Lấy Chồng Bạc Tỷ

Liệt lạnh lẽo nhìn Bùi Huyền Trí, quay người đi.

Bùi Huyền Trí lập tức đi theo, vừa đi vừa nói: “Tam thiếu, không có thể vào, mà là nhất định có thể gặp được con bé, tôi bảo đảm.”

Nếu ngày mai cậu chủ của bọn họ không gặp được viên minh châu ấy, sau khi trở về, đầu của bọn họ nhất định phải chặt xuống cho cậu chủ đá bóng rồi.”

A di đà phật!

Nói thế nào, anh ta cũng là người có mặt mũi, bố là quan cấp cao không nói làm gì, mà bản thân anh ta cũng là vị ngoại giao khá có tiếng.

Sao đến chỗ của cậu chủ anh ta, anh lại biến thành một tay sai không quyền lựa địa vị gì thế này.

Tay sai?

Đột nhiên nghĩ đến từ này, trong lòng Bùi Huyền Trí liền cảm thấy không thoải mái.

Không cần a, không cần a, anh đường đường là Bùi công tử, sao lại biến thành tay sai thế này.

“Tôi sai ở đâu? Tôi đã sai ở đâu?” Bùi Huyền Trí bộ dạng như muốn khóc, anh lao tâm khổ tứ làm việc cho công tử nhà anh, một câu khen cũng không có không nói làm gì, nhưng đến cái mạng nhỏ chắc cũng sắp không giữ được rồi.

Ai da!

Bởi vì chìm đắm trong suy nghĩ của mình, anh không nhìn cậu chủ phái trước đột nhiên dừng lại, liền đâm vào cậu chủ.

Xong rồi!

Lần này thật sự động phải hổ rồi.

“Bùi Huyền Trí, ra ngoài làm việc với tôi, không vui như vậy?” Liệt nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm bộ dạng đau khổ của bùi Huyền Trí.

“Tam thiếu, người tại sao lại nghĩ như vậy chứ? Cậu là ông trời của tôi (trong lòng: còn là vì cậu có thể là Tổng thống đại nhân tương lai của chúng tôi), cùng cậu ra ngoài làm việc, tôi cầu còn không được, sao lại không vui cơ chứ?” Thật không hổ danh là nhà ngoại giao, anh là dựa vào cái miệng này kiếm cơm a.

“Ngày mai chúng ta cùng đi đến hiện trường hôn lễ, tất cả mọi chuyện tùy cơ hành động, không được manh động.” Liệt nghiêm túc chỉ đạo.

Thứ nhất, thân phận của cậu tuyệt đối không được lộ, cho nên phải tránh tất cả tai mắt gặp Tiểu Nhung Nhung.

Hai là, không được dọa đến Tiểu Nhung Nhung, điều này là quan trọng nhất.

.......

Khách mới và kí giả được mời đến đểu đã đến đủ, tất cả mọi người đều muốn chứng kiến hôn lễ thế kỉ vào ngày mai.

Nhưng nhân vật chính Giang Nhung lại không hề có chút để tâm nào, vẫn cùng với Trần Việt đi dạo bờ biển, nhìn từng lớp thủy triều lên xuống.

“Ngài Trần, xin anh đấy, anh để em cởi giảy đi chân đất đi.” Đến bờ biển, lại không được xuống nước đùa nghịch, Giang Nhung thật sự rất gấp gáp.

Nhưng, cô nói đến vài lần, Trần Việt luôn lấy lí do do sức khoẻ cô không tốt, không cho phép cô cởi giày xuống nước, cô chỉ có thể nhìn người khác hi hi ha ha chơi đùa náo nhiệt dưới nước.

Nghe giọng điệu than vãn của Giang Nhung, anh không nỡ phát ra hay từ “không được”, liền xoa đầu cô: “Thật sự muốn đi xuống đến vậy sao?”

“Vâng vâng vâng....” Giang Nhung liên tục gật đầu, lại dụi đầu vào ngực anh: “Ngài Trần là người thấu tình đạt lí nhất, nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu này của em.”

“Được” Trần Việt liền đáp ứng.

“Thật sao!” Giang Nhung kích động đến mức suýt nữa nhảy lên, nhưng lại có chút không dám tin người cố chấp như Trần Việt lại có thể đáp ứng cô.

Anh chỉ đồng ý với cô chút chuyện nhỏ, vậy mà cô lại vui mừng giống như trẻ con, trong lòng Trần Việt giống như có một dòng nước ấm dịu dàng chảy qua.

Anh ười cười: “Cởi giày đi.”

Giang Nhung cởi giày của mình ra với tốc độ rất nhanh như thể sợ Trần Việt bất cứ lúc nào cũng có thể đổi ý.

Cô kéo tay anh, nở nủ cười xán lạn: “Ngài Trần, chúng ta xuất phát thôi.”

Trần Việt lại bỏ lại cô ra, đi lên phía trước, nửa ngồi nửa quỳ: “Lên đây.”

Giang Nhung không hiểu: “Làm gì thế?”

Anh nói: “Anh cõng em.”

Anh vẫn lo cho sức khỏe của cô, không muốn cô xuống nước nhưng lại không nỡ để cô thất vọng, nên chủ ý cõng cô xuống nước quả thật không tồi.

“Không cần đâu.” Giang Nhung nhìn xung quanh bãi biển rất nhiều người, đằng sau lại nhiều người đi theo bảo vệ như vậy, để anh cõng cô, cô thật sự rất mất mặt.

“Để chồng em cõng, có gì mà ngại chứ?” Anh nhìn là biết tâm tư của cô.

“Anh không phải.” Bọn họ từng li hôn, trước khi phục hôn, anh không phải là người chồng danh chính ngôn thuận của cô, cô cũng không phải vợ của anh.”

Nghĩ đến suy nghĩ trước kia, không chỉ khiến cho cô buồn, mà còn làm tổn thương anh, Giang Nhung lại bắt đầu khó chịu rồi.

“Anh không phải là cái gì?” Trần Việt không hiểu ý của cô muốn nói cái gì.

“Chúng ta từng đi lấy giấy li hôn.” Giang Nhung cúi đầu, thấp giọng nói, căng thẳng đến mức các khớp tay đều đan lại với nhau.

“Ngốc ạ!” Người phụ nữ này lúc ngốc thì thật sự rất ngốc, giấy li hôn thật với gỉa cũng không phân biệt được.

Nếu có một ngày anh đem cô đi bán, chắc cô vẫn vui vẻ giúp anh đếm tiền.

“Xin lỗi!” Là cô ngốc, là cô nhất thời hồ đồ mới bị người khác uy hiếp, mới cho rằng anh không thể tự bảo về mình, mới làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.

Nhìn bộ dạng tự trách của cô, trần Việt kéo cô vào lòng, hôn lên trán cô: “Ngốc ạ, em là vợ anh, từ trước đến nay vẫn chưa hề thay đổi.

Giang Nhung mơ khồ khó hiểu.

Trần Việt xoa xoa mặt cô: “Người làm thủ tục li hôn cho hai chúng ta là người của anh, giấy li hôn là giả, hôn nhân của chúng ta đưa bao giờ bị đứt đoạn.

Giang Nhung vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lại càng thêm tự trách.

Thì ra anh vì bảo vệ hôn nhân của bọn cô, lặng lẽ làm nhiều chuyện như vậy, còn cô thì sao, khi đó cô còn tưởng anh không để ý đến hôn nhân của bọn cô, nên khi cô đề xuất li hôn, anh mới đáp ứng sảng khoái như thế.

“Lên đi.” Trần Việt lại lần nữa ngồi xuống.

“Vâng.” Giang Nhung trèo lên vai anh, gương mặt áp vào bờ vai anh, trái tim rung lên từng nhịp.

“Bám vào cổ anh.” Trần Việt nói.

“Vâng.” Giang Nhung ngoan ngoãn làm theo.

Trần Việt cao hơn cô khoảng 20cm, anh nhấc người lên, cô liền cảm thấy bản thân cao hơn rất nhiều, tầm nhìn cũng được mở rộng hơn.

Trần Việt cõng cô, nhẹ nhõm giống như một đứa trẻ, từng bước từng bước đi rất ổn định, khiến cô không có chút sợ hãi nào.

Mặt cô áp và vai anh, nói: “Ngài Trần, cảm ơn anh!”

Trần Việt nói: “Nếu thật sự muốn cảm ơn anh, thì nghe lời anh, phải chăm sóc bản thân thật tốt.”

“Tuân lệnh!” Cô cười, nụ cười xán lạn, dường như cô là người hạnh phúc nhất trên thế gian này, nhưng anh tuyệt nhiên không nhìn thấy biểu cảm đó của cô.

“Anh xem chồng người ta tốt như vậy, anh nhìn anh xem, đừng nói anh cõng em, bảo anh đi dạo với em anh cũng không chịu.

“Nếu em đẹp như người ta anh cũng sẽ bằng lòng a.”

“Nếu em đẹp như người ta, người bên cạnh em lại không phải là anh rồi, mà là...” Người phụ nữ si mê nhìn trần việt: “Một người phụ nữ nếu đời này có thể tìm được một người đàn ông vừa đẹp trai vừa tỉ mỉ như vậy, có chết cũng không hối tiếc.”

Khi bọn họ đi qua đôi tình nhân, cuộc nói chuyện của bọn họ lọt vào tai của Giang Nhung.

Trần Việt cho dù là đi đến đâu, cho dù người khác không biết thân phận của anh, anh cũng sẽ thu út ánh mắt của người khác.

Là bởi vì anh quá đẹp trai.

Không chỉ đẹp trai, mà anh còn có khí chất, sao có thể không khiến người khác thích cơ chứ.

Nhưng người đàn ông vừa đẹp vừa khí chất như vậy lại thuộc về cô, chỉ thuộc về một mình cô.

Là Trần Việt của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui