Lấy Chồng Bạc Tỷ

"Cũng phải đi về rồi." Trần Dận Trạch cất bước, nhưng mới đi được hai bước, bỗng dừng lại quay đầu nhìn cô: "Nhung Nhung..."

"Có chuyện gì thì nói đi." Anh ta luôn nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp như vậy, có biết là cô ghét nhất việc đó không.

Trần Dận Trạch đúng là không biết, anh nói tiếp: "Ông nội bà nội đã lớn tuổi rồi, sức khỏe của bà lại không được tốt, Tết chúng ta cùng về ăn tết với bà nhé."

"Trần Dận Trạch, anh coi thường tôi quá rồi đấy. Mạng sống của tôi là do ba mẹ tôi ban cho, tôi sẽ không bao giờ đem mạng sống của mình ra làm trò đùa." Trần Dận Trạch nói không rõ ràng như vậy, nhưng Trần Nhạc Nhung cũng hiểu ý mà anh ta muốn nói.

Dù sao hai người bọn họ đã sống cùng nhau mười mấy năm, cùng nhau lớn lên từ khi còn là đứa trẻ đến khi trưởng thành, trong lòng anh ta nghĩ gì, cô đều hiểu được.

Chỉ là trong lòng cô đang nghĩ gì thì cô nghĩ chưa chắc anh ta đã hiểu.

"Ừ, em có thể hiểu được những đạo lý này là tốt rồi." Trần Dận Trạch cười, xoay người đi thẳng.

Chắc là anh suy nghĩ nhiều rồi, anh nên biết Trần Nhạc Nhung không phải là cô gái sẽ lấy mạng sống của mình ra để đùa.

Cô có thể vì tình yêu mà phấn đấu quên mình, thế nhưng cô sẽ không quên đi người thân.

Cho dù Quyền Nam Dương biến mất khỏi thế giới này, anh vẫn hy vọng cô sẽ sống thật tốt, vẫn có thể sống một cuộc sống thật đặc sắc thuộc về chính cô.

Anh lại lo lắng lung tung rồi!

Anh cười chua xót, những năm gần đây, càng ngày anh càng muốn quan tâm đến chuyện của cô, tâm trạng cũng ngày càng bị cô ảnh hưởng nhiều hơn.

Hầu hết thời gian anh đều nghĩ, dù biết rõ anh và cô hoàn toàn không có khả năng, nhưng sao anh lại không thể phóng khoáng hơn, tránh xa cô một chút, không quan tâm đến chuyện của cô nữa.

Nhưng mỗi khi anh hạ quyết tâm phải cách xa cô thì bên cạnh cô lại xảy ra một chuyện gì đó khiến anh không thể bỏ mặc cô được.

Anh đến nhà họ Trần, trở thành con nuôi nhà họ. Nhà họ Trần đã cho anh tất cả, cho nên anh cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ phải bảo vệ thật tốt con cái nhà họ.

Anh tự nhủ như vậy.

Thế nhưng, tim của anh lại không nghĩ như vậy, anh có tình cảm với Trần Nhạc Nhung, tưởng tượng không chừng một ngày nào đó cô bỗng nhiên sẽ phát hiện anh mới là người thích hợp với cô nhất.

Đúng là nực cười!

Anh đi ra ngoài, đóng cửa lại, điện thoại di động trong túi bỗng đổ chuông. Anh rút điện thoại ra xem thì thấy trên màn hình hiện một dãy số lạ, bất giác cau mày nhưng vẫn bấm nghe máy: "Chuyện gì thế?"

*

Trần Nhạc Nhung nhìn Trần Dận Trạch đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa, đến khi bóng dáng của anh hoàn toàn biến mất trước mắt cô thì mới khẽ thở phào một hơi.

Cô biết Trần Dận Trạch đang lo lắng cô sẽ làm chuyện ngốc nghếch, anh vẫn chưa đủ hiểu cô rồi. Nếu như anh hiểu về cô thì nhất định sẽ không nghĩ như vậy.

Trần Nhạc Nhung lý giải hành động của Trần Dận Trạch, như vậy là bởi vì cô không muốn thừa nhận, cũng không muốn nghĩ, thật ra cũng không phải là Trần Dận Trạch quan tâm cô không đủ hay là không hiểu cô, mà là anh quan tâm đến cô quá mức.

Tục ngữ có câu, quan tâm ắt loạn.

Trần Dận Trạch đối với cô chính là như vậy.

*

Trần Tiểu Bích đã kéo Chiến Niệm Bắc và Chiến Lý Mặc trở về phòng nghỉ ngơi từ sớm, lúc này ló nửa đầu ra, nhìn trái nhìn phải, nhìn tới nhìn lui, chắc chắn trong phòng khách chỉ có một mình Trần Nhạc Nhung thì mới rón rén đi tới: "Nhung Nhung, Trạch đã nói gì với cháu thế?"

"Cô út vẫn chưa đi nghỉ sao?" Cô út lén lén lút lút như vậy làm gì thế, ai không biết còn tưởng hai người đang làm chuyện gì mờ ám.

"Cô quen đi ngủ muộn rồi." Trần Tiểu Bích nói tiếp: "Cháu nói cho cô biết đi, vừa rồi Trạch đã nói gì với cháu, sao cháu lại lập tức đổi ý thế?"

"Vừa rồi anh ấy bảo cháu là tết Âm lịch cùng về nhà ăn tết, hẳn là cô út cũng nghe thấy mà." Trần Nhạc Nhung hiểu cái tính này của cô út, Trần Tiểu Bích thích nhất là nghe trộm người khác nói chuyện.

"Hai đứa ở trong phòng khách nói to thế, tất nhiên là cô có nghe thấy, nhưng hai đứa nói gì với nhau ở trong phòng cơ, căn phòng này cách âm tốt quá nên cô không nghe được." Trần Tiểu Bích vẫn luôn mặt dày như vậy, nghe lén người khác nói chuyện cũng chẳng thấy là có gì không đúng.

"Anh ấy bảo cháu nghỉ ngơi sớm một chút, không nên thức đêm. Anh ấy còn nói, phụ nữ, nhất là phụ nữ ba mươi mấy tuổi, ngủ quá muộn sẽ nhanh già. Cô út, chúc ngủ ngon!" Trần Nhạc Nhung không muốn nói nhiều, cười với Trần Tiểu Bích rồi xoay người đi về phòng.

"Trần Nhạc Nhung, cháu đúng là vô lương tâm, lại dám nói cô già!" Phía sau vang lên tiếng hét của Trần Tiểu Bích, khiến cả gian nhà như rung lên.

"Cô út, mặc dù ông cậu nhiều tuổi hơn cô, nhưng đàn ông già chậm hơn phụ nữ nhiều, cô thật sự phải chú ý đó." Trần Nhạc Nhung nói xong thì lập tức đi vào phòng, đóng cửa lại.

Cửa phòng vừa đóng, vì hiệu quả cách âm quá tốt nên cô cũng không nghe thấy Trần Tiểu Bích nói gì nữa, xung quanh trở nên yên lặng, trong màn đêm đen kịt, sự yên lặng này có chút đáng sợ.

Bởi vì đêm đã khuya, ánh đèn ngoài cửa sổ cũng đều đã tắt hết, cả thành phố, vịnh Nguyệt An đều trở nên yên tĩnh.

"Anh Liệt, anh cứ tập trung làm việc của mình cho tốt, không cần lo lắng cho em đâu, em ở đây mọi chuyện đều rất tốt." Trần Nhạc Nhung ngước lên nhìn trời khẽ thì thầm.

Cô vô cùng hy vọng anh Liệt có thể nghe được lời nói của cô, như vậy thì anh sẽ có thể yên tâm đi làm việc của anh, nhưng anh ấy có nghe thấy không?

Cô đứng đây nói, Quyền Nam Dương ở trong Bắc Cung, đương nhiên không thể nghe thấy được, nhưng tin tức về việc cô bảo Thường Lịch thay đổi chiến lược đã kịp thời được truyền lời đến Quyền Nam Dương.

Quyền Nam Dương đoán cô gái nhỏ thông minh Trần Nhạc Nhung này đã nhớ đến kế hoạch của anh nên mới có thể bình tĩnh được như vậy.

"Nhung Nhung, chờ anh!" Anh nói xong cũng vô cùng hy vọng cô có thể nghe được lời của anh, dù không nghe được thì chỉ cần cảm nhận được là anh cũng đang nhớ mong cô là được.

"Thưa ngài, có tin tức mới!" Lâm Thành Thiên vội vàng báo cáo.

Lâm Thành Thiên có vẻ cực kỳ hưng phấn, người lăn lộn trong trung tâm quyền lực chính trị giống như anh ta rất hiếm khi kích động như vậy.

Bình thường anh ta đi theo bên cạnh Quyền Nam Dương, sóng to gió lớn kiểu gì cũng đều đã từng gặp, dù gặp chuyện gì cũng không lộ ra cảm xúc vui buồn là điều anh ta bắt buộc phải làm được.

Trước đây, Lâm Thành Thiên vẫn làm rất tốt, nhưng hôm nay thực sự hưng phấn đến mức không khống chế được cảm xúc, nhưng cũng là không muốn khống chế.

Bọn họ chịu uất ức lâu như vậy, sắp bắt được kẻ khiến bọn họ phải chịu uất ức rồi, làm sao anh ta có thể không kích động được.

Quyền Nam Dương cũng không để ý đến anh ta, nói bằng giọng trầm vang: "Nói."

Anh chỉ nói ngắn gọn một chữ, nhưng nghe cực kỳ uy nghiêm.

Lâm Thành Thiên ổn định lại tâm trạng, cố gắng đè nén sự kích động xuống, một lát sau mới nói: "Đã có người nặc danh phát tin tức trên mạng, nhắc tới chuyện trực thăng của ngài lộ trình đi từ núi Vụ Sơn về bị rơi."

"Quá tốt!" Quyền Nam Dương cười lạnh, nói tiếp: "Anh lập tức thông báo xuống dưới, tất cả mọi thứ tiến hành theo đúng kế hoạch, bất kỳ phân đoạn nào cũng không được để xảy ra sai lầm."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui