Lấy Chồng Bạc Tỷ

Trên đường trở về khách sạn, chú Ngụy vẫn luôn thông qua gương chiếu hậu để nhìn Trần Việt đang ngồi ở phía sau xe, mấy lần ông muốn mở miệng nói điều gì đó thế nhưng ông không dám nói ra.

Dù sao thì cậu chủ nhà bọn họ muốn làm chuyện gì, đó không phải là chuyện một người tài xế như ông có thể quản được.

Lại nói, cậu chủ nhà bọn họ vẫn còn trẻ, cơ thể cường tráng, dẫn một cô gái trở về nhà cũng không có chuyện gì để nói.

Hơn nửa tiếng sau, xe dừng trước khách sạn, khi xe dừng lại, Trần Việt nhíu mày xuống xe, bế Giang Nhung đi vào trong khách sạn.

“Tổng giám đốc Trần…”

Lúc Hứa Huệ Nhi đang đứng đợi trước khách sạn, nhìn thấy Trần Việt bế một người phụ nữ trở về, cô ta lập tức đi tới đón, mức độ kinh ngạc còn lớn hơn chú Ngụy rất nhiều.

Không phải cô chỉ mới không ở cùng tổng giám đốc Trần có nửa ngày thôi sao, vậy mà buổi tối tổng giám đốc đã mang một người phụ nữ trở về.

Đây chính là điều mà từ trước tới nay bọn họ không dám nghĩ tới.

“Cho người chuẩn bị một bộ quần áo nữ sạch sẽ rồi mang đến phòng của tôi.” Trần Việt lạnh lùng ném lại một câu, sau đó mắt nhìn thẳng đi về phía thang máy.

“Tổng…” Hứa Huệ Nhi còn muốn nói điều gì đó, chỉ có điều Trần Việt đã đi vào trong thang máy, cửa thang máy đã đóng lại, ngăn cách cô ở một thế giới khác, ngay cả bóng lưng của Trần Việt cô cũng không nhìn thấy.

Khi trở về phòng, Trần Việt ôm Giang Nhung đi vào trong phòng tắm.

Quần áo trên người bọn họ đã dính vết nôn, khắp người đều là mùi rượu, chắc chắn bộ đồ này không thể mặc được nữa, nhất đinh phải tắm rửa rồi thay ra.

Tuy nhiên, bọn họ là một nam một nữ, giữa hai người lại không có mối quan hệ nào, anh cũng không thể cởi quần áo của con gái nhà người ta.

Thế nhưng mặc quần áo dơ thì không thể nào ngủ được, không thể không tắm rửa, nhưng anh cũng không thể cởi quần áo giúp cô tắm rửa.

Suy nghĩ một chút, cuối cùng Trần Việt quyết định là mặc quần áo cùng nhau tắm. Anh mở nước nóng đến mức tối đa, sau đó ôm Giang Nhung cùng nhau đứng trong bồn tắm có vòi sen, rửa sạch những vết bẩn trên người bọn họ.

Sau khi đã xối sạch, đúng lúc Hứa Huệ Nhi mang quần áo tới, Trần Việt chỉ lạnh lùng ném lại một câu: “Cô đi vào phòng thay quần áo giúp cô ấy đi.”

Hứa Huệ Nhi đi vào trong căn phòng ngủ của Trần Việt.

Cô ngước mắt lên nhìn, có một người phụ nữ lạ mặt với bộ quần áo ướt đẫm nằm trên giường tổng giám đốc Trần, là giường của tổng giám đốc Trần của bọn họ.

Hứa Huệ Nhi rũ mắt, không dám nhìn lung tung, cũng không dám hỏi nhiều, dùng một tốc độ nhanh nhất để thay bộ quần áo mới cho người phụ nữ đang nằm trên giường.

“Tổng giám đốc Trần, tôi đã thay xong rồi.” Sau khi thay xong, Hứa Huệ Nhi đi ra ngoài phòng khách để báo cáo tình huống.

“Kêu người vào dọn dẹp một chút.” Giọng điệu của Trần Việt vẫn lạnh nhạt như vậy, anh quay lưng về phía cô, cũng không hề nhìn cô một chút.

“Tổng giám đốc Trần, người phụ nữ kia…”

“Đó là chuyện của tôi.” Hứa Huệ Nhi vẫn chưa nói xong, Trần Việt đã ngắt lời cô.

Anh có trợ lý đặc biệt đi theo mình, bọn họ là những trợ thủ đắc lực trong công việc, nếu trên công việc anh sẽ nghe theo ý kiến của bọn họ, thế nhưng nếu là cuộc sống riêng tư của anh thì anh không cần phải nghe theo lời người khác nói.

“Tôi đi gọi nhân viên phục vụ.” Hứa Huệ Nhi tự biết điều, nhanh chóng rút lui.

Nhân viên phục vụ trong khách sạn nhanh chóng thu dọn phòng và thay một bộ trải giường mới, đợi đến khi bọn họ rời khỏi phòng, Giang Nhung đã nằm trên chiếc giường lớn của Trần Việt ngủ say như chết.

Trần Việt nhìn thấy tư thế ngủ không hề phòng bị của cô, anh nhíu mày một lần nữa, trong con ngươi ẩn chứa sự tức giận.

Nếu như buổi tối hôm nay anh không ở cùng cô, vậy thì có phải vào lúc này, cô đang nằm trên giường hai tên lưu manh lúc nãy không?

Nghĩ tới điều này, ánh mắt của Trần Việt lại thâm trầm, lấy điện thoại gọi cho một dãy số, sau khi điện thoại được kết nối thì anh nói: “Gần đây cậu giúp tôi theo dõi một người, chỉ cần cô ấy còn ở Kinh Đô một ngày, cậu phải bảo đảm an toàn cho cô ấy ngày đó.”

“Rốt cuộc người nào có thể để cho tổng giám đốc Trần của chúng ta bảo vệ như vậy?” Đầu bên kia truyền đến tiếng của một người đàn ông, giọng điệu rất hóng chuyện.

“Chắc cậu biết nhà họ Giang rất thân thiết với nhà họ Cù chứ, cô con gái thứ hai của nhà họ Giang chính là người mà tôi muốn cậu bảo vệ, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tính sổ với cậu.” Nói xong mục đích và đối tượng cần bảo vệ của mình, Trần Việt không cho đối phương cơ hội để nói chuyện, lập tức tắt máy.

“Giang Hân là con gái của hai người, chẳng lẽ con không phải là con gái của hai người sao?”

“Bởi vì chị ấy mang thai con của nhà họ Cù, cho nên hai người giữ chị ấy mà không cần con nữa sao, hai người có phải là ba mẹ ruột của con không vậy?”

“Chẳng lẽ con gái đối với hai người mà nói, chỉ có một chút tác dụng đó thôi sao, ha ha… Thật buồn cười.”

“Hai người không cần con nữa, vậy thì con cũng không cần hai người nữa, sau này hai người đừng nói con bất hiếu…”

Trần Việt vừa cúp điện thoại, phía sau lại truyền đến tiếng của Giang Nhung, trong giấc mơ cô đang nhỏ giọng oán trách người nhà của mình.

Mặc dù cô luôn miệng nói không để ý, nhưng thật ra cô luôn quan tâm đến người nhà của mình.

Nếu như cô thật sự không để ý, vậy thì trong giấc mơ cô sẽ không nhớ đến bọn họ, đồng thời cô cũng sẽ không đau lòng khổ sở đến như vậy.

Trần Việt kéo chăn đắp lên người cô, ngồi lên giường, ánh mắt rơi vào khuôn mặt trắng nõn của cô, dường như không thể rời mắt được.

Rốt cuộc cô không giống người khác ở điểm nào?

Tại sao anh lại muốn đi theo cô chứ?

Tại sao anh lại kiên nhẫn nghe cô mắng chửi người khác chứ?

Tại sao anh lại mang cô trở về khách sạn, đồng thời còn để cho cô nằm lên giường của anh?

Trần Việt không nghĩ ra, vì vậy anh không muốn nghĩ đến nữa.

Anh ngồi cùng cô một lúc, nhìn thấy cô không còn ầm ĩ nữa, vì vậy anh đi tới thư phòng ở bên cạnh, tiếp tục làm việc.

Bời vì nguyên nhân lệch múi giờ, buổi tối hôm đó Trần Việt không hề ngủ, anh vẫn luôn bận rộn công việc đến rạng sáng, sau đó lập tức xuất phát đến công ty tổ chức một cuộc hội nghị.

Chờ đến khi anh kết thúc hội nghị trở về khách sạn, cô gái chiếm chiếc giường của anh cả một buổi tối đã đi mất, không hề để lại một điều gì.

Không biết tại sao, sau khi anh trở về không nhìn thấy cô ở đó, đột nhiên anh cảm thấy có chút mất mát.

Đây chính là lần đầu tiên Trần Việt nhìn thấy Giang Nhung, anh nhớ kỹ cô gái này, nhớ đến lúc cô say rượu mắng chửi anh đồng thời còn nôn lên người anh.

Còn cô thì sao?

Căn bản là không nhớ đến anh, hoặc là cô thật sự cho rằng, người đã xuất hiện bên cạnh cô buổi tối hôm qua chỉ là một nhân vật hư cấu.

Cô đang nằm mơ, sau khi tỉnh dậy, anh sẽ không còn tồn tại nữa.

Sau đó, Trần Việt nghe người bảo vệ Giang Nhung nói, Giang Hân đã nghĩ một cách ác độc hơn để hãm hại Giang Nhung, làm cho cô không còn chỗ để đặt chân ở Kinh Đô, vì vậy cô buộc phải đi đến thành phố Giang Bắc ở phía Nam.

Mấy năm sau, Trần Việt mới gặp lại Giang Nhung ở Giang Bắc…

Nhớ lại lúc đó, Trần Việt chỉ cảm thấy trái tim mình đau nhói, giống như có vô số con kiến đang gặm nhấm tim anh, thế giới của anh đều là một màu đen.

Giang Nhung lúc đó, mặc dù cô đã trải qua một sự phản bội lớn như vậy, cho dù bị người khác hãm hại, mang tiếng là người phụ nữ ác độc quyến rũ anh rể làm cho cô không có chỗ để đặt chân ở Kinh Đô.

Thế nhưng cô không hề gục ngã, cô vẫn kiên cường bước từng bước về phía trước, mãi đến khi gặp được anh.

Sau khi gặp được anh, cô mới chính thức bắt đầu những điều xui xẻo, tất cả bất hạnh cô đều đã trải qua.

Thế nhưng, Trần Việt tin rằng, Giang Nhung của lúc trước kiên cường như vậy, dũng cảm như vậy, chắc chắn Giang Nhung bây giờ cũng giống như vậy, cô nhất định sẽ cố gắng tỉnh lại.

Bởi vì cô biết, anh và con vẫn đang đợi cô tỉnh lại.

Cô biết gia đình bọn họ sẽ không được trọn vẹn nếu như không có cô, chắc chắn cô sẽ không muốn nhìn thấy Tiểu Nhung Nhung không có mẹ.

“Giang Nhung, em tỉnh lại đi có được không?” Trần Việt nắm tay Giang Nhung, khẽ hỏi.

Đáp lại Trần Việt chính là hai giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống từ khóe mắt Giang Nhung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui