Lau Súng Cướp Cò

Trình Tiếu Nghiên toàn thân cứng đờ, tiếp đó liền bị một đoàn khí lạnh bao phủ. Hai người nhìn nhau chẳng nói mấy giây, cô thậm chí cảm thấy một khắc tiếp theo mình
cũng sẽ bị bóp chết.

"Cô ấy. . . . . . Cô ấy sẽ không chết."
Trình Tiếu Nghiên cũng không biết tại sao, cô từ trong trầm mặc của
người đàn ông này cảm nhận được một loại cảm xúc vô cùng mãnh liệt, là
chán ghét, vô cùng chán ghét, hay là —— hận.

Anh ta là người nguy hiểm, cho dù ở thời điểm đối mặt với Cố Doãn Trình Tiếu Nghiên cũng
không có mãnh liệt cảm thấy mình là ở vào trong tình thế nguy hiểm như
vậy.

Thi Dạ Triêu không lên tiếng, rốt cuộc thu hồi khí tức bén
nhọn trên người, không có làm khó cô quá lâu, thả tay, gõ cửa sổ xe hai
cái.

Cửa xe lập tức bị kéo ra, mấy người động tác lưu loát chia
ra ngồi vào trước sau bọn họ, còn có một người đàn ông cố ý ngồi ở bên
cạnh Trình Tiếu Nghiên. Tất cả mọi người đều mặt không chút thay đổi,
không khí lạnh đến làm cho cô không dám thở.

72 quay đầu lại liếc nhìn Trình Tiếu Nghiên, tiếp thu được ánh mắt bất lực cô cầu cứu, không mang theo cảm xúc mở miệng hỏi: "Trình tiểu thư, sau khi xảy ra chuyện
không may cô có liên lạc với Cố tiên sinh không?"

Trình Tiếu
Nghiên liên tục không ngừng lắc đầu khoát tay, "Athena không để cho tôi
liên lạc với bất luận kẻ nào, chỉ cấp cho tôi dãy số này. . . . . ."

Cô nói xong len lén quan sát người đàn ông ở bên cạnh âm thầm oán thầm,
còn tưởng rằng cú điện thoại này sẽ mang đến cứu binh bộ dáng nào, thì
ra là một dạng nhân vật tử thần, anh ta thật sự là tới cứu người sao?

72 sáng tỏ, khóe miệng hơi vểnh lên: "Làm rất tốt."

Dụng ý của Cố Lạc, Thi Dạ Triêu và 72 đều hiểu. 72 thầm nghĩ, cô ấy rốt cuộc không phải phụ nữ tầm thường, giảo hoạt như vậy không thua bất luận kẻ
nào, sợ là ngay cả Cố Doãn cũng không nghĩ đến sẽ bị em gái mình xếp
đặt. Còn không rõ ràng là ai đã hạ thủ, nhưng chỉ cần có vị Trình tiểu
thư này trong tay trăm lợi vô hại.

Mặc dù Thi Dạ Triêu chưa nói,
chỉ dựa vào dụng ý lần này của Cố Lạc khiến 72 mơ hồ có loại dự cảm,
chuyện này ít nhiều gì Cố Doãn không thoát được quan hệ, nhưng nếu thật
là như thế, vậy sẽ là một âm mưu như thế nào. . . . . .

***

Ban ngày khu A cho đến mười giờ sáng cửa hàng mới có thể mở cửa buôn bán, trên đường người từ từ nhiều lên.

Một chiếc xe công cộng cũ nát dừng ở ven đường, ước chừng mười mấy học sinh bước xuống xe, ở cửa trường học bị người bán hàng rong hấp dẫn, tốp năm tốp ba ngồi chồm hổm xuống vây xem. Hai vị thầy giáo vừa trò chuyện xa
vời vừa đuổi người bán hàng đi, cửa trường học trong lúc nhất thời hỗn

loạn tưng bừng, không ai đi quan tâm người phụ nữ yên lặng ngồi dựa bên
đường kia, ngay cả mấy học sinh kia đụng phải cũng chỉ là ngẩng mắt
nhìn, lại vội vàng chạy đi. Ở một quốc gia sinh mạng đều không được tôn
trọng, có thể trông cậy vào có bao nhiêu lễ phép tồn tại.

Cố Lạc đem áo lông choàng vén lên một chút, bởi vì bị đụng vào vết thương đau đến biến sắc mặt.

Những người đó vẫn tìm cô cả đêm như cũ không hề từ bỏ, một người phụ nữ độc
thân đị thương rất dễ bị hoài nghi bị chú ý. Bên phải phía trước lại có
mấy người đàn ông bước tới đây, trong tay mỗi người đều nắm một cái gậy
nhỏ, cái mũ kéo xuống thật thấp, tầm mắt như radar dò xét chung quanh.

Cố Lạc quay lưng lại, áo choàng đắp lên đầu và mặt, tiện tay tóm được một
cô bé ở bên cạnh cô đanh chơi đùa, ngồi xổm xuống giả vờ hỏi đường. Cô
gái nhỏ hiển nhiên nghe không hiểu Anh ngữ, nghiêng đầu vẻ mặt mờ mịt.
Cố Lạc đổi ngôn ngữ địa phương, nói rất chậm, lực chú ý đều ở trên người mấy người đàn ông kia. Khi đoàn người đi tới thì tròng mắt của người
cầm đầu vóc dáng cao lớn nhìn họ một chút. Cố Lạc kéo áo choàng thấp che hơn nửa cái đầu, đem cô gái nhỏ ôm vào trong ngực, lợi dụng cô gái nhỏ
che mặt lai.

Bọn chúng đi rất chậm, đang ở thời điểm sắp lướt qua bọn họ, bước chân người cầm đầu chợt dừng lại.

Cố Lạc trong lòng căng thẳng, ánh mắt nhìn chăm chú vào chân mấy người kia, tay ôm bé gái âm thầm hơi co rúc.

Vậy mà chính là ở đôi tay này, tay của phụ nữ, đã làm bại lộ cô —— phụ nữ
nước K, nhất là phụ nữ khu A, phụ nữ mặc như thế là sẽ không có một đôi
tay mảnh khảnh trắng mịn như vậy.

Người đàn ông kia chậm rãi quay đầu lại, sau lưng mấy người đi theo tầm mắt của hắn rơi vào trên người
Cố Lạc, vẻ mặt khẽ biến. Ánh mắt của người đàn ông giống như dao găm bắn tới đây, Cố Lạc đột nhiên ý thức được vấn đề màu da, toàn thân không
khỏi tiến vào trạng thái phòng bị.

Trong lúc nhất thời, một loại
không khí khẩn trương vô hình âm thầm lan tràn với những người đàn ông
này, cùng náo nhiệt quanh mình không hợp nhau, ngay cả cô gái nhỏ trong
ngực Cố Lạc cũng cảm giác được cái gì, cũng không dám vọng động.

Một giây, hai giây, ba giây.

Chỉ có điều ba giây, trận giằng co không tiếng động này bỗng dưng bị một khắc bước chân trái bước lên dẫn đầu đánh vỡ.

Mà gần như ở lúc gót giày hắn vừa rời khỏi mặt đất, Cố Lạc cắn răng một
cái, buông cô gái nhỏ ra kéo xe buôn bán nhỏ ở bên cạnh đẩy ngã xuống
đất, nhanh chóng chợt tiến vào trong đám người hỗn loạn ở phía trước.
Mấy người đàn ông căn bản không nhận được bất cứ mệnh lệnh gì, nhấc chân giơ súng liền đuổi theo.

Chỉ thấy thân hình Cố Lạc lưu loát như
con thoi ở giữa đám người và tòa nhà tìm kiếm che chở, không cho đối
phương một chút cơ hội nổ súng.


Linh hoạt luôn luôn là ưu thế của Cố Lạc, nhưng là lúc này hoàn cảnh xấu hơn ưu thế rất nhiều: đối phương quen thuộc địa hình nơi này hơn so với cô hơn nữa đã chia tay thành ba
tổ tiến hành bao vây chặn đánh cô, cô chỉ có thể bị động chạy trốn.

Từ từ, cô có loại ảo giác, mình giống như là con mồi đã sớm rơi vào bẫy
rập, mỗi một bước hành động đều ở trong lòng bàn tay của đối phương.

Đối phương hình như cũng không vội vã muốn mạng của cô —— đây là chuyện Cố
Lạc đang hoài nghi sau mấy lần chạy trốn kinh hiểm suýt nữa bị bắt được. Xuyên qua phố xá sầm uất cách xa khu cư trú phía sau mới phát hiện nơi
này khắp nơi đều là rừng cây rậm rạp, trong lòng cô đang không ngừng
trầm xuống, càng thêm xác định hoài nghi lúc trước của mình: xem ra cho
dù là kết quả xấu nhất cô cũng sẽ không chết ở nơi này, nhưng sau khi bị bắt sống sẽ xảy ra cái gì cô không cách nào tưởng tượng.

Chiến
đấu ở trong rừng là sở trường của cô, Cố Lạc tìm được một chỗ tạm thời
che chở, trước khi đối phương chưa đuổi tới kiểm tra đạn dược còn thừa
lại, hơn nữa lợi dụng tất cả những thứ chung quanh có thể lợi dụng để
làm vũ khí dự bị, đạn dược luôn có lúc dùng hết. Vết thương nóng hừng
hực xé đau, nơi đó có cảm giác ướt át, không cần nhìn cũng biết thấm máu ra ngoài.

Chung quanh có thực vật hoang dại không độc có thể ăn, cô tiện tay nhéo đi một chút nhét vào trong miệng nhai, dùng cái này
bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu bổ sung năng lượng. Cố Lạc tựa vào đại thụ khẽ nhắm mắt lại, bàn tay cọ xát trên mặt đất, đem tang vật bôi ở trên
mặt làm ngụy trang. Bùn đất ướt át mang theo hơi thở rừng rậm, Cố Lạc
ngay cả thở cũng không dám dùng quá sức, cố gắng điều chỉnh tiết tấu hô
hấp, tận lực xem thường thân thể đau đớn.

Cô ôm súng, ngón tay
lần nữa nhẹ nhàng vuốt ve đồng hồ, ở trong đó cất giấu máy định vị, chỉ
cần mở ra, Thi Dạ Triêu có thể lập tức biết được phương hướng chỗ ở của
cô. Nhưng người có thể tìm được cô không chỉ có Thi Dạ Triêu, người của
đối phương cũng có thể tìm kiếm theo tần số này, vì vậy cô chỉ có thể
thường cách một đoạn thời gian mới mở một lần, một lần chỉ có mấy giây.
Tín hiệu này có bị che giấu chặn lại hay không cô không cách nào biết
được, nhưng cô biết Thi Dạ Triêu đang đợi cô truyền đi tín hiệu cầu cứu.

Thi Dạ Triêu. . . . . .

Cái tên này ở trong miệng cô quay một vòng, vô hạn lưu luyến.

Khi một người ở hoàn cảnh cực đoan trong đầu đều là bóng dáng người nào đó, vậy đại biểu cái gì chứ?

Cố Lạc vô lực cười, theo bản năng sờ lên cổ, nơi đó trống không. Cô mỗi
lần làm nhiệm vụ cũng sẽ đem tất cả vật phẩm riêng tư trên người lấy
xuống, để ngừa lưu lại tai họa ngầm mang tới cho người nhà nguy hiểm,
nhưng lúc này, Cố Lạc so bất cứ lúc nào cũng muốn có nó nó, và anh.

Một chỗ khác khu A, trên màn ảnh đồng hồ của Thi Dạ Triêu chợt nhấp nhoáng
một điểm sang nho nhỏ, 72 nhanh chóng lần theo nguồn gốc tín hiệu này.

Thi Dạ Triêu mím môi không nói, sắc mặt sóng nước chẳng xao, hạ tròng
mắt: cô còn sống, đây là tin tức tốt nhất anh có được.

Địa phương bị nổ tung một mảnh hỗn độn, Trình Tiếu Nghiên lấy tay che môi, không
dám hé răng, vẻ mặt gần như muốn khóc. Thi Dạ Triêu cũng không có bất kỳ động tác gì, cô không hiểu, nhỏ giọng hỏi 72: "Các ngươi không vào tìm
một chút sao?"

"Không cần tìm, cô ấy không ở nơi này." 72 lau một bên nám đen trên cây cột lưu lại ký hiệu của Cố Lạc, lấy ra bản đồ điện tử ở chỗ nào đó chấm một cái, hỏi Thi Dạ Triêu: "Tín hiệu đứt, chỉ có
thể tìm được đại khái phương hướng, cùng phương hướng lần trước hoàn
toàn không nhất trí, một Nam một Bắc, làm thế nào?"

Sau khi gặp
chuyện không may, tín hiệu tổng cộng xuất hiện bốn lần, đều là hai tần
số giống nhau như đúc nhưng phương hướng tín hiệu hoàn toàn khác biệt,
không có cách nào phán đoán được cái nào mới chỗ của Cố Lạc. Thi Dạ
Triêu trầm ngâm, cuối cùng ra lệnh, ngón tay gõ xuống hướng Nam: "Cô dẫn người đi nơi này."

72 phản đối, "Anh và Trình tiểu thư ở lại, chúng tôi chia làm hai đường."

"Đừng để cho tôi lặp lại lời giống như vậy." Thi Dạ Triêu lạnh lùng liếc nhìn Trình Tiếu Nghiên."Để lại hai người chăm sóc Trình tiểu thư, một sợi
tóc cũng không thể thiếu, nếu không chúng ta lấy gì trả cho Cố Doãn?"

Từ trong ánh mắt âm trầm của Thi Dạ Triêu, Trình Tiếu Nghiên hoảng hốt ý
thức được tình cảnh của mình, phàm là có dính líu quan hệ tới Cố Doãn sẽ không có một chuyện tốt.

72 dẫn người đi hướng Nam nơi tín hiệu
phát ra, Thi Dạ Triêu đi theo phương Bắc nơi tín hiệu phát ra. Trước khi anh xuất phát không có gì ngoài tín hiệu của Cố Lạc phát đi, nhưng lúc
anh đi tới rừng cây trước mặt, Thi Dạ Triêu có loại cảm giác mãnh liệt,
người phụ nữ của anh đang ở trong rừng cây này.

***

Sự thật cũng gần giống như Cố Lạc dự tính, đối phương đang cùng cô chơi một trò chơi, chó cùng rứt giậu.

Mà con khốn thú kia dĩ nhiên là cô.

Cô bị vây ở trong rừng cây hai ngày hai đêm, giao thủ ba lượt, đều để cho
cô "May mắn" trốn thoát. Chân chính may mắn là cô có thể thuận lợi tìm
được nguồn nước cùng thức ăn no bụng, mặc dù mùi vị người bình thường
không cách nào nuốt được, nhưng ở tình huống đặc biết những thứ này đều
là năng lượng vô cùng trân quý.

Lọ thuốc tiêu viêm cuối cùng mang bên người đã bị cô sử dụng, vẫn ức chế không được tồi tệ trong hoàn
cảnh thương thế chuyển biến xấu.

Gần tới mặt trời lặn, ánh sáng
trong rừng cây dần dần tối xuống. Đã là ngày thứ ba, thời gian dài thân
thể hành hạ và tinh thần hành hạ khiến Cố Lạc không dám buông lỏng cảnh
giác chút nào, có bất kỳ gió thổi cỏ lay cũng không thể bỏ qua.

Vì che giấu mình, Cố Lạc leo lên một cây đại thụ tươi tốt, lợi dụng thân
cây to lớn thô ráp cùng chạc cây sum xuê để ẩn mình, nhân cơ hội nghỉ
ngơi, có thể bảo đảm an toàn ở mức độ cao nhất.

Bỗng dưng, trong hoảng hốt cô thấy cách đó không xa hình như có bóng người ở giữa rừng cây đung đưa.

Cố Lạc thần kinh căng thẳng, tay móc súng lục ra nhắm ngay cái hướng kia, ngón trỏ chuẩn bị bóp cò.


Khoảng khắc, bóng người kia xuất hiện lần nữa.

Cố Lạc ngắm một lát, phương hướng người nọ đi tiếp đúng là về phía bên
này, nhưng vì sao lại chỉ có một người? Đối phương cho tới bây giờ đều
thành tổ ba, năm người hành động.

. . . . . .

Một khả năng ở trong đầu cô chợt xông ra, lại bị cô nhanh chóng phủ quyết, không thể là như vậy, không thể nào là anh!

Cố Lạc nháy mắt một cái cũng không, thẳng tắp nhìn chằm chằm bên kia, cho
đến khi thân hình người nọ càng lúc càng gần, cũng càng lúc càng quen
thuộc. . . . . Ngón trỏ của cô rời khỏi cò súng, đóng hạ mắt, cảm giác
trong mắt chua xót không dứt.

Chẳng lẽ là mình hoa mắt, bởi vì
quá mức nhớ nhung sinh ra ảo giác, hoặc là bởi vì vết thương nhiễm trùng chuyển xấu sinh ra ảo giác, thậm chí là tinh thần khẩn trương thái quá
sinh ra ảo giác. . . . . .

Cô nhảy xuống khỏi cây đại thụ trốn,
thu hồi súng, lấy ra chủy thủ kẹp vào ngón giữa, vểnh tai nghe người nọ
càng ngày càng đến gần dùng cái âm thanh này phán đoán cự ly.

Không ai biết người nọ mỗi lần đến gần một bước, tim của cô đập cũng nhanh một tiết tấu.

Một bước, gần một bước nữa, gần một bước nữa.

Cố Lạc nín thở, xoay người, giơ tay, thả cổ tay, chủy thủ bay ra, không sai chút nào thẳng tắp cắm vào thân cây.

Thân cây cách mặt của Thi Dạ Triêu chỉ có mấy centimet.

Lúc chủy thủ vẫn còn khẽ rung động Thi Dạ Triêu đã giơ súng, nếu không phải thấy rõ đối phương là ai, viên kia đạn chắc chắn sẽ bắn ra.

Cố
Lạc nhìn thấy động tác anh rút súng, ngay cả tránh cũng không tránh, hai mắt không hề chớp nhìn anh chằm chằm, không nói một lời.

Thi Dạ Triêu dừng một khắc, thu hồi súng, môi mỏng mím chặt, bởi vì khắc chế nội tâm kéo căng, tầm mắt không rời mắt của cô.

Gần như là ở cùng thời khắc đó, hai người nhấc chân đi về phía đối phương, không vui, không chậm, không nhanh, không từ từ.

Gần như là ăn ý, ở thời điểm cô nhào vào trong ngực anh, cánh tay Thi Dạ
Triêu vòng chắc hông của cô, kéo cô gần lại. Hai người ôm chặt lấy nhau, không có ngôn ngữ, chỉ dùng phương thức trực tiếp nhất xác nhận phần
cảm tình trong lòng kia.

Có lẽ,

Không xa rời nhau một lần, chúng ta vĩnh viễn đều sẽ không biết mình có bao nhiêu nhớ nhung đối phương.

Không xa rời nhau một lần, chúng ta vĩnh viễn đều sẽ không biết mình có bao nhiêu cần đối phương.

Ngay cả tư thế ôm nhau cũng là thân thể phù hợp như vậy.

Cũng có lẽ, không xa rời nhau một lần, chúng ta vĩnh viễn đều sẽ không biết
mình có bao nhiêu sợ mất đi đối phương, đó là loại mất đi thì sẽ không
tìm về được mất đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận