Lấy Chồng Bạc Tỷ

Mấy tên vệ sĩ cúi đầu, ai cũng không dám hé một lời.

Tưởng Linh Nhi một người phụ nữ sống lù lù như vậy, lại có thể qua mắt được bọn họ đưa người đi, bọn họ lại không hề biết gì, chuyện này nói ra không hề đơn giản chút nào.

Bọn họ đều là những vệ sĩ được lựa chọn kĩ càng để bảo vệ Tổng thống, phụ trách an toàn của Tổng thống, an toàn của Tổng thống liên quan đến sự ổn định của đất nước.

Giả dụ hôm nay người trong phòng bệnh không phải là Tưởng Linh Nhi mà là Tổng thống...Vậy thì, có người ở ngay trước mắt bọn họ lặng lẽ làm ra chuyện này màkhông hề hay biết gì.

Một đÁM người lớn nhỏ đều biết chuyện này, bởi vậy ánh mắt Hải Đào quét qua, bọn họ chỉ có thể cúi đầu không thốt ra nửa câu, cho dù là trừng phạt như thế nào họ cũng chấp nhận.

Thái độ của Hải Đảo nhìn thấy từng người từng người vẫn còn tốt, trong lòng cũng nguôi giận hơn, nói: “Tự mình nhận phạt, sau này phải mở mắt to ra một chút, nếu còn có chuyện xảy ra tương tự như vậy, Tổng thống nhất định sẽ không tha cho các người đâu.

“Dạ.” Đám vệ sĩ đồng thanh vang lên.

Nhận được đáp án vừa lòng, Hải Đào lập tức đuổi theo Tổng thống, là một vệ sĩ thân cận bên Tổng thống, chỉ cần không có sự phân phó của Tổng thống, anh nhất định phải đi theo bên người Tổng thống.

.......

Trên đường đến Nguyệt Bán Loan, Quyền Nam Dương sắc mặt âm trầm, một câu không nói, khiến cho cho không khí trong xe rất căng thẳng.

Quyền Nam Dương không nói gì, Tài xế và Hải Đào cũng không dám hỏi, mỗi lần xảy ra loại chuyện này, bọn họ chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được rồi, một người chăm chú lái xe, một người ngoan ngoãn giữ im lặng.

Quyền Nam Dương đi gặp Long Duy, nói với Long Duy chuyện Tưởng Linh Nhi, Tuy Long Duy không nói muốn tìm Tưởng Linh Nhi, nhưng Quyền Nam Dương biết Long Duy sẽ đuổi đến bệnh viện.

Quyền Nam Dương đến bệnh viện sớm hơn Long Duy một bước, vốn dĩ định trước khi Long Duy đến thì đến trước dặn dò vài chuyện để khi Long Duy đến cho hai bọn họ có thể đoàn tụ, ai biết được lúc đến bệnh viện lại không thấy Tưởng Linh Nhi đâu.

Dựa vào sự đa nghi của Long Duy hiện tại, nếu chạy đến bệnh viện không thấy Tưởng Linh Nhi, khẳng định anh ta sẽ cảm thấy bản thân bị trúng kế.

Nếu lại khiến Long Duy cho rằng anh ta bị tính kế, sau này muốn khiến anh ta tin người khác quả thực là một chuyện không dễ dàng gì.

Cho nên Quyền Nam Dương nhất định phải đuổi kịp trước khi Long Duy đến, nhất định phải tìm được Tưởng Linh Nhi về, vào giây phút quan trọng này, tuyệt đối không được có sơ suất gì xảy ra, bằng không hậu quả thực không tưởng tượng nổi.

.......

Ding dong!

Chuông cửa reo lên.

Trần Nhạc Nhung vui mừng, chạy ra mở cửa.

Nếu anh Liệt nhanh như vậy quay về xin lỗi cô, cô sẽ tha thứ cho anh.

Ai bảo cô thích anh như vậy.

Nhưng, qua khe cửa nhìn ra, lại không phải anh Liệt mà là Trần Dận Trạch.

Anh ta đứng ngoài cửa, nhìn chằm chằm vào cửa nhà bọn họ.

Trần Nhạc Nhung vừa nhìn liền biết tên Trần Dận Trạch này lại không an phận.

Ding dong!

Cô không mở cửa, Trần Dận Trạch lại tiếp tục ấn chuông, Trần Nhạc Nhung không muốn quan tâm tới anh ta, nhưng lại lo lắng đánh thức Tưởng Linh Nhi, nên đành phải mở cửa.

“Trần Dận Trạch, anh lại có gì muốn phân phó?” Trần Nhạc Nhung chặn ngoài cổng, không cho Trần Dận Trạch tiến vào.

“Bà nội không yên tâm, bảo tôi đến xem em, tôi định chuyển qua ở cùng em.”Trần Dận Trạch quét qua người cô, nhìn vào trong phòng.

“Anh đến ở với tôi? Anh nghĩ hay quá đi.” Nhìn đi nhìn đi, cô đã bảo là anh ta không an phận mà, còn muốn chuyển đến ở với cô, đừng có mơ, không có cửa đâu.

“Em tưởng anh muốn sao?Không phải vì bà nội không yên tâm về em nên mới vậy sao?”

“Phía bà nội tôi sẽ có cách giải quyết, không cần nhờ đến Trần Dận Trạch thiếu gia anh lo lắng.” Chuyển đến ở với cô, cô không có ngu, cô nam quả nữ ở chung một nhà, hắn ta nếu muốn ức hiếp cô, cô lại đánh không lại hắn ta thì phải làm sao?

Nhưng Trần Dận Trạch không để ý đến cô, cứ thế muốn bước vào phòng, Trần Nhạc Nhung cản anh, anh ta dứt khoát ôm lấy cô cùng tiến vào phòng.

Cơ thể cô vừa thơm vừa mềm, ôm vào lòng khiến người khác không nỡ buông tay, chính vì ôm cơ thể này vào phòng mà anh càng muốn biến cô là của anh, chỉ thuộc về một mình anh.

“Trần Dận Trạch, anh làm cái quái gì thế? Mau buông tôi ra!” Rõ ràng cô luyện võ sớm hơn Trần Dận Trạch, thầy dạy cô lại luôn khen cô thông minh, tiến bộ rất nhanh, nhưng cô lại không có cách nào đối phó với tên Trần Dận Trạch này.

Cô có thể đánh bại nhiều người, nhưng chưa từng đánh thắng Trần Dận Trạch, hắn ta giống như là khắc tinh của cô vậy.

“Trần Nhạc Nhung!” Trần Dận Trạch ép cô vào tường, nâng mặt cô lên, lạnh giọng nói: “Lẽ nào em không biết tôi muốn làm gì sao?”

“Bương ra!” Trần Nhạc Nhung gạt tay hắn ta ra, nhưng lại bị hắn áp lại”

“Ngoan ngoãn nghe lời, nếu không...Tôi cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì với em đâu.”

“Buông tay!” Trần Nhạc Nhung nghiến răng, lạnh lùng nói: “Trần Dận Trạch, anh tin tôi sẽ phế anh hay không?”

Đừng tưởng rằng chỉ có hắn mới biết uy hiếp cô, uy hiếp người khác, cô cũng biết, chỉ có điều ít dùng mà thôi.

“Phế tôi? Em làm sao phế?” Trần Dận Trạch càng lúc càng áp sát vào cô, gần tới mức cảm nhận được hơi thở của cô.

“Phế anh, tôi có hàng ngàn cách, không tin anh có thể thử.” Trần Nhạc Nhung ngẩng đầu, lạnh giọng nói.

Từ góc độ trong phòng, cho dù nhìn thế nào cũng giống như Trần Dận Trạch đang hôn Trần Nhạc Nhung, mà Trần Nhạc Nhung không hề phản kháng mà chìm trong nụ hôn ấy.

Trần Dận Trạch cười: “Nhung Nhung của tôi, vậy chúng ta thử đi. Cùng là do ba mẹ dạy dỗ, anh muốn xem là con ruột bọn họ hay con nuôi ai ưu tú hơn.

Lời còn chưa nói xong một nắm đấm liền hướng tói nhanh như chớp, Trần Dận Trạch muốn tránh nhưng vẫn tránh không kịp, trên mặt ăn một chưởng, trong nháy mắt Trần Nhạc Nhung bị cướp đi từ tay anh.

“Tên họ Quyền kia, mày...” Trần Dận Trạch tức giận lao về phía Quyền Nam Dương, ánh mắt đỏ lừ.

Quyền Nam Dương không để ý đến Trần Dận Trạch, ôm Trần Nhạc Nhung: “Nhung Nhung...”

Trần Nhạc Nhung gạt tay anh ra: “Ai là Nhung Nhung của anh. Tôi là Trần Nhạc Nhung, đừng gọi thân mật như vậy.”

“Phải đó, đừng có gọi thân thiết như vậy, đây là Nhung Nhung nhà chúng tôi, không có quan hệ gì với người ngoài như anh.” Trần Dận Trạch nhếch môi, địch ý lan tỏa khắp căn phòng.

“Trần Dận Trạch, anh về đi, ở đây không có chuyện của anh.” Trần Nhạc Nhung vẫn còn đang tức giận với Quyền Nam Dương, dùng hành động thực tế để chứng tỏ sự tức giận của cô, nhưng cho dù cô tức giận thế nào cũng là chuyện của hai người bọn họ, không liên quan gì đến tên khốn kiếp Trần Dận Trạch.

“Em thật sự muốn anh về trước? Em không sợ nhân lúc không có ai bảo vệ em sẽ có người ức hiếp em sao?” Trần Dận Trạch đầy thâm ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui