Lấy Chồng Bạc Tỷ

Trần Việt ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn tất cả mọi người có mặt tại đây một lượt, ánh mắt của anh lạnh thấu xương, hệt như thời tiết hiện giờ. 

Nông Tâm Nhã thấy tình hình có vẻ căng thẳng, định bỏ của chạy lấy người. 

“Này cô, cô đã làm tổn thương đến vợ tôi, cô nghĩ mình cứ thế bỏ đi được à?” 

“Tổng giám đốc Trần, không phải tôi làm tổn thương đến vợ anh, là cô ta…” Nông Tâm Nhã còn muốn cãi láo, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh buốt của Trần Việt, cô ta sợ đến mức im bặt. 

Trần Việt lại nói tiếp, “Lục Diên, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ người nào không có liên quan ở lại Sang Tân nữa. Hơn nữa, truy cứu trách nhiệm pháp luật của những người đã vu oan cho vợ tôi.” 

Nói xong, anh nắm tay Giang Nhung định đi, Giang Nhung vừa bước được một bước, chân trái bị trật khớp nhói lên đau đớn, khiến cô kêu lên. 

“Em sao thế?” Trần Việt lập tức hỏi. 

“Chân em bị trật khớp rồi.” Giang Nhung sụt sịt, nói. 

Cô vừa mới dứt lời, trong ánh nhìn của tất cả mọi người, Trần Việt quỳ xuống trước mặt Giang Nhung, cởi đôi giày cao gót ra cho cô, xách trên tay. Sau đó anh đứng dậy, bế bổng cô lên, coi như không nhìn thấy sự tồn tại của mọi người, sải bước quay đi. 

Giang Nhung dụi đầu vào ngực anh như một con mèo con. 

Ba năm trước, lúc gặp phải sự việc đó, không ai chịu đứng về phía cô, cô quay người bước đi trong tình trạng chật vật nhếch nhách nhất. 

truyện được up trên app mê tình truyện 

Ba năm sau, hôm nay cô lại gặp phải chuyện giống năm đó, bên cạnh cô đã có Trần Việt, anh tình nguyện làm chỗ dựa vững chãi nhất của cô. 

Cuộc đời này, cô thật sự rất may mắn khi tìm thấy anh giữa biển người mênh mông! 

Mãi cho đến khi bóng Trần Việt bế Giang Nhung biến mất, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường mới tỉnh ra, trong mắt bọn họ tràn đầy kinh ngạc. 

Vừa nãy tổng giám đốc nhà bọn họ vừa nói gì? 

Anh ấy nói Giang Nhung là vợ anh ấy? 

Mắt Lâm Mỹ trợn trừng trừng nhìn về phía Trần Việt và Giang Nhung biến mất, nói với giọng như vừa mới được thông não: “Hóa ra bà Trần mà mọi người trong công ty vẫn đồn thổi lại chính là Giang Nhung của phòng nghiệp vụ chúng ta.” 

Vũ Văn Minh cũng nhớ đến những gì Giang Nhung nói mấy hôm trước, cô đã nói rằng cô kết hôn rồi, hóa ra chồng của cô lại chính là tổng giám đốc của bọn họ. 

Mà sau khi kinh ngạc, tất cả bọn họ đều toát mồ hôi lạnh, đặc biệt là những người vừa mắng chửi Giang Nhung. 

Hứa Huệ Nhi đi theo Trần Việt, Lục Diên ở lại để xử lý chuyện này. 

Đáng nhẽ đây là một bữa tiệc chiêu đãi nhân viên vui vẻ, không ngờ lại để mấy tên hề làm loạn lên như thế này. 

Lục Diên quan sát hiện trường, nói: “Nếu như các vị đã thích dựng chuyện như thế, vậy thì cũng không cần ăn nữa đâu. Kế tiếp, từng người một kể lại tôi nghe, chuyện xảy ra hôm nay là như thế nào?” 

Lục Diên nhìn về phía Nông Tâm Nhã, cười lạnh nói: “Bà Trần là người mà cô chọc vào được à? Sau này muốn bắt nạt ai thì mở to mắt ra nhìn trước đã.” 

Lúc này Nông Tâm Nhã cũng biết mình đã chọc phải tổ ong vò vẽ, trong lòng vô cùng hoảng hốt, vội vàng cầu xin Trương Tiểu Thanh, “Giám đốc Trương.” 

Con người Trương Tiểu Thanh giảo hoạt không khác gì một con cáo già, trước khi cô ta tìm đến Nông Tâm Nhã đã vạch sẵn đường lùi cho mình rồi. 

Một khi Nông Tâm Nhã thất bại, chắc chắn cô ta sẽ bị liên lụy theo, thế nên cô ta đã đề phòng Nông Tâm Nhã, xóa sạch toàn bộ chứng cứ về mối liên hệ giữa Nông Tâm Nhã và cô ta. 

Cho dù Nông Tâm Nhã có xì ra cô ta thì cũng chẳng có mấy ai tin lời của Nông Tâm Nhã. 

Thế nên, Trương Tiểu Thanh nói: “Cô Nông, cô gọi tôi làm cái gì?” 

Thấy thái độ lạnh nhạt cùng với cái giọng điệu này của Trương Tiểu Thanh, Nông Tâm Nhã liền biết Trương Tiểu Thanh định làm gì. 

Cô ta không có chứng cớ về chuyện mình đã hợp tác với Trương Tiểu Thanh, nếu như Trương Tiểu Thanh một mực phủ nhận, cô ta cũng chỉ tự chuốc nhục vào thân. 

Không tìm được sự trợ giúp từ phía Trương Tiểu Thanh, ánh mắt của Nông Tâm Nhã lùng sục tìm Tạ Hoài An trong đám người, nhưng đối phương chỉ nhìn cô ta một cái rồi quay đi ngay, chứ đừng nói đến chuyện giúp đỡ cô ta. 

Lục Diên cũng không cho cô ta cơ hội để phản bác, bảo người báo cảnh sát ngay lập tức. 

Lục Diên giao lại việc này cho cảnh sát điều tra, mà bọn họ chỉ cần kết quả xử lý của Trịnh Thắng. 

Đương nhiên, đắc tội với bà Trần thì có lẽ đám người đứng sau màn vụ này cũng có thể vào tù bóc lịch hơn nửa năm được rồi. 

… 

Nhà hàng Bách Hợp nằm sát bên công ty Sang Tân, cách nhà cũng chỉ vài phút đi xe. 

Sau khi bác tài xế đưa bọn họ về, Trần Việt vẫn xách đôi giày cao gót của Giang Nhung, bế cô lên nhà. 

Lúc vào thang máy, bọn họ lại gặp được đôi vợ chồng già ở phía đối diện. 

Con cái nhà họ đều ra nước ngoài cả, chỉ có hai ông bà sống với nhau ở đây, chính vì thế mà khi ông bà gặp được mấy cô cậu thanh niên đều rất nhiệt tình. 

Ở khu này đã gần ba tháng, mỗi ngày Giang Nhung đi lên đi xuống, thi thoảng gặp được hai ông bà, cô cũng chào hỏi. 

Lúc này hai ông bà nhìn chằm chằm vào Giang Nhung đến mức khiến cô xấu hổ, chúi đầu vào ngực Trần Việt, nhất quyết không chịu ngẩng lên. 

Bà lão cười hì hì nói: “Cô bé, sao dễ xấu hổ thế, được chồng ôm thì có làm sao. Nhớ cái thời của tôi, ông ấy còn ôm tôi đi khắp mấy con phố cơ đấy.” 

Bà lão đang hứng nói chuyện, nhưng ông chồng đứng bên cạnh đã ho lên nhắc nhở, ông cũng có vẻ không được dễ chịu cho lắm. 

Giang Nhung cũng phát hiện ra, trong hai vợ chồng thì bà nói khá nhiều, ông kiệm lời, bà đã ngần này tuổi mà thường xuyên làm ông tức đến mức mặt mũi đỏ bừng. 

Giang Nhung thoáng ngẩng lên nhìn Trần Việt, nhưng chỉ nhìn thấy cằm anh chứ không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, lại càng không biết anh đang nghĩ gì. 

Bởi vì trên đường về, anh chẳng nói câu nào, cô chỉ cảm giác được lúc anh ôm mình, vòng tay của anh siết chặt hơn mà thôi. 

Nghe bà ấy nói thế, Giang Nhung cũng cảm thấy có lý, được chồng ôm thì có gì đâu. 

Thế cho nên cô ngẩng lên, chui ra khỏi ngực Trần Việt, nói với bà hàng xóm, “Cám ơn bác ạ, cháu biết rồi.” 

Lúc nói xong câu đó, Giang Nhung đưa tay ôm siết lấy eo của Trần Việt, tựa đầu lên ngực anh, dụi dụi. 

Cô nghĩ thông suốt rồi cũng cảm thấy thoải mái hơn, lại không nhìn gương mặt đang đỏ lên của Trần Việt. 

Lúc về đến nhà, Trần Việt dịu dàng đặt Giang Nhung xuống sô pha, quay đi tìm hộp cấp cứu để lấy tuýp thuốc bong gân cho Giang Nhung. 

Anh quỳ trước mặt Giang Nhung, lại lần nữa cởi tất cho cô. 

Chân của Giang Nhung rất đẹp, trắng mềm xinh xinh, trông giống chân của trẻ con, rất đáng yêu. 

Đôi tay ấm áp của anh nắm lấy bàn chân cô, xoa bóp với lực tay vừa phải, sau đó mới lấy thuốc bôi cho cô. 

Nhìn dáng vẻ chăm chú của Trần Việt, Giang Nhung mím môi, đôi mắt sáng ngời long lanh nhìn anh, “Trần Việt, chẳng lẽ anh không để tâm một chút nào về quá khứ của em ư?” 

Trần Việt ngẩng lên nhìn cô, nhấn mạnh thêm một lần nữa, “Giang Nhung, anh đã nói với em từ trước rồi, em của quá khứ không liên quan đến anh, cái anh để ý đó chính là em của tương lai, là tương lai của chúng ta.” 

Làm sao bây giờ, Giang Nhung lại muốn khóc rồi. 

Rõ ràng là cô không phải kiểu người mau nước mắt, nhưng ở trước mặt Trần Việt cô lại biến thành một đứa mít ướt, dường như muốn kể lể hết mọi uất ức cho anh nghe. 

Nhưng cuối cùng cô vẫn cố nín không khóc, cô không thể khóc, ở trước mặt anh cô phải cười nhiều mới đúng. 

Cô cười với anh: “Tương lai của chúng ta.” 

Trần Việt nói: “Tương lai chúng ta cùng nhau đi đến.” 

Giang Nhung gật mạnh: “Vâng.” 

Tương lai, có anh, cũng có em. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui