Lâu Thành Diễn Sinhvinh Phương Tình Ký


Trans: Qt + Gg dịch
Editor + beta: Cass Panda
- ---------o0o----------
Chương 2.

Một người
Ngày 15 tháng 3 năm Trung Hoa Dân Quốc thứ 33.

Đã vài ngày kể từ khi rời Trùng Khánh.

Nhiệt độ ở Bắc Bình đã tăng lên, nhưng lòng người lạnh lẽo.

Lý Huân Nhiên lúc nhàn rỗi sẽ lật cuốn sổ da trâu xem.

Mấy chỗ dính cứng cậu không dám cưỡng bức mở ra chỉ chọn mấy trang rải rác có thể lật xem rõ chữ viết mà đọc.

Bìa da dày như một viên gạch, nét chữ của chủ nhân cũ của nó thanh tú ngay thẳng, mặt trước và mặt sau của mỗi trang đều viết ngay ngắn.

Đôi khi một ngày chỉ ghi một câu, đôi khi lấp đầy cả vài trang.

Lý Huân Nhiên luôn ngưỡng mộ những người viết chữ đẹp.

Mặc dù chữ viết của cậu cũng rất ngay ngắn gọn gàng nhưng cũng chỉ là ngay ngắn gọn gàng.

Không có khí chất vô hồn, thời buổi này còn có ai chú ý đến mấy cái đó nữa.

Sau hai chữ "Trùng Khánh" là "lòng người lạnh lẽo", những chữ sau đó nhìn không rõ.

Không biết đã dùng bút mực gì, từng nét chữ trên tờ giấy ố vàng đều là màu của bầu trời khi có vầng trăng vào một đêm giữa mùa hạ - một màu xanh cũ kỹ hòa vào ánh trăng.

Trùng Khánh...!
Lý Huân Nhiên cầm điện thoại lên mạng tra.

Vào ngày 15 tháng 3 năm 1944, không có gì xảy ra ở Bắc Bình.

Trùng Khánh...!Trùng Khánh thì thật sự đã có chuyện.

Vào năm Trung Hoa Dân Quốc thứ 33, năm 1944, vào ngày 15 tháng 3, giá gạo ở Trùng Khánh đã vượt quá 4.000 nhân dân tệ.

Một năm trước, chính phủ đã ra lệnh hạn chế giá, lúc đó chỉ là 520 nhân dân tệ.

Lý Huân Nhiên líu lưỡi, cái này người ta làm sao mà sống được.

"Không thể sống nổi nữa." Vinh Thạch mặc một chiếc quần vải, cầm một chiếc quạt lớn, quạt điên cuồng: "Nóng quá, mới có tháng ba, sao lại nóng như vậy?"
Tác Kiệt bưng một chén trà qua: "Ông chủ, hơi nóng một chút."
Vinh Thạch nhận chén trà, nhấp một cách mãn nguyện, đầu đầy mồ hôi, Tác Kiệt cười thầm khi nhìn anh uống trà nóng như vậy.

"Giá gạo ở Trùng Khánh lại tăng.

Hai năm trước, Hoa Kỳ bắt đầu viện trợ cho Trung Quốc vận chuyển vật tư, đường cao tốc Myanmar bị cắt, sử dụng máy bay bay qua tuyến đường gù(*)thì ngã chết bao nhiêu người, hai năm qua việc viện trợ có kết quả như vậy đó."Vinh Thạch uống trà nóng, hít một hơi dài:" Vật tư viện trợ đã đi đâu rồi? "
(*Tiếng anh là The Hump, tôi không tìm thấy từ bên mình nên gg dịch từ tiếng Trung)
Tác Kiệt cười cười.

Thừa Đức thuộc đặc khu hành chính "Mãn Châu Quốc(*)".

Người Nhật thông minh, bọn họ để lại một cửa ngõ vào nội địa Trung Quốc, bây giờ "cửa ngõ" này chính là Thừa Đức.

Tuyên bố Cairo vào năm Trung Hoa Dân Quốc thứ 32 đã để Chủ tịch Tưởng chơi một vố, yêu cầu Nhật Bản đầu hàng vô điều kiện và không công nhận Mãn Châu Quốc.

Yêu cầu là vậy nhưng người dân "Mãn Châu Quốc" nên sống như thế nào thì vẫn sống như thế ấy.

Người Nhật hạng nhất và người Trung Quốc hạng cuối dường như không có gì thay đổi.

(*Mãn Châu Quốc hay từ năm 1934 trở đi là Đại Mãn Châu Đế quốc là chính phủ bù nhìn do Đế quốc Nhật Bản lập nên, cai trị trên danh nghĩa Mãn Châu và phía đông Nội Mông, do các quan chức nhà Thanh cũ tạo ra với sự giúp đỡ của Đế quốc Nhật Bản vào năm 1932 _ Nguồn Wikipedia)
Tác Kiệt có cảm giác như đang đứng trên một con tàu bị hỏng giữa biển bão.

Vinh Thạch tự tay rót một chén trà nóng khác.

Thất bại của Nhật Bản đã định sẵn, lúc này Vinh Thạch đang nghĩ về những gì sẽ xảy ra sau khi Nhật Bản cút đi.

"Rắc rối còn ở phía sau." Vinh Thạch hơi nheo mắt: "Chờ xem."
Tác Kiệt hơi khom người, vừa định đi ra ngoài, Vinh Thạch đã gọi anh ta lại: "Anh đã đến Bắc Bình chưa."
"Chưa từng."
"Sơn pháo, chưa ra ngoài ranh giới của Nhiệt Hà chứ(*)."
(*Năm 1932 Nhật Bản chiếm Nhiệt Hà, Trung Quốc đưa Sơn pháo - một loại pháo, ra vùng biên giới đánh)
"......!Vâng."
"Hai ngày nữa, đi đến Bắc Bình."
"Ông chủ, đến Bắc Bình làm gì?"
"Làm gì? Nội chiến đến nơi rồi chẳng lẽ còn không tích trữ lương khô?"
Tạ Mộc Lan vừa mới gội đầu, mái tóc uốn dài, giống như một chiếc khăn choàng lụa.

Cô chạy xuống lầu, đuôi tóc rũ hết bên này sang bên kia theo động tác của cô, hơi nước và mùi dầu gội đầu bay ra ngoài.

Tạ Mộc Lan chạy ra cổng, không biết cô ấy đã nói gì, có vẻ như là bạn học rủ cô ấy ra ngoài chơi.

Cô ấy vừa từ Trùng Khánh đến Bắc Bình, bạn bè rất ít nên cô ấy rất trân quý.

Bốn, năm cô gái cùng nhau đợi ở cửa nhà cô, điều này khiến cô rất vui vẻ, nhảy múa tung tăng.

"Các bạn chờ chút, tôi đi nói với anh nhỏ một tiếng."
Nắng chiều nóng như thiêu đốt, bãi cỏ mới cắt của Phương gia bị nướng tỏa mùi như vị trà xanh khô.

Đôi má của các cô gái hơi ửng đỏ vì nắng, đôi mắt sáng rực đùa giỡn với nhau –
"Cậu từng thấy anh nhỏ của Mộc Lan chưa?"
"Gặp rồi gặp rồi, nhìn thấy từ xa."
"Anh ấy có thấy cậu không?"
"Cậu hỏi cậu ấy hả? Cậu ấy sợ tới mức trốn đi!"
"Lúc ấy anh ấy nhìn qua! Anh ấy nhìn cậu, cậu không né? Đáng ghét!"
Tạ Mộc Lan mặc váy dài chạy lên lầu, cầu thang gỗ kiên cố trong ngôi nhà mới tinh phát tiếng bình bịch.

Cô hoạt bát gõ cửa phòng lầu hai: "Tiểu ca, anh có ở nhà không? Bạn học tìm em chơi, em đi ra ngoài một lát nha! Nói với đại ba và ba em đừng đợi em ăn tối."
Tạ Mộc Lan nhanh chóng giải thích xong, xoay người muốn chạy, cánh cửa phía sau mở ra: "Em đi đâu vậy?"
Tạ Mộc Lan nản lòng: "Đi xem phim với bạn học, xem xong chúng em đi ăn kem"
Mở cửa là một chàng trai cao gầy.

Áo trắng và quần tây trắng, nghiêm trang và gọn gàng sạch sẽ.

Chiếc cúc áo sơ mi được cài đến tận cùng, không một chút sai sót.

Tính theo tuổi, cậu mới mười chín, vẫn còn là một thiếu niên, nhưng tính tình u ám khiến cậu giống một người đàn ông trưởng thành đáng tin cậy.

Mười chín tuổi đã gia nhập Trụ sở Trung ương Đảng, nhậm chức bí thư trưởng của Đoàn Thanh niên Ba(*), chẳng trách lão luyện.

(*Tên gọi tắt của Liên đoàn thanh niên Ba Nguyên tắc Nhân dân – Nguồn vnese.wiki)
Tạ Mộc Lan không muốn nhắc đến Đoàn thanh niên Ba đó của cậu, kể từ khi cô đến Bắc Bình, cô chưa từng nhìn thẳng nói chuyện với Phương Mạnh Vi.

Phương Mạnh Vi nắm lấy tay nắm cửa, cau mày: "Dượng kêu anh trông chừng em."
Tạ Mộc Lan vẻ mặt nhăn nhó: "Em sẽ không gặp chuyện gì đâu.

Tiểu ca, em khó khăn lắm mới kết giao được vài người bạn tốt, xin anh rủ lòng thương?"
Phương Mạnh Vi mím miệng nhìn chằm chằm vào đôi mắt tròn của cô.

Đôi mắt này đối với cậu có chút bất lợi, quá trong sáng thuần khiết, không giống những người lăn trong vũng lầy của Đảng và chính phủ.

Cậu khụt khịt mũi, mùi thơm từ tóc Mộc Lan quyện vào khiến anh có chút lo nghĩ.

Tạ Mộc Lan cười đáng yêu: "Cứ quyết định vậy nhé."Cô chạy biến đi, sợ Phương Mạnh Vi sẽ đổi ý.

Khi cô xoay người, những sợi tóc lướt qua tay Phương Mạnh Vi, Phương Mạnh Vi giật mình như thể mình bị đâm.

Tạ Mộc Lan chạy bịch bịch xuống lầu, Phương Mạnh Vi nhớ đến điều gì, vọt đến lan can, cúi người về phía trước hét: "Đủ tiền không?"
"Đủ mà đủ mà dong dài quá đi."
Tạ Mộc Lan lao ra khỏi đại sảnh, Phương Mạnh Vi còn muốn nói vài lời, suy nghĩ rối loạn bịt kín miệng không thể thốt ra từ nào.

Cậu vừa ở trong phòng xem qua danh sách những người chết trong đội bay.

Với chức thư ký trưởng của Đoàn Thanh niên Ba cậu có thể tùy cơ ứng biến làm chút chuyện riêng.

Để vận chuyển vật tư, phi hành đoàn cần phải bay qua Xa lộ Myanmar bị chia cắt.

Những ngọn núi nhấp nhô dọc theo tuyến đường, vì vậy nó được gọi là "Tuyến đường gù".

Ngoài lực lượng không quân Nhật Bản, thời tiết cũng rất xấu.

Băng giá, mưa đá, luồng không khí mạnh và những mảnh vỡ xác máy bay gần như trải cả chặn đường đi.

Phương Mạnh Vi lần nào cũng có thể có được danh sách hy sinh của lữ đoàn bay nhanh nhất, nắm chặt tay và thầm niệm cái tên đó trong lòng.

Cậu thật sự sợ hãi nhìn thấy ba chữ đó.

Trận tra tấn cứa da thịt bằng một con dao cùn như vậy cứ qua một đoạn thời gian lại đến một lần.

Lần này không có lại quay trở về sự hoảng sợ chờ đợi danh sách lần tiếp theo.

Lần sau không có, vậy lần sau nữa thì sao?
Phương Mạnh Vi ngồi trước cửa sổ, thẫn thờ nhìn màn cửa sổ thổi trong gió.

Chủ nhân của Phương gia chỉ có mình Phương Mạnh Vi ở trong nhà.

Người hầu biết cậu thích yên tĩnh, không có việc gì tuyệt đối không gây tiếng ồn.

Ngôi biệt thự khổng lồ của Phương gia phút chốc như bị ném xuống biển sâu, áp lực của nước mạnh mẽ dâng lên tứ phía trong im lặng.

"Ồ, đây là nhà của Chủ tịch Phương?" Vinh Thạch đeo kính râm, trên tay là áo vest, hai chiếc cúc áo sơ mi không cài, tay áo cũng xắn lên.

Ngực, vai và cánh tay của anh trời sinh đã mang một vẻ đẹp mạnh mẽ, vì vậy dù quần áo xộc xệch kiểu này cũng không khiến người khác chán ghét.

"Chắc vậy.

Hôm nay chúng ta sẽ gặp được ông ấy chứ?" Tác Kiệt đang xách một chiếc hộp đằng sau, cũng đeo kính râm.

Anh ta vẫn chưa quen việc đeo kính, dùng ngón tay đẩy đẩy.

"Để tôi xem thử.

Người phụ trách in tiền có khác, nhà lớn thật."
"Ông chủ, lời này để người ta nghe thấy không tốt đâu."
Sân của Phương gia đã được sửa sang cẩn thận, trong vườn hoa cây chi Mộc Tê (*)đã nở.

Không biết là giống nào, những bông hoa to vàng óng mượt, từng chùm từng chùm tỏa hương hoa ngây ngất rực rỡ.

Có dây thường xuân trên tường, mắt của Vinh Thạch dõi theo dây leo nhìn lên.

(*Chi Mộc tê hay chi Hoa mộc (danh pháp khoa học: Osmanthus) là một chi của khoảng 30 loài thực vật có hoa trong họ Ô liu (Oleaceae))
Trực tiếp đối mặt với một người.

Phương Mạnh Vi nghe thấy ai đó đứng bên ngoài tường viện nói chuyện.

Sân trong Phương gia thật sự không nhỏ, nhưng khí tức của người này lại có vẻ mạnh mẽ phi thường.

Cậu đứng dậy, dùng ngón tay mở màn cửa sổ, lặng lẽ nhìn xuống xem-----
Có một người đàn ông đang đứng dưới ánh nắng tháng ba, anh ta đeo kính râm, dáng vẻ không đứng đắn.

Anh ta mỉm cười, gió xuân hỗn loạn cuốn mặt đất cùng hương hoa cỏ cây ấm áp thổi vào cửa sổ.

Khi Phương Mạnh Vi còn đang sững sờ, Vinh Thạch cười lười biếng, ngẩng mặt đưa tay ra chào: "Ha lẩu."
- ----o0o-----
Chúc mọi người Giáng sinh vui vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui