Lấy Chồng Bạc Tỷ

"Cục cưng, mẹ đương nhiên tin tưởng con." Giang Nhung vỗ nhẹ vai của Trần Nhạc Nhung, an ủi: "Chỉ cần là con đường con chọn, cứ mạnh dạn xông tới phía trước. Mẹ và ba con, còn có ông nội bà nội cùng bé cưng và anh trai con, đều sẽ ủng hộ con."

"Mẹ, con cảm ơn mẹ!" Cám ơn mẹ luôn luôn ủng hộ cô, cô mới có thể không chút lo ngại, vững bước trên con đường đi tìm anh Liệt.

"Đứa nhỏ ngốc, con đừng quên, con là bảo bối của chúng ta, nhìn con vui vẻ, nhìn con hạnh phúc, chính là hạnh phúc của chúng ta." Giang Nhung khẽ nâng gương mặt Trần Nhạc Nhung lên, dịu dàng xoa nhẹ.

Đây chính là tình yêu, là tiếng lòng của những người làm cha, làm mẹ đối với con cái của mình. Họ vất vả, khổ cực nuôi con cái khôn lớn, trưởng thành, nhưng không cần con cái báo đáp lại gì cho họ. Chỉ cần con cái hạnh phúc, vui vẻ, đó chính là báo đáp lớn nhất dành cho họ.

"Vâng, con sẽ không quên." Trần Nhạc Nhung mặt dãn ra, cười rạng rỡ: "Mẹ, con nhất định sẽ làm cho mình thật sự hạnh phúc."

Giang Nhung ôn nhu cười một tiếng: "Vậy mới đúng, mau đi tắm đi, mọi người đợi con xuống ăn cơm."

"Mẹ, con yêu mẹ!" Trần Nhạc Nhung hôn một cái lên gương mặt của bà, cười tinh nghịch với bà, rồi xoay người đi vào phòng tắm.

Nhìn bóng lưng gầy yếu của Trần Nhạc Nhung, Giang Nhung cực kỳ đau lòng, con gái của họ từ nhỏ đến lớn đều là kiêu ngạo tự tin. Từ trước đến nay cũng chưa từng giống như bây giờ.

Giống như mọi người nói, tình yêu thật sự là độc dược, một khi đã dính vào thì muốn dứt ra cũng không thể dứt được, cả đời này mặc định sẽ sống chung với nó.

Bà chỉ hy vọng người đàn ông mà Trần Nhạc Nhung từ nhỏ đến lớn luôn chấp niệm nhớ đến kia, có thể nhớ đến Nhung Nhung giống như Nhung Nhung luôn lưu giữ hình bóng của người ấy trong tim.

...

Khi Trần Nhạc Nhung tắm xong đi ra, mọi người cũng đang chờ cô: "Ba, mẹ, con tắm xong rồi."

"Ừm, tới ăn cơm đi." Người nói chuyện chính là Giang Nhung, Trần Việt vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, không lên tiếng.

Trần Nhạc Nhung ngồi xuống bên cạnh bé cưng, theo thói quen bóp bóp gương mặt trắng trẻo của anh ta: "Bé Cưng, bảo em không được học theo ba, em vì sao không nghe lời chị chứ? Lẽ nào chị sẽ hại em sao?"

"Chị, không nên tùy tiện bóp mặt con trai!!" Trần Dận Triển không biết chính mình đã bao nhiêu lần cùng người chị này nói chuyện nghiêm túc về vấn đề này rồi.

Nhưng bất kể cậu nói bao nhiêu lần, khi cô gặp cậu, cậu vẫn không thể thoát khỏi số phận bị cô nhào nặn, bóp véo thành mì nắm.

Cậu rất chán ghét cô!

"Nhung Nhung bóp mặt em, đó là bởi vì chị ấy quý em, muốn thân thiết với em hơn." Người nói chuyện chính là Trần Dận Trạch, giọng nói của anh ta không khó nghe ra chút ngưỡng mộ, ghen tị.

Anh muốn Trần Nhạc Nhung hôn mình, muốn cô làm nũng với anh, nhưng cô sẽ không, mỗi khi thấy anh, cô giống như thấy rắn độc vậy, luôn luôn tìm mọi cách để tránh xa anh.

"Anh, anh cũng bênh chị ấy." Trần Dận Triển có chút mất mác, nghiêm túc mà nói, trong nhà họ, cậu mới là đứa trẻ, nhưng ai cũng cưng chiều, bênh vực chị.

"Bởi vì cô ấy là con gái duy nhất của nhà chúng ta a~." Trần Dận Trạch đưa tay xoa nhẹ đầu Trần Dận Triển: "Ba thường nói với chúng ta, chúng ta là con trai phải bảo con gái trong nhà. Tiểu Triển, anh nói có đúng không?"

Trần Dận Triển đáng yêu gật đầu một cái, thật ra cậu vô cùng yêu quý chị gái nha.

Lần này nghe nói ba mẹ muốn tới thành phố Lâm Hải, cậu bỏ hết bài vở mình yêu thích nhất, không quản vạn dặm xa xôi chạy về, không phải là vì nhớ chị gái hay sao.

Có điều, tính cách của cậu giống với ba, bề ngoài lạnh lung, kiêu ngạo, cũng không giỏi nói những lời dễ nghe, chỉ có thể bày ra dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng.

"Không cần có người nói chuyện thay tôi." Trần Nhạc Nhung liếc Trần Dận Trạch một cái, thấy anh ta ngồi ngay ngắn, biểu cảm bình tĩnh, giống như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra vậy.

Hễ nhìn anh ta như vậy, Trần Nhạc Nhung càng ghét anh ta hơn, dựa vào cái gì anh ta có thể đảo loạn lòng cô, nhưng anh ta vẫn bình tĩnh như vậy.

Mới vừa rồi là anh ta khiến cô khó chịu, nhưng anh ta lại nói những lời dễ nghe như vậy trước mặt mọi người trong gia đình, anh ta là cố ý bày ra dáng vẻ như vậy cho ba mẹ nhìn thấy.

"Được rồi, được rồi, mau ăn cơm đi." Ngửi thấy mùi thuốc súng giữa bọn trẻ, Giang Nhung vội vàng dời đi sự chú ý của mọi người.

Mâu thuẫn nhỏ giữa bọn trẻ, từ trước đến nay Trần Việt và Nhung Nhung sẽ không đứng về phía ai, bênh vực cho ai, đều là để cho chính chúng xử lý.

Giống như chuyện vừa rồi của Trần Nhạc Nhung và Trần Dận Trạch họ cũng mặc kệ, không quan tâm, bởi vì họ thật lòng coi Trần Dận Trạch như con trai trong nhà, mới không vì anh ta không phải là con ruột của họ mà nói đỡ, bênh vực anh ta.

Giữa Trần Nhạc Nhung và Trần Dận Trạch có mâu thuẫn, nhưng người hiểu chuyện như cô tuyệt đối sẽ không mang loại mâu thuẫn như vậy lên bàn ăn.

Sóng gió vừa rồi cứ như vậy qua đi, người một nhà cùng nhau vui vẻ ăn bữa cơm trưa.

Sau khi ăn cơm xong, mỗi người một việc, người rửa bát thì rửa bát, người dọn dẹp thì dọn dẹp, vì vậy rất nhanh đem mọi thứ dọn dẹp sạch sẽ.

Thật ra thì những chuyện này người giúp việc sẽ giải quyết, nhưng cả nhà họ khi ở chung một chỗ không muốn quấy rầy người khác, cho nên rất lâu đều là mọi người cùng nhau làm.

"Nhung Nhung." Sau khi dọn dẹp xong, Giang Nhung kéo Trần Nhạc Nhung ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách: "Ba mẹ và bé cưng trở về New York trước, sau này con phải chăm sóc mình thật tốt. Nếu như có chuyện gì, nhất định phải tìm anh con giúp đỡ."

"Mẹ, mọi người nhanh như vậy đã phải trở về sao?" Tại sao trở về là họ mà không phải là cái tên Trần Dận Trạch kia chứ?

Trần Nhạc Nhung quay đầu trợn mắt nhìn Trần Dận Trạch một cái, dường như muốn nói, chẳng lẽ anh còn muốn ở lại đây phá hỏng chuyện của tôi hay sao, còn muốn làm tôi ấm ức, ngột ngạt hay sao?

Giang Nhung lại nói: " Ừ, ba có công việc phải làm, phòng làm việc của mẹ cũng có một số việc phải xử lý, Bé Cưng của chúng ta còn phải đi học, cho nên a~ chúng ta phải trở về trước."

"Vâng, vâng, vậy lúc nữa con sẽ đưa mọi người tới sân bay." Ba mẹ vừa mới đến đã phải đi rồi, trong lòng Trần Nhạc Nhung thật sự không nỡ.

Nhưng cô đã là người lớn, con đường này cũng là tự mình chọn, khổ cực như thế nào, mệt mỏi bao nhiêu cũng phải cắn răng mà hoàn thành.

Nhưng …

"Mẹ, tại sao anh ta không trở về?" Trần Nhạc Nhung cũng không muốn nhắc đến ba chữ Trần Dận Trạch, dùng nháy mắt ra hiệu, cô đang nói đến ai.

"Thịnh Thiên gần đây có mấy cái hạng mục muốn phát triển ở thành phố Lâm Hải, anh trai con là người tổng phụ trách bên này." Người nói chuyện chính là Trần Việt.

Trần Nhạc Nhung vừa nghe thấy thông tin này, giống như sét đánh ngang tai, vì sao Thịnh Thiên lại chọn thời gian này để phát triển hạng mục tại Lâm Hải chứ?

Trên thế giới có rất nhiều nơi đều là sản nghiệp của Thịnh Thiên, ba muốn chiếm lĩnh thị trường nước A cũng không phải là vấn đề gì, nhưng lại để cho Trần Dận Trạch tiếp quản công việc lần này.

Nói cách khác, những tháng ngày sắp tới của cô ở nước A, có thể sẽ luôn luôn chạm mặt Trần Dận Trạch, người này nói không chừng còn đem lại phiền phức cho cô.

"Mọi người vào đi." Trần Việt lại lên tiếng, giọng nói của ông ấy vừa dứt, ngoài phòng hai người con trai trẻ tuổi dáng dấp giống nhau như đúc và một người đàn bà trung tuổi đi vào.

"Tổng Giám đốc Trần!" Ba người không hẹn mà cùng nói, thái độ cung kính.

"Ừm." Trần Việt gật đầu một cái, lại nói: "Làm phiền ba người giới thiệu bản thân một chút."

Người đàn bà bước lên phía trước một bước, cung kính mở miệng: "Cô chủ, xin chào! Tôi tên Thường Hiên, là người sinh ra và lớn lên ở thành phố Lâm Hải, sau này cô chủ ở nước A, có chuyện gì cần giúp đỡ đều có thể tìm đến chúng tôi."

"Dì Thường, xin chào!" Trần Nhạc Nhung quan sát Thường Hiên mấy lần, trực giác mách bảo cho cô biết, người đàn bà này không phải là người bình thường.

Bà ta nói chuyện có lực, động tác cũng có lực, bằng kinh nghiệm từ nhỏ học thái cực quyền của Trần Nhạc Nhung cùng với bản lãnh nhìn người từ góc độ tâm lý mà cô học lén từ cậu, Trần Nhạc Nhung có thể khẳng định, người đàn bà này tuyệt đối không phải người bình thường.

Người đàn bà gật đầu một cái, không nói gì nữa, lại lui trở về chính giữa ba người, một người con trai khác tiến lên một bước, thái độ cũng cung kính như vậy: "Cô chủ, tôi tên Thường Lịch, sau này cũng làm việc ở bên cạnh cô chủ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui