Lau Súng Cướp Cò

Từ trước đến nay có
thể an toàn rút lui để yểm trợ người khác ít lại càng ít, hơn nữa dưới
tình huống địch nhiều ta ít thực lực khác xa.

Thi Dạ Triêu mặc dù đã chuẩn bị xong sẽ bị bắt, nhưng vẫn hết khả năng trì hoãn đối phương
cho Cố Lạc tranh thủ thời gian. Theo như lời Cố Lạc những người này xác
thực khó đối phó, đối phương tính bắt sống xuống tay có vẻ chiếu cố,
trong lúc vô hình tạo nhiều thời gian hơn, nhưng cũng từ từ tiêu hao hết đạn dược của Thi Dạ Triêu.

Cuối cùng một băng đạn bắn hết, đối phương từ từ thu nhỏ dần vòng vây hướng đến gần.

Người đàn ông cầm đầu mặc dù không cao, vừa đen lại vừa cường tráng, hắn cầm
theo súng đứng ở nơi đó quan sát lên lên xuống xuống Thi Dạ Triêu, mà
trên mũ hắn in một cái tên, Bố Khắc. Thủ hạ ở bên cạnh lục soát một vòng không có tìm được Cố Lạc, người đàn ông trong miệng nhai kẹo cao su
hỏi, "Người phụ nữ kia đi đâu rồi, "

Thi Dạ Triêu vẻ mặt lạnh lùng, cũng không lên tiếng, không biến sắc quan sát chung quanh tám người võ trang đầy đủ này.

Anh vẫn cao ngạo như thế, người đàn ông tự nhiên cực kỳ khó chịu, tiến lên
vài bước, nòng súng nâng cao cằm của anh, lập tức có người ở phía sau
ghìm chặt cổ của anh dùng chủy thủ chống đỡ động mạch cổ của anh. Người
nọ hơi dùng chút sức, da bị vạch ngang, máu tươi chảy ra.

Người
đàn ông không có thấy chút ý tứ sợ hãi nào ở trong mắt của anh,
cười."Tôi tên là Bố Khắc, tôi biết rõ anh, nói thật tôi cũng không muốn
động người nhà họ Thi, nhưng đối phương đưa ra giá thật quá mê người,
hơn nữa ——" nói tới chỗ này, nụ cười trên mặt hắn có chút kinh
khủng."Mười hai anh em chúng tôi, hiện tại chỉ còn lại có tám, cái này
cũng là nhờ anh và người phụ nữ của anh ban tặng."

Lời vừa ra
khỏi miệng, không khí chợt trở nên khẩn trương, hơi thở chém giết tùy ý
lẻn vào, thái độ của mấy người đàn ông tàn khốc rét lạnh.

Cổ lần
nữa truyền đến cảm giác đau bén nhọn, tròng mắt Thi Dạ Triêu liếc hắn,
rốt cuộc ở giữa không khí khẩn trương chậm rãi mở miệng lặp lại một lần
nữa tên của hắn: "Bố Khắc."

Bố Khắc vẫn còn đang cười, sau một
khắc lại đưa tay nhanh chóng rút ra dao găm ngắn bên hông hắn không chút do dự đâm vào thân thể Thi Dạ Triêu.

Thi Dạ Triêu lông mày nhíu
lại, thanh âm buồn bực hô ra, khống chế hô hấp của mình. Anh mặt không

đổi sắc, Bố Khắc để cho thủ hạ thả Thi Dạ Triêu ra, lại nhận lấy cây dao găm ngắn khác ở trong tay vuốt vuốt."Yên tâm, sẽ không để cho anh chết, ít nhất không phải chết trong tay chúng tôi, nhưng tin tưởng tôi, chết
trong tay chúng tôi sẽ may mắn hơn một chút." Dứt lời đem chủy thủ lần
nữa đâm vào thân thể của anh, cách vết thương kia chỉ có mấy tấc.

Đau nhức rõ ràng truyền vào mỗi đầu dây thần kinh toàn thân Thi Dạ Triêu,
anh cắn răng không có phát ra bất kỳ âm thanh gì. Bố Khắc nhận lấy hai
cây chủy thủ thuộc hạ đưa tới, tiện tay ném lên không trung chơi đùa.

"Đông Nam Tây Bắc là hướng nào, nói cho tôi biết, anh có thể ở chỗ của tôi
giảm chút ít tội, có đầy đủ tinh lực đi đối phó người muốn bắt anh."

. . . . . .

Trả lời hắn vẫn như cũ là sự trầm mặc của Thi Dạ Triêu, Bố Khắc ánh mắt
hung ác, tay vung, trong đó một cây đao lưỡi dao đâm vào cổ tay phải Thi Dạ Triêu.

Thi Dạ Triêu không thể không dựa vào đại thụ, xách
theo một hơi không thả, thầm cười khổ, xem ra người khác thực sự muốn
mạng của anh.

Bố Khắc ném cho thủ hạ một cái ánh mắt, người đàn
ông quấn khăn trùm đầu màu xám tro tiến lên, cầm môt cây chủy thủ khẽ
dùng sức ở bên trong cơ thể anh chuyển động, lật khuấy. Thi Dạ Triêu mồ
hôi lạnh bổ nhào rơi xuống, không nói là không muốn phản kháng, nhưng
chung quanh mấy nòng súng chỉa vào mình, phàm là anh hành động thiếu suy nghĩ cũng sẽ không có kết quả tốt. Những người này sẽ không giết anh,
nhưng Bố Khắc nói rất đúng, anh nhất định phải cất giữ đầy đủ tinh lực
ứng đối chuyện xảy ra tiếp theo.

Anh không biết thật ra thì ở
trong lòng Bố Khắc thật sự đổ mồ hôi dầm dề, có hai nhiệm vụ mục tiêu,
vả lại đều là bắt sống, nhất là Cố Lạc, không được thương tổn cô một
chút nào. Nhưng bây giờ chẳng những làm cho cô bị thương, còn để cho cô
chạy trốn từ dưới mí mắt. Hắn cho rằng Cố Lạc mới là người quan trọng
nhất, cũng chỉ có thể khai đao với Thi Dạ Triêu. Thay vào đó người đàn
ông này rốt cuộc không phải nhân vật bình thường, thân phận bối cảnh
vững vàng, tính tình cứng rắn, làm cho hắn cũng không khỏi đổ mồ hôi
lạnh.

Đúng vào lúc này, bỗng dưng một tiếng súng vang lên, chờ
đón Bố Khắc chính là cổ tay phải truyền tới đau đớn kịch liệt: viên đạn
này không biết từ đâu bay ra ngoài đang ghim vào cổ tay phải hắn. Hắn
kêu rên một tiếng, hô to: "Ẩn nấp!"

Người thủ hạ lập tức động tác nhanh chóng tìm kiếm che chở gần đây, mà cơ hồ ở cùng thời khắc đó Thi
Dạ Triêu tìm đúng cơ hội đánh bất ngờ, cầm cánh tay người trùm khăn màu

xám tro bẻ ngược lại một kích dữ dội, một tiếng rắc thanh thúy vang lên
cánh tay người trùm khăn màu xám tro liền bị gãy.

Hắn theo phản xạ đi sờ súng, lại phát hiện bên hông đã sớm trống trơn.

"Đừng động." Cây súng chẳng biết lúc nào đã rơi vào tay Thi Dạ Triêu hơn nữa chống đỡ ở mi tâm hắn.

Thời điểm người trùm khăn phản ứng lại thì bản thân mình đã thành con tin
của anh, không cần nhiều lời, so với hắn ai cũng hiểu là tốc độ đạn bắn
xuyên đầu hắn vẫn là nhanh hơn tốc độ hắn rút chủy thủ ra, ngoan ngoãn
khoanh tay chịu trói.

Nhưng chỉ mấy cái này động tác mà thôi, đã
làm cho anh đau cơ hồ muốn bất tỉnh. Trong cổ họng mùi máu tươi càng
ngày càng nặng, Thi Dạ Triêu nhịn lại nhịn cuối cùng nhịn không được ho
khan, chất lỏng ấm áp sặc ra khỏi miệng ra ngoài, không cần nhìn cũng
biết đầy máu. Anh không nghĩ ngợi được nhiều, khống chế người trùm khăn
làm lá chắn lui về phía sau.

Nhưng mà chỉ mới bước mấy bước, một viên đạn liền bay sượt qua tai anh, ép anh không thể không dừng lại.

Bố Khắc tay trái cầm súng ngắm đầu Thi Dạ Triêu, "Có cần phải nói cho anh
biết, tôi dùng tay trái cũng có thể bắn bể đầu anh hay không?"

Vừa dứt lời, lại một tiếng súng vang, cái mũ của Bố Khắc bị đạn bắn tới mang chấn động làm rớt trên mặt đất.

Một phát này, là khiêu khích, là uy hiếp. Bố Khắc híp mắt một cái, sắc mặt
buộc thật chặt. Nhíu cặp mắt, nhưng không ai phát hiện súng bắn tỉa ở
nơi nào.

Địch ở trong tối, đối với đoàn người Bố Khắc cực kỳ bất
lợi, nhưng một lát sau, Bố Khắc nhếch khóe miệng hả hê cười. Hắn từ phía sau cây đi ra, họng súng vẫn như cũ nhắm ngay vào Thi Dạ Triêu, cất
giọng hướng chung quanh hô: "Tưởng bắn chết tôi dễ dàng sao, nhưng đừng
quên cô chỉ có một khẩu súng, chúng tôi có bảy khẩu, mà anh ta chỉ có
một cái mạng."

Chung quanh hoàn toàn lâm vào tĩnh mịch.

Bố Khắc thả chậm tốc độ thu súng, cột chắc băng vải cầm máu trên cổ
tay."Cô có thể lựa chọn nổ súng, tôi không ngại cho anh ta chôn theo
tôi."

. . . . . .


Một khắc nhìn thấy Cố Lạc cầm súng xuất hiện kia, Thi Dạ Triêu hiểu một chuyện.

Cái gọi là nhược điểm, luôn chỉ có bản thân mình bất luận như thế nào đều
không nguyện ý buông tha rồi lại cam nguyện dừng lại buông tha tất cả
thậm chí buông tha sinh mạng.

Mà anh, là nhược điểm của Cố Lạc.

Bọn họ. . . . . . Là nhược điểm của nhau.

Trái ngược với ánh mắt xa cách của cô thì Thi Dạ Triêu là tức giận, tức giận cô lại trở về tự chui đầu vào lưới.

Cố Lạc nhìn ra được sự phẫn nộ của anh, hơn nữa nhìn thấy thương thế của
anh. Nếu là đổi một tình huống khác, Cố Lạc nhất định dùng súng trong
tay xuyên thủng đầu Bố Khắc, nhưng cô không thể. Bố Khắc nói không sai,
đối phương có thể mất đi Bố Khắc, nhưng là cô không thể mất đi Thi Dạ
Triêu.

Bố Khắc nhặt lên cái mũ bị bắn xuyên một lỗ nhỏ lần nữa
đeo lên, than thở thương pháp của cô, tức giận nhưng cũng bị kích thích
trước nay chưa có. Hắn đi tới trước mặt Cố Lạc, dùng tay phải bị trúng
đạn của cô đem máu tươi cọ ở trên mặt của cô."Cô gái, côlà đang trả thù
tôi đả thương tay phải của anh ta sao?"

Cố Lạc mắt lộ ra ánh sáng tàn nhẫn, Bố Khắc tàn nhẫn cười một tiếng."Rất tốt, rất tốt, vậy tôi sẽ chơi cùng với cô một chút." Tay hắn giương lên, thủ hạ rối rít âm thầm
đi ra, giơ súng đề phòng."Muốn cứu người đàn ông của cô sao? Tôi cho cô
cơ hội, đánh bại mọi người ở đây, tôi thả các người đi."

Bố Khắc
lui về phía sau mấy bước, một người đàn ông đầu đội khăn đen khác ném
khẩu súng cho đồng bọn, đi lên trước lấn đến gần mặt của cô: "Cô không
phải là có thể đánh sao? Tiểu cô nương, chớ bỏ qua cơ hội lần này."

Cố Lạc không trốn không tránh, nghiêng đầu nhìn về phía Thi Dạ Triêu, cũng chỉ lấy được dấu môi của anh ra lệnh: "Đi."

Cố Lạc nhẹ nhàng lắc đầu một cái, không nhìn mọi người đỡ Thi Dạ Triêu
sang một bên, nhân cơ hội kín đáo đưa cho anh một băng đạn cùng một quả
lựu đạn. Thi Dạ Triêu cầm tay của cô: Em đánh không lại bọn họ."

"Coi như đánh thắng được họ cũng sẽ không thả chúng ta đi." Cố Lạc muốn rút
dao găm ở trên người của anh ra, lại phát hiện trừ một đao ở cổ tay, Bố
Khắc xuống tay mỗi một chỗ cũng cũng không phải là tùy ý, không có vết
thương trí mệnh, nhưng ở dưới tình huống không có thiết bị chữa trị mà
rút dao găm ra hẳn phải chết là không thể nghi ngờ, nếu không rút ra sau mấy tiếng sẽ bởi vì mất máu quá nhiều mà chết.

Cô nhớ rất nhiều
năm trước Từ Ngao từng đã dạy cô một bài học này, thế nào cũng nghĩ
không tới hôm nay một chiêu này bị dùng ở trên người Thi Dạ Triêu. Cố
Lạc nhắm hai mắt lại, mở ra lần nữa, vẫn như cũ không thể kềm chế được
lửa giận. Cô nghiêng người hôn môi của anh, "Anh tới cứu em, có nguyên
nhân khác hay không?"


Thi Dạ Triêu khẽ vuốt cánh môi cô dính máu của mình: "Em thì sao?"

Cố Lạc khom môi cười cười, nhàn nhạt, cũng là chắc chắn, nhẹ tay cầm dao
găm trên cổ tay phải của hắn, còn không đợi động tác, Thi Dạ Triêu bắt
lấy tay cô. Cố Lạc sớm có dự liệu này, trở tay gạt anh ra, nhìn thẳng
mắt của anh."Mặc kệ mục đích của bọn họ là cái gì, ít nhất sẽ không giết em, chữa khỏi vết thương, tới cứu em."

Dứt lời, không hề cho Thi Dạ Triêu cơ hội nói chuyện nữa, bỗng dưng rút ra dao găm ở trên cổ tay
anh ném về phía người đàn ông đang đội khăn ở bên cạnh gần nhất, tinh
chuẩn trúng mục tiêu cổ kia. Người đàn ông đội khăn không dám tin mở mắt ngã quỵ trên đất, cuối cùng cả người ngã quỵ co quắp, phía dưới nhanh
chóng lan tràn một vũng lớn máu tươi.

Trong phút chốc, tám người mất đi một.

Cố Lạc đứng dậy mắt nhìn Bố Khắc hỏi: "Tôi quên anh nói đánh bại hay là đánh chết?"

Bố Khắc trừng mắt, vung tay lên, người trùm khăn màu lam trên đầu nhếch
miệng khinh thường chê cười, "Có thể đánh chết coi như cô bản lãnh."

Cố Lạc ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, người trùm khăn màu lam nghênh ngang
đi qua. Hắn ước chừng cao hơn Cố Lạc một cái đầu, thân hình cường tráng
như hổ, cánh tay lớn tương đương với bắp đùi Cố Lạc. Thân hình chênh
lệch cách xa như thế, người trùm khăn màu lam khinh địch là chắc chắn.

Cố Lạc hai tay sau lưng, vẻ mặt không có biểu cảm gì làm cho cô thoạt nhìn rất vô tội. Người trùm khăn màu lam cố ý cúi đầu, tới gần ngửi mặt của
cô."Phụ nữ phương Đông, tôi còn chưa thử qua."

"Vậy thì tới nếm thử một chút." Cố Lạc khóe miệng khẽ nhếch lên, tay phải chợt hướng tới cổ hắn đánh ra một quyền.

Người trùm khăn màu lam sớm có phòng bị, lòng bàn tay kịp thời bắt được quả
đấm nhỏ của cô, tiếp theo muốn cười nhạo, nhưng còn chưa kịp phát ra âm
thanh, chỉ thấy tay trái Cố Lạc thoáng một cái đánh bất ngờ, một đạo ánh trắng đánh thẳng cổ họng hắn, sau một khắc cần cổ nhất thời chợt lạnh,
đã không kịp tránh né lần nữa.

Hắn tự tay sờ, lại sờ soạng thấy
một tay máu tươi, lại nhìn lần nữa, tay trái Cố Lạc đột nhiên xuất hiện
một tấm chỉ hổ (chỉ hổ là cái gì thế???) sắc bén, phía trên đang dính
máu cổ hắn chảy ra.

Người trùm khăn màu lam chậm rãi ngã xuống
đất, Thi Dạ Triêu chớp mắt hiển nhiên cũng giống mấy người ở chỗ này lấy làm kinh hãi.

Mấy người còn lại cũng không dám khinh thường, bao gồm Bố Khắc mọi người rốt cuộc nghiêm túc.

Bố Khắc vung tay lên, cùng lúc có hai người đàn ông gầy rối rít nhảy một bước về phía Cố Lạc.

Bây giờ bắt đầu tới thật.

Cố Lạc lấy ra một tấm chỉ hổ khác, đề khí bước ra một bước bày xong tư thế chuẩn bị đánh lộn, che giấu vẻ mặt, khắc nghiệt lãnh khốc, trong mắt
hiển lộ một chút xíu sát ý."Đến đây đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận