Lấy Chồng Bạc Tỷ

Bóng tối, là nỗi ám ảnh mười mấy năm nay Nhạc Nhung không thể quên được.

Những năm nay Trần Việt vì chữa lành nỗi ám ảnh tâm lý của Nhạc Nhung, mà đã tìm không biết bao nhiêu bác sĩ đến trị liệu, nhưng đều không có chút hiệu quả nào.

Thế nên, đây chính là điểm yếu của Trần Nhạc Nhung, những người muốn đối phó với cô, chỉ cần dùng cách này, cô sẽ mất hoàn toàn khả năng kháng cự.

Nhưng rất ít ai biết được điều này, trừ người nhà cô và anh Liệt, hầu như chưa một người ngoài nào biết cả.

Vậy ai lại dùng cách đánh vào nhược điểm này của cô để bắt cô chứ?

Tất nhiên, lúc này Trần Nhạc Nhung không có lí trí nào để nghĩ.

Cho dù Thường Lịch đã mở đèn pin, chiếu sáng một vùng xung quanh cô, cô vẫn chìm trong bóng đêm không thể thoát ra được.

“Cô chủ…” Thường Lịch thử gọi một tiếng.

Trần Nhạc Nhung không nghe thấy, không nghe được gì cả, cô chỉ cảm nhận được bóng đêm, giống như một hòn đá to đè cô không thể động đậy được.

Cô muốn thoát ra, nhưng dường như có một bàn tay trong bóng đêm bóp nghẹn cổ họng cô, không thể làm gì được.

Cô chỉ vừa bước ra, đã bị những bàn tay khỏe bắt lại, những người đó thô lô vứt cô xuống đáy một cái thùng, rồi đậy nắp hố lại.

“Đánh chết con nhóc này cho tao, khiến Trần Việt phải trả giá cho sự ngông cuồng của hắn!”

“Lắc thùng lên, để đến lúc Trần Việt đến, sẽ phải đem xác con gái hắn về.”

“Chỉ vì một đứa nhóc hôi sữa mà rơi vào tay chúng ta, chúng ta đánh chết nó, còn dễ hơn giết kiến.”

Âm thanh ác độc như một lời nguyền, không ngừng vang lên bên tai Nhạc Nhung, khiến cô một lần nữa quay trở lại năm đó, trở lại ngày đen tối nhất trong cuộc đời cô.

Cô rất sợ, rất hoang mang, hoảng hốt không biết làm sao… nhưng cô còn quá bé không thể làm gì được.

Cơ thể nhỏ bé của cô ở trong thùng lăn đi lăn lại, như muốn vỡ ra, những kẻ đó vẫn không dừng tay.

“Nhung Nhung…”

Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc của một người đàn ông vang lên.

Đồng thời, nắp thùng mở ra, cô được ôm ra khỏi đó.

“Nhung Nhung, đừng sợ, có anh Liệt ở đây, anh Liệt sẽ không để bất kì một ai làm hại em.” Anh Liệt ôm Nhung Nhung vào lòng, không ngừng an ủi cô.

Rất lâu rất lâu sau đó, cô mới có một chút lí trí, mở đôi mắt to nhìn anh: “Anh Liệt?”

Là anh Liệt thật sao?

Vào lúc cô sợ hãi nhất, anh Liệt của cô giống như thiên thần, tới cứu cô rồi sao?

Nhạc Nhung bé bỏng không chắc chắn lắm, nên gọi một tiếng anh Liệt để hỏi.

Cô mở to mắt, đợi anh trả lời.

“Nhung Nhung, đừng sợ đừng sợ…” Anh Liệt xoa đầu Nhung Nhung, hôn lên gương mặt sợ hãi trắng bệch của cô: “Anh là anh Liệt của em.”

Là anh Liệt của cô!

Cô lấy tay nắm chặt góc áo anh Liệt, giống như nắm cọng cỏ cứu mạng, rồi vùi vào lòng anh òa lên khóc.

“Nhung Nhung…”

Âm thanh quen thuộc, dễ nghe, trầm ấp lại vang lên, khiến cơ thể đang run lên của cô bỗng co lại.

Đồng thời, một bàn tay to mạnh mẽ nắm lấy tay cô, kéo cô vào trong một lồng ngực vững chắc mà ấm áp.

Anh vỗ lưng cô, không ngừng an ủi: “Nhung Nhung, đừng sợ đừng sợ, anh Liệt đến rồi, anh Liệt đến rồi.”

Hiện thực và hồi ức kết hợp lại với nhau, khiến Trần Nhạc Nhung không phân rõ được rốt cục mình đang ở nơi nào, không phân biệt được mình còn nhỏ hay đã lớn.

“Nhung Nhung, không sao, không sao.” Anh Liệt ôm chặt cô, mạnh mẽ ghì cô vào lòng.

“Anh Liệt?”

Trần Nhạc Nhung chớp đôi mắt trong veo, nhìn người đàn ông đang ôm cô, anh ấy là anh Liệt sao?

Trong đầu vẫn sợ hãi phân biệt không nổi, không rõ người đàn ông trước mắt là thật hay là ảo giác mà cô tự tưởng tượng ra.

“Nhung Nhung, là anh! Anh là anh Liệt!” Anh Liệt xoa đầu cô, lại cúi đầu xuống hôn trán cô.

Nụ hôn của anh ấm áp, giống như lúc nhỏ anh cứu cô vậy, thử dùng cách này để gọi cô tỉnh dậy.

“Anh Liệt, anh lại cứu Nhung Nhung rồi ư?” Cô chớp mắt, dòng nước mắt trong veo chuyển động nơi vành mắt, rồi rơi xuống.

Thấy giọt lệ của cô, anh Liệt cảm giác như bị người ta đánh một cái đau, anh hôn vào khóe mắt đẫm lệ của cô, rồi nói: “Nhung Nhung, không sao rồi, không sao rồi. Anh xin lỗi, anh tới muộn rồi.”

Bình thường Nhạc Nhung tự tin và cao ngạo biết bao nhiêu, ánh mắt của cô mãi mãi có hồn, nhưng lúc này, cô như một chú dê lạc đường, không tìm được đường về, càng không tìm được người thân của nó.

Quyền Nam Dương hận bản thân mình, chỉ vì một chút sơ suất, nếu có anh ở đó, cô đã không bị người ta bày mưu bắt đi.

“Anh Liệt…” Cuối cùng cũng tin người đang ôm cô là anh Liệt, cô khôi phục lí trí từng chút, cơ thể dần ấm lên.

Lần nào cũng vãy, lúc cô cần anh Liệt, anh Liệt cũng giống như “từ trên trời rơi xuống”, ở bên cô, giúp cô loại bỏ những nỗi sợ hãi.

“Đi, chúng ta lên xe trước.” Quyền Nam Dương bế cô lên, bước nhanh lên xe.

Tuy Trần Nhạc Nhung đã lớn rồi, nhưng anh vẫn bế cô lên dễ dàng như hồi nhỏ.

Trong xe, ánh đèn ấm áp, còn có máy sưởi.

Quyền Nam Dương tự tay lấy cốc nước nóng, đưa đến bên miệng cô: “Nhung Nhung, uống một ly cho ấm.”

Trần Nhạc Nhung không mở miệng, mà nhìn anh, giống như đang đánh giá một người lạ.

Không, không phải đánh giá một người lạ, mà là đang nghi ngờ anh Liệt này có tồn tại hay không.

“Nhung Nhung, uống nước trước đi.” Quyền Nam Dương xoa xoa đầu cô, lại nói.

Trần Nhạc Nhung ngoan ngoãn há miệng, uống một ngụm, dòng nước ấm chảy xuống bụng, giúp cơ thể cô ấm lên.

Quyền Nam Dương biết cô đang nghĩ gì, nhẹ nhàng nắm tay cô đặt lên má anh: “Nhung Nhung, em sờ xem. Em xem, anh Liệt có độ ấm này, cũng động đậy được, anh Liệt ở đây thật, không phải em tưởng tượng ra đâu.”

Anh Liệt…” Cô sợ lắm, sợ ác mộng lại đến, sợ cô không thể thấy ba mẹ nữa, lại sợ không thể thấy được anh Liệt nữa.

Nhưng may mắn là, anh Liệt đến rồi, anh Liệt kéo cô ra từ trong ác mộng không thể giải thoát kia, đưa cô trở về hiện thực.

“Nhung Nhung, anh ở đây!” Anh nhẹ nhàng nói, rồi ôm cô vào lòng, hôn lên dấu ấn hoa mai màu đỏ trên trán cô.

Ấn kí này, để lại từ lần bắt cóc năm đó, cũng là minh chứng cho cơn ác mộng này của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui