Trong buổi tối thứ Sáu đẹp trời này, bang chúng học đến sống dở chết dở một đêm đều chờ mong hôm sau Bang chủ có thể sắp xếp vài hoạt động thư giãn, ví dụ như vào game đánh người, giành điểm, hôi ít của, nhưng không ngờ sáng hôm sau đã nhận được một tin nặng ký.
Trong nhóm bùng nổ sục sôi, còn phấn khích hơn thi xếp hạng toàn tỉnh.
—— Cái gì, Hắc Dạ Bang hẹn quyết đấu với chúng ta?
—— So tài học tập? Dù bọn chúng đánh không lại thì cũng không cần chơi kiểu tà đạo vậy chứ!
—— Có phải là kỳ thi chung của bảy trường không? Chẳng phải là hai tuần nữa à?"
Biên Nguyệt yên lặng nhìn chằm chằm màn hình, đợi đến khi nước sôi gần cạn mới nghiêm túc phát biểu.
—— Đúng, hôm qua tôi và Lộc Chi Hoa đã thỏa thuận với nhau, lần này sẽ không so đánh nhau mà so thành tích học tập tập thể.
Trong cuộc thi liên trường hai tuần sau, chúng ta sẽ dùng điểm trung bình của bang để phân cao thấp, nếu chúng ta thua thì phải trả lại hết chiến lợi phẩm bữa trước, hơn nữa sau này chúng ta không được thắc mắc về chuyện của bọn chúng nữa, dù có dụ dỗ bạn bè của chúng ta, chúng ta cũng không thể nhúng tay.
—— Đừng hòng, đó đều là trang bị do bọn chúng thua trận mà!
—— Oát đờ hợi? Bắt chúng ta không được nhúng tay à?
—— Vậy nếu chúng ta thắng thì sao?
—— Nếu chúng ta thắng, bọn chúng phải tránh xa cổng trường Trung học Tử Hòa, đồng thời không được quay lại quấy rầy bạn học của chúng ta!
Trong nhóm còn đang căm phẫn sục sôi, vừa nghe phần thưởng thắng lợi, bầu không khí đột nhiên thay đổi, trước đây bọn họ hẹn quyết đấu đều vì điểm số và thứ hạng của mình, nhưng không ngờ lần này Biên Nguyệt tiếp "chiến thư" lại vì an nguy của toàn bộ Tử Hòa và sự an toàn của bạn học.
Cảnh giới tư tưởng và giác ngộ lý tưởng lập tức nhảy vọt lên một tầm cao mới, để những bang chúng "dung tục" như bọn họ đều trở nên cao thượng hẳn!
Biên Nguyệt nắm bắt chuẩn xác tâm lý mọi người, tận dụng thời cơ bắt đầu hùng hồn phát biểu:
—— Các đồng chí, hiện tại chính là thời điểm mấu chốt của bang, phía Hắc Dạ Bang biết đấu võ không lại nên so văn, vọng tưởng có thể chiến thắng chúng ta.
Nhưng bọn chúng không biết rằng gần đây chúng ta cũng đang học tập, chuẩn bị bước lên con đường "văn võ song toàn".
Vì vậy, lần quyết đấu này chúng ta không cần sợ.
Thứ nhất, chúng ta đã có nền tảng nhất định; thứ hai, đây cũng là một cơ hội tốt để thúc đẩy chúng ta quyết chí tự cường, lấy trăm phần trăm sức mạnh đánh bại cửa ải học tập; cuối cùng, đây cũng là thời cơ để chúng ta thanh toán mọi ân oán với Hắc Dạ Bang, liên quan đến thể diện, danh dự và quyền chủ đạo của rất nhiều vấn đề về sau.
—— Thế nào, mọi người có lòng tin thắng trận này không?
—— Có!
—— Chúng ta sẽ nghiền nát mặt trận học tập này!
—— Chắc chắn là có rồi!
—— Chơi chết bọn nó! Các anh chị em, tiến lên!!!
Biên Nguyệt không hổ là Bang chủ, chỉ dăm ba câu đã kích thích sự kiêu ngạo của toàn bang, biến một đám mắc bệnh sợ học thành phần tử khủng bố học tập, lúc này chỉ hận không thể gặm giáo trình học ra bã.
Trần Dao Đông với tư cách là gia sư riêng của bang lập tức tìm tới Biên Nguyệt sau cuộc họp, xem xét tình hình, phát biểu ý kiến.
Đầu tiên, cậu ta ủng hộ tất cả các quyết định của Bang chủ, nhưng đồng thời, cũng vì có đủ hiểu biết về tri thức của các bang hữu nên khá lo lắng về lần quyết chiến này.
"Lão Đại, chị có nắm rõ thành tích của Hắc Dạ Bang không? Em muốn làm bảng phân tích tỉ lệ thắng của chúng ta."
"Điểm cụ thể thì không biết nhưng có nghe nói, xếp hạng bình thường của bọn họ là nằm trong top 100 bét bảng toàn khối."
Trần Dao Đông lập tức đưa ra công thức, "Học sinh lớp 11 của Thái Trung tổng cộng có 1036 người, nếu như là một trăm dưới cùng thì sẽ có điểm bình quân là 420 điểm, trình độ tương đương với chúng ta."
"Đúng là vậy." Biên Nguyệt không muốn thừa nhận trên phương diện học tập, Tinh Nguyệt Bang và Hắc Dạ Bang kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng ai hơn được ai.
Trần Dao Đông lần nữa phát huy tinh thần học bá, nói thêm: "Nếu đã như vậy, chúng ta cần phải nỗ lực nhiều hơn mới mong giành được chiến thắng tuyệt đối."
"Tôi hiểu rõ," Biên Nguyệt bình tĩnh như thường, "Lần này tôi đã hạ quyết tâm chú trọng học tập, thứ nhất là để nghiền nát Hắc Dạ Bang, thứ hai là để tăng cao năng lực học tập của bang, túm váy lại là phải học."
Nói xong, cô hơi nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt Trần Dao Đông, rất có cảm giác tướng quân ỷ lại quân sư, "Dao Đông, cậu là người hiểu trình độ của bọn tôi nhất, lần so tài này vất vả cho cậu rồi."
"Thần đã rõ," cảm giác quá mạnh khiến Trần Dao Đông suýt nữa ôm quyền quỳ xuống dưới chân cô, "Hôm nay em sẽ lập tức lập một bảng kế hoạch học tập để chị có thể nhanh chóng nắm giữ những điểm kiến thức trọng điểm, tuần này chúng ta luyện qua một lần, tuần sau ôn tập lại!"
...
Sau khi hẹn đấu với Hắc Dạ Bang, toàn thể Tinh Nguyệt Bang chuyên tâm dùi mài kinh sử, game không chơi, điểm cũng không để ý, hùng hục đâm đầu vào đại dương tri thức.
Là linh hồn của bang, Biên Nguyệt nhất định phải phát huy vai trò lãnh đạo, thời gian làm việc và nghỉ ngơi được sắp xếp như sau: Ban ngày tập trung nghe giảng, buổi tối nghiêm túc tự học, ghi chú lại những vấn đề không hiểu, sau đó nhờ học bá trong lớp hoặc Trần Dao Đông giải thích, buổi tối về nhà sẽ sắp xếp lại ghi chép, điểm qua những điểm quan trọng, khó và dễ sai sót trong ngày, học đến một giờ sáng mới tắt đèn đi ngủ.
Cha Biên và mẹ Biên biết đức hạnh chó tha của Biên Nguyệt nên đã từ bỏ trị liệu từ lâu, may thay Biên Huy lại đi theo con đường chính đạo, cho họ có một nơi gửi gắm tất cả kỳ vọng.
Về phần Biên Nguyệt, họ nghĩ sau này có thể đi con đường nghệ thuật —— Nếu như có bộ môn nghệ thuật gọi là chơi game.
Thế nhưng những ngày gần đây Biên Nguyệt đều đóng kín cửa, thức tới hơn nửa đêm, đến tận một, hai giờ sáng vẫn còn nhìn thấy ánh đèn qua khe cửa.
Mẹ Biên tăng ca trở về, lửa giận trong lồng ngực ngùn ngụt bốc cao, chuẩn bị phun chết nghịch nữ này, kết quả còn chưa phun ra miệng đã thấy cô tựa vào bàn chép từ vựng, chữ chép khắp cả trang giấy, sống lưng đều toát ra vẻ kiên cường...!
Mẹ Biên: "?!!!!"
Lửa giận trong lòng va vào nỗi kinh hoàng tột cùng khiến cổ họng tắc nghẽn, sắc mặt mẹ Biên thoắt đỏ thoắt trắng giống như vai nam trong kinh kịch, tròng mắt thì trợn ngược lên y hệt Trương Phi.
Biên Nguyệt ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp vẻ mặt này của bà ấy nhưng cũng không có phản ứng gì, bởi học bài quá lâu nên đầu óc cô đều trở nên trì trệ, dựa vào quán tính nói ra một câu:
"Hello, how are you?"
Mẹ Biên tắt tiếng, đang lúc không biết nên nói gì thì não chập một cái, trả lại một câu: "I'm fine, thank you, and you?"
"I'm fine, too."
"What are you doing?" Rốt cuộc mẹ Biên cũng hỏi ra thắc mắc của mình, tuy đáp án nằm ở ngay trước mắt nhưng bà ấy thấy chẳng khác nào nằm mơ, cần người trong cuộc chính miệng trả lời.
"I'm studying."
"Oh," mẹ Biên thấy vành mắt Biên Nguyệt hiện lên quầng thâm thì chợt đau lòng, " You study so hard, baby.
Take care of yourself!"
Đứng ở cửa, cha Biên và Biên Huy vốn chuẩn bị khuyên can, thậm chí là can ngăn, nhưng thấy hai mẹ con hoàn thành một lần luyện tập đàm thoại, tình thế và không khí thay đổi quá nhanh khiến họ quên mất những gì định làm, thế là phụ họa một câu: Wow, so nice!
Cứ như vậy sau ba ngày học tập, thành tích có tăng lên hay không thì không biết, nhưng Biên Nguyệt đã làm mới hình ảnh của mình trong nhà —— Từ nghịch nữ tội ác tày trời không thể cứu chữa đã biến thành ái nữ dừng cương trước bờ vực, quyết chí tự cường.
Cuối tuần mẹ Biên ở nhà đều tự xuống bếp nấu những món ăn bổ dưỡng, bồi bổ cho bộ não xem chừng không có quá nhiều dây thần kinh của cô.
Vì lần làm mới hình tượng này mà hôm sau thức dậy, Biên Nguyệt lập tức nghe được tiếng thông báo của quản lý viên: "Chúc mừng cô, do dạo này cô chịu khó học tập, cải thiện hình tượng của mình trong nhà nên cốt truyện được thêm 5 điểm, bây giờ hình tượng và cốt truyện đều được 55 điểm."
"55 điểm?" Biên Nguyệt kích động quên cả ngáp, "Vậy thì không còn cách điểm tiêu chuẩn bao xa nữa!"
Quản lý viên: "Đúng, tuy rằng ba tiêu chí đạt đến 60 điểm là có thể qua cửa nhưng trong chế độ chỉnh sửa của chúng tôi, cô đừng chỉ mong được 60 điểm, phải đặt mục tiêu cao một chút chứ, ít phải được 90 điểm."
"90 điểm chỉnh sửa?" Cái ngáp của Biên Nguyệt lúc này mới lò dò đi tới, "Vậy tôi có thể thi Thanh Hoa luôn chứ?"
"Có thể thi vào Thanh Hoa hay không thì không rõ, nhưng nhất định là phải lên Đại học."
"Ghê thật, hóa ra nhân vật chính ưu tú phải có bằng cử nhân."
Quản lý viên: "Bây giờ hình tượng và cốt truyện phát triển cũng không tệ lắm, nhưng tuyến tình cảm này, cần..."
"Bà đây đang bận lo sự nghiệp," Biên Nguyệt không thương tiếc cắt ngang, "Trước khi tôi giết chết Hắc Dạ Bang thì đừng nhắc gì đến tuyến tình cảm!"
Kẻ gian chưa diệt trừ, sao có thể quan tâm nữ nhi tình trường?
Bây giờ nói đến tuyến tình cảm là Biên Nguyệt thấy tức, trước đây vì phát triển tình cảm mà tối nào cô cũng phải đưa Trần Dao Đông về nhà, không để ý Bùi Bản Nùng, để Hắc Dạ Bang thừa cơ lợi dụng.
Điều đáng giận nhất là nam chính thứ ba quản lý viên đề cử cho cô lại là thành viên Hắc Dạ Bang!
Nếu cô thật sự đi dụ dỗ thì thành cái gì? Có khác gì Lộc Chi Hoa bây giờ sao?
Thế nên hiện tại, Biên Nguyệt hoàn toàn không muốn quan tâm tới đồ quỷ tuyến tình cảm này, cho dù muốn cũng phải chờ cho phản diện bị giết chết rồi tính.
...
Phía Biên Nguyệt học đến gấp gáp, chỗ Lộc Chi Hoa cũng không nhàn rỗi.
Cậu ta cũng giống như Biên Nguyệt, mở một đại hội bang, lợi dụng thù hận bang phái để thổi bùng ngọn lửa hăng hái.
—— Cái gì? Muốn anh không được gặp mặt Tiểu Nùng? Cô ta tưởng cô ta là ai chứ? Mọi người ở Tử Trung đều do cô ta quản lý à?
—— Rõ ràng trang bị là của chúng ta, bọn chúng cướp đi thì nên trả lại!
—— Với cái điểm số đội quần của chúng mà cũng dám tỉ thí? Đã đến lúc cho bọn chúng biết từ "nghiền nát" viết như thế nào!
Trong nhóm vô cùng sôi động, đòi đánh, đòi giết, đòi học tập thể, chẳng hề thua kém Tinh Nguyệt Bang.
Lộc Chi Hoa nắm chắc phần thắng, còn báo cho Bùi Bản Nùng về lần quyết đấu này.
Ở đường Tử Hòa Trung có một quán lẩu, đây là địa điểm yêu thích của học sinh Tử Hòa và Thái Trung, mỗi khi gặp mặt bạn bè, liên hoan sinh nhật đều sẽ đến đây, trở thành nơi giao nhau của học sinh hai trường trung học.
Hôm nay, thứ Tư, Lộc Chi Hoa gọi một nồi lẩu cỡ trung và một bình sữa đậu nành, vừa đủ cho mấy người cậu ta và Bùi Bản Nùng cùng ăn.
Trên môi Bùi Bản Nùng thoa son dưỡng màu anh đào hồng phớt, lúc này ngâm trong dầu ớt càng thêm diễm lệ, tươi sáng, khiến cô ấy toát lên vẻ đẹp tươi tắn dưới ánh nắng chói chang.
Lộc Chi Hoa bận rộn rót sữa đậu nành cho cô ấy, cô ấy uống một hớp, cậu ta rót một chút, giống như mặt sữa cách miệng ly quá 1 cm đều là lỗi do cậu ta chăm sóc không chu đáo, làm lãng phí thời gian của mỹ nhân.
"Đàn anh, anh mau ăn đi, mấy miếng sườn này anh còn chưa động tới nữa."
Lúc nói, khóe môi cô ấy khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng ngời cùng đôi môi tươi tắn hé mở, Lộc Chi Hoa lại càng ăn không vô, lại nâng ấm trà lên, rót cho cô ấy một cốc trà để thanh nhiệt.
"Không sao, em cứ ăn đi, quán lẩu này anh tới suốt, ăn mãi rồi, em là lần đầu tiên tới nên ăn nhiều chút."
"Đàn anh, anh mới nên ăn nhiều chút, gần đây ngày nào cũng học trễ, buổi tối anh có ăn cơm không?"
"Có ăn, ha ha ha, không ăn cơm thì làm sao học trễ như vậy nổi, ha ha."
Bùi Bản Nùng cắn một miếng súp lơ, "Thật ra anh không cần vất vả như vậy, em biết anh muốn bắt kịp em, nhưng chuyện học tập phải từ từ trau dồi, vẫn nên chú ý giữ gìn sức khỏe."
Giọng nói của cô ấy vừa dịu dàng vừa thân thiết, còn mang theo sự quan tâm, cào cho tim Lộc Chi Hoa ngứa ngáy, lời nói không giữ được trong miệng, cuối cùng nói ra nguyên nhân thật sự.
"Tiểu Nùng, cuối tuần trước anh và Biên Nguyệt đã thỏa thuận một trận đấu liên quan đến học tập, lấy điểm thi liên trường hai tuần sau làm tiêu chuẩn.
Em không biết đâu, đám thổ phỉ Tinh Nguyệt Bang trước kia cướp trang bị xịn của bọn anh, cho nên lần này bọn anh nhất định phải thắng, thu hồi trang bị!"
"Ồ..." Bùi Bản Nùng ngẩng cằm, đuôi mắt cong lên, tỏ vẻ hiếu kỳ, "Vậy tại sao đàn chị lại định ra thỏa thuận? Chị ấy muốn gì?"
"Cô ta à!" Lộc Chi Hoa giơ tay phất hơi nóng tỏa ra từ nồi lẩu, sắc mặt khó coi, "Cô ta cảm thấy anh đang quấy rầy em, muốn sau này bọn anh không được tiếp tục tìm đến em, cũng không thể tới gần Tử Trung nữa.
Em nói xem, sao có thể như thế chứ, nghĩ thôi đã thấy tức cười!"
...!
Từ sau khi khai hỏa cuộc chiến học tập, hai phe Tinh Nguyệt Bang và Hắc Dạ Bang đều lao đầu học hùng hục, bản thân Biên Nguyệt phát huy vai trò đầu tàu vĩ đại, trở thanh lãnh tụ học tập của cả bang.
Không chỉ học trên lớp mà sau giờ tan học cô còn thường chạy đến hành lang, tắm mình trong nắng vàng gió mát, say sưa học hành.
Ví dụ như sau giờ học, cô lập tức chạy đến phòng học lớp 10, nghiêng người dựa vào lan can, tay nâng sách giáo khoa, học đến vô cùng nghiêm túc, đồng thời nếu lúc này có Bùi Bản Nùng đi ngang qua, trình độ học tập nghiêm túc của cô có thể đạt đến đỉnh cao trong lịch sử.
Ví dụ như ngày đó, Biên Nguyệt nhìn thấy thấy Bùi Bản Nùng đi tới, lập tức mở sách ra, hất mái tóc dài, dựa vào lan can, cơ thể hiện ra góc nghiêng 30 độ, không hơn không kém.
Di chuyển nhanh nhẹn, tạo dáng siêu ngầu!
Bùi Bản Nùng thấy cô, dừng bước, tràn ngập hiếu kỳ: "Đàn chị Nguyệt Nguyệt, chị đang học công thức sao?"
"Ừ đúng." Biên Nguyệt giương mắt, điều chỉnh tư thế, cùi trỏ tay trái chống lan can, nhẹ chống cằm, "Bên này đủ nắng, rất thích hợp đọc sách."
Biên Nguyệt hướng về mặt trời, duỗi ngón trỏ gạt mái tóc rối trên trán, lúc nhìn lại thì đã thấy trong mắt Bùi Bản Nùng đang ánh lên nụ cười, vừa tò mò vừa thích thú, tựa như bị tư thế của cô hấp dẫn, muốn bước đến xoa đầu cô.
Lạ thật, Biên Nguyệt thầm nghĩ, rõ ràng mình là đàn chị trưởng thành chững chạc, tại sao thỉnh thoảng lại có cảm giác Bùi Bản Nùng nhìn mình bằng ánh mắt yêu thương "bé ngoan", muốn bước đến xoa xoa?
Lẽ nào đơn giản chỉ vì ngoại hình của mình giống búp bê Lucy?
Chuyện còn lạ hơn chính là, Biên Nguyệt chẳng những không bài xích mà vào giờ phút này, trong lòng cô còn chui ra một âm thanh kì dị, đang lầm bà lầu bầu: Nếu em thật sự muốn sờ tôi, vậy thì...!tới sờ một chút đi..