Lấy Chồng Bạc Tỷ

Lâm Thiến Thiến trở về đúng lúc cắt đứt những lời mà Tưởng Linh Nhi muốn nói, cũng coi như gián tiếp giải vây cho Trần Nhạc Nhung.

Mặc dù ngoài miệng nói không muốn biết chuyện của Tổng thống tiên sinh, nhưng trong lòng Trần Nhạc Nhung vô cùng muốn biết.

Chỉ là tất cả những gì liên quan đến anh Liệt, chuyện những người ngoài kia cũng không biết, cô muốn để anh Liệt chính miệng nói cho cô, mà không phải là nghe được từ trong miệng người khác,

Sau khi ăn cơm cùng Lâm Thiến Thiến và Tưởng Linh Nhi, Trần Nhạc Nhung lại không có ý muốn đi phỏng vấn dân tình, trong vô thức về đến nhà, trốn trong phòng của mình, suy nghĩ chuyện của anh Liệt và Tưởng Linh Nhi.

Có thể là do cô suy nghĩ quá mê mẩn, anh Liệt gọi điện thoại mấy lần cũng không nghe thấy, không biết là lần thứ mấy chuông điện thoại reo lên, Trần Nhạc Nhung mới hoàn hồn lại.

‘Nhung Nhung, đang làm gì vậy? Anh Liệt gọi điện tới! Nhanh nghe máy! Nhanh nghe máy!’

Tiếng chương điện thoại cô dành riêng cho anh Liệt vẫn tiếp tục vang lên, nhưng Trần Nhạc Nhung vẫn không đưa tay với lấy điện thoại…

“Anh Liệt, Nhung Nhung nhớ anh mười mấy năm, vất vả lớn lên, thật vất vả tìm anh, rồi lại vất vả đoàn tụ với anh, thật muốn luôn luôn ở bên cạnh anh…Nhưng em sợ, em sợ trở thành người thứ ba phá hư tình cảm người khác, càng sợ phá hư hình tượng của anh trong mắt người dân nước A, anh biết không?”

Nhìn điện thoại di động sáng lên, Trần Nhạc Nhung cắn răng, lẩm bẩm nói.

Cô có thể không quan tâm người khác mắng cô là hồ ly tinh, nhưng cô sợ phá hủy hết tất cả những gì anh Liệt cực nhọc gây dựng.

Chuông điện thoại ngừng lại vang, vang lên lại ngừng, Trần Nhạc Nhung không có cách nào lấy dũng khí để nhận diện thoại của anh Liệt.

Chuông điện thoại di động vẫn tiếp tục reo….

Reng reng….

Đột nhiên chuông cửa vang lên.

Suy nghĩ đầu tiên của Trần Nhạc Nhung là Trần Dận Trạch, ngay cả có chuông của cũng không có tâm trạng đi xem, trốn trong chăn, đem chăn kéo trùm hết người.

Cô không muốn gặp ai hết!

“Nhung Nhung, mở cửa, là anh!”

Đột nhiên âm thanh của anh Liệt truyền tơi, truyền vào trong tai Trần Nhạc Nhung, khiến thân thể cô hơi cứng đờ, cô thậm chí cho là mình nghe nhầm.

“Nhung Nhung!”

Ngoài cửa, anh Liệt tiếp tục gọi cô.

Lúc này Trần Nhạc Nhung mới xác định là anh Liệt của cô, anh Liệt đang ở ngoài cửa, bây giờ cô không để ý cái gì tiểu tam không tiểu tam nữa, bất chấp có phá hư hình tượng anh Liệt hay không, nhảy trên giường xuống phóng về phía của, mở cửa phòng.

Anh Liệt đang đứng ngoài cửa, anh ấy cả người âu phục, thẳng tắp cao ngất, vô cùng dễ nhìn, nhưng sắc mặt anh ấy không có dễ coi, có giận dữ có hoảng hốt và có cả những thứ phức tạp mà cô không hiểu được.

“Liệt…”Chữ anh còn chưa ra tới miệng, thân thể nhỏ gầy của Trần Nhạc Nhung đã bị anh Liệt ôm vào trong ngực.

Anh ấy ôm cả người cô, bế cô vào trong nhà, một cước đạp từng lớp cửa, phát ra âm thanh ầm ầm.

Trần Nhạc Nhung còn không rõ chuyện gì xảy ra, liền bị anh Liệt đè trên cánh cửa, anh Liệt nhanh như vũ bão hôn lên môi cô.

Môi mỏng của anh, rơi trên môi cô, giống như là đem ba trăm sáu mươi độ, dường như muốn đem cô hòa tan.

“Ưm…”Trần Nhạc Nhung theo bản năng đẩy anh một cái, lại bị anh vững vàng khống chế trên cánh cửa, không thể động đậy chút nào.

Nụ hôn của anh ấy, mạnh mẽ mà dây dưa, cảm giác với hai lần anh nhẹ nhàng hôn cô trước đó không giống nhau, khiến cô cảm giác linh hồn cũng sắp bị anh hớp mất.

Dần dần, Trần Nhạc Nhung cảm giác nụ hôn của anh Liệt ngoài mạnh mẽ ra, trong nụ hôn của anh cô còn có cảm giác một loại ưu tư khác.

…Anh sợ!

Anh Liệt sợ!

Tại sao anh Liệt phải sợ!

Là người nào muốn đối phó anh Liệt?

Hay là những kẻ phản động mờ ám kia lại động tay động chân?

Ngay lúc Trần Nhạc Nhung đang suy nghĩ, anh Liệt liền buông cô ra.

Anh vuốt đôi môi đỏ mọng căng tràn của cô, lại hôn lên cái trán sáng bóng của cô, mới mở miệng thanh âm hơi khàn khàn: “Nhung Nhung, sau này đừng khiến anh Liệt sợ nữa nhé.”

Anh gọi điện cho cô nhiều lần như vậy, mà cô vẫn không nhận…Nghĩ đến việc cô xảy ra chuyện, trong chốc lát lòng anh rối loạn.

Trước kia, lúc cô còn nhỏ, anh chỉ muốn bảo vệ cô, bảo vệ cô như là anh trai bảo vệ em gái.

Nhưng sau đó, nhìn cô dần dần lớn lên, thấy cô trổ mã duyên dáng yêu kiều, anh biết, anh đối với cô không còn là tình cảm của anh trai với em gái nữ rồi.

Anh vẫn muốn bảo vệ cô, nhưng không còn là loại bảo vệ của anh trai với em gái nữa, nh muốn lấy thân phận đàn ông bảo vệ cô.

Anh vội vàng chạy tới nhà cô, một khác kia nhìn thấy cô, anh bất chấp tất cả, chỉ muốn ôm cô vào trong ngực, ôm cô, hôn cô…cảm nhận cô thật sự đang ở bên anh.

Anh vừa mở miệng nói chuyện, Trần Nhạc Nhung liền biết tại sao trong nụ hôn của anh có cảm giác anh sợ hãi, là bởi vì cô không nghe điện thoại, khiến anh lo lắng.

Cô phiền muốn cắn môi một cái, biết rõ anh Liệt lo lắng cho cô, tại sao cô lại không nghe máy, tại sao có thể làm ra chuyên ngây thơ như vậy chứ.

“Anh Liệt, có phải…”

Lời còn chưa nói hết, anh Liệt bỗng cúi đầu xuống, hôn cô một lần nữa, chặn lại toàn bộ lời nói áy náy của cô.

Lần này, anh Liệt hôn rất dịu dàng, nhẹ nhàng, hơi ngứa, giống như lông chim mềm lại mơn trón trên môi cô.

Phương diện hôn môi của Trần Nhạc Nhung quả tật có thiếu sót, nhưng cô vẫn tận lực dùng phương pháp của mình trúc trắc đáp lại anh.

Một nụ hôn này, còn lâu hơn nữa hôn trước, giống như trải qua thời gian cả một thế kỉ dài, anh Liệt mới buông cô ra.

“Anh Liệt, phải…”

Anh một lần nữa cắt đứt lời cô: “Không cho phép nói chuyện đúng sai với anh.”

“Nhưng em khiến anh lo lắng.”

“Chỉ cần em ổn, anh Liệt sẽ không tức giận.”Anh Liệt giơ tay lên, vén mấy sợi tóc tán loạn trước trán ra sau tai cho cô, một lần nữa cúi đầu hôn cô: “Cô bé, biết chưa?”

“Ừ, em biết. Sau này sẽ không không nhận điện thoại của anh nữa, nhất định sẽ không để anh phải lo lắng.”Cô ngoan ngoãn nói, bộ dáng giống như đứa trẻ làm sai đang bảo đảm với người lớn.

“Mới vừa rồi tại sao không nhận điện thoại của anh?”Lấy sự hiểu biết của Quyền Nam Dương, trừ lúc không nghe được, cô bé này tuyệt đối sẽ không không nhận điện thoại của anh.

Anh gọi nhiều lần như vậy, coi như cô đang ngủ, cũng bị anh đánh thức, cho nên không nghe máy, chắc chắn có nguyên nhân khác.

“Bởi vì…Bởi vì em đang tắm, không nghe được.”Không muốn nói cho anh Liệt biết nguyên nhân thật sự, Trần Nhạc Nhung lắp bắp tìm một lí do.

“Đang tắm?”Quyền Nam Dương ôm lấy cô lần nữa, cúi đầu ngửi mùi trên người cô”Nhung Nhung của anh lúc nào học lừa dối anh Liệt vậy?”

“Em…”Mũi anh Liệt còn nhạy cảm hơn cảu mũi bình thường, cô có tắm hay không, anh không hỏi cũng có thể nhận ra được sao?

“Nhung Nhung, nói cho anh Liệt biết.”Anh nhẹ nhàng nói, giống như dỗ một đứa trẻ chứ không phải hỏi một người lớn.

Trần Nhạc Nhung buồn buồn: “Em không muốn nghe điện thoại, không có nguyên nhân nào khác.”

Quyền Nam Dương truy hỏi: “Tại sao? Không muốn nghe giọng anh Liệt?”

“Cũng bởi vì quá nhớ giọng anh Liệt, cho nên cứ nghe cứ nghe đến mức tắt chuông.”Trần Nhạc Nhung nhanh trí tìm một cái lí do.

“Cô bé, thật biết nói chuyện.”Quyền Nam Dương xoa xoa đầu cô,nói.

Lí do của Trần Nhạc Nhung, Quyền Nam Dương biết là giả, những cũng không truy hỏi nữa, bỏi vì anh không muốn hỏi cô như thẩm vấn phạm nhân.

Cô là Nhung Nhung của anh, là cô gái anh muốn bảo vệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui