bệnh viện, Cố Doãn thừa dịp Thi Dạ Triêu không chú ý, kéo Cố Lạc qua một bên, cho cô một lá thư.

Cố Lạc mở ra, bên trong là viết thời gian cùng tên một thành phố của một
quốc gia cùng với tư liệu tổng hợp đơn giản khác, còn có một tấm hình,
một tấm hình của một người phụ nữ."Đây là ý gì?"

"Cô ta họ Trình, thời gian ở phía trên, đưa cô ta an toàn đến cái chỗ này đi." Cố Doãn phân phó.

Cố Lạc đem hình cùng thẻ nhét trở về, đem phong thư trả lại cho hắn."Đầu
óc anh không dùng được rồi hả? Nhờ anh ban tặng, nhiệm vụ bây giờ của em là ở bên cạnh Thi Dạ Triêu, anh cử người khác làm đi."

"Chuyện
này người khác không làm được, anh chỉ tin tưởng em." Cố Doãn đem phong
thư lại cố ý nhét vào trong tay cô."Anh đồng ý với em, nhiệm vụ cuối
cùng của em, đưa cô ta an toàn trở về là được rồi."

Bộ dạng Cố Doãn vô cùng bối rối, Cố Lạc bất đắc dĩ."Tư liệu của cô ấy đâu?"

"Cô ta tên là Trình Tiếu Nghiên."

". . . . . . Hết?"

"Không cần biết quá nhiều tài liệu về cô ta, cô ta rất đơn giản."

Cố Lạc kỳ quái nhìn hắn, "Người phụ nữ này là gì của anh?"

Cố Doãn vừa muốn nói chuyện đã cảm thấy ngứa mũi, xoay người hắt xì thật
to, đầu óc choáng váng lợi hại. Thời điểm xoay trở lại trên mặt là vẻ
phiền não chán ghét, nhẫn nhịn, nói: "Đừng hỏi nhiều như vậy, làm theo
là được."

Trình Tiếu Nghiên, căn bản là quỷ đòi mạng của anh! Không cho cô ta chút dạy dỗ cô ta sẽ luôn luôn quấn ở bên cạnh hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận