Lấy Chồng Bạc Tỷ

Phát biểu của Quyền Đông Minh rất thông minh, hoàn toàn không có một lời nào nói Quyền Nam Dương không tốt. Ngược lại mỗi một từ một chữ đều thổ lộ cái giá phải trả của gia tộc Quyền thị đối với đất nước này.

Thứ anh ta nhấn mạnh chính là gia tộc Quyền thị, mục đích rất rõ ràng, anh ta đang kiếm điểm cho gia tộc Quyền thị, cũng là đang kiếm điểm cho mình.

Điều quan trọng của anh ta chính là muốn để cho dân chúng nước A biết rằng nhà họ Quyền vẫn còn tồn tại một nhân vật số một là anh ta, muốn để cho dân chúng nước A công nhận anh ta, khiến anh ta có thể thuận lợi kế nhiệm đời tổng thống tiếp theo.

Vừa nói ánh mắt của Quyền Đông Minh vừa lướt nhìn khán giả bên dưới, phát hiện không có tiếng phản đối, anh ta hài lòng nói tiếp: “Tiếp theo, xin mời Ngài Quyền, tổng thống tiền nhiệm của chúng ta lên đây nói vài lời với mọi người."

Quyền Đông Minh vừa dứt lời, Quyền Lập Chí dưới sự nâng đỡ của của Tô Uyển Cầm và một người đàn ông khác đi ra từ cửa hông.

Có thể là do bị Quyền Nam Dương chọc tức đến hỏng cả người, có thể là do thời tiết quá lạnh, cũng có thể là do Quyền Lập Chí không muốn để cho dân chúng biết trước đây ông ta giả vờ bệnh không muốn tự tay giao quyền cho Quyền Nam Dương...

Tóm lại tinh thần của Quyền Lập Chí thoạt nhìn rất không khỏe, lúc đi đường nếu không có người đỡ thì gần như ông ta không thể tự do hành động được.

Dưới sự nâng đỡ của mọi người, ông ta đi một lúc lâu mới đến được chính giữa bục phát biểu, đến bên cạnh Quyền Đông Minh.

Mới vừa đi đến bục chính giữa bục phát biểu, Quyền Lập Chí đã che miệng ho khan kịch liệt, phải mất một lúc lâu mới dừng lại được.

Ông ta mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng ngay cả giọng nói cũng không thốt lên được, ngược lại nước mắt rơi như mưa, ướt đẫm khuôn mặt, rất lâu cũng không dừng lại được.

Quyền Lập Chí gạt lệ, phóng viên ngồi phía dưới im lặng chờ đợi, không ai lên tiếng thúc giục ông ta, thậm chí có người còn bị ông ta cảm động lặng lẽ lau nước mắt.

Sau khi từ chức tổng thống, Quyền Lập Chí không còn xuất hiện trước mặt công chúng nữa, ngay cả nghi thức nhậm chức bắt buộc phải có mặt của tổng thống mới mà ông ta cũng vẫn không đến.

Đối với bên ngoài, bọn họ vẫn luôn công bố thân thể ông ta không khỏe.

Bây giờ nhìn thấy bộ dáng này của ông ta, quả thật đã chứng minh do ông ta không khỏe nên mới không thể tham gia được nghi thức nhậm chức của tổng thống mới chứ không phải do ông ta không hài lòng với đứa con trai Quyền Nam Dương này.

Quyền Lập Chí có ba người con trai, đứa con trai cả đã chết ngoài ý muốn ba năm trước, con trai thứ hai thì bị trục xuất ra khỏi thành phố Lâm Hải. Còn con trai thứ ba cũng chết ngoài ý muốn...Đối với một người già mà nói nỗi đau mất con này tàn nhẫn biết bao.

Cảnh ngộ của ông ta khiến người ta thông cảm, cộng thêm diễn xuất này của ông ta không ít người đã bị ông ta cảm động.

Một hồi lâu, có lẽ hơn mười phút sau, cũng có thể là hơn nửa tiếng sau, hoặc có thể lâu hơn nữa Quyền Lập Chí mới nín khóc.

Ông ta ổn định lại tâm trạng, hắng giọng một lúc sau đó mới dùng giọng nói vang dội của mình nói: “Nỗi đau mất con khiến lòng tôi đau như cắt."

Ông ta hít một hơi thật sâu, sau đó dừng lại một hồi mới nói được câu tiếp theo: "Nhưng chuyện khiến tôi đau lòng hơn chính là chúng ta mất đi một người lãnh đạo giỏi của đất nước."

Vào lúc này mà ông ta vẫn còn nghĩ tới đất nước, nghĩ tới dân chúng... Nghe xong những lời này, khán giả dưới sân khấu không ai là không cảm động.

Ánh mắt của Quyền Lập Chí lặng lẽ nhìn một vòng dưới sân khấu, thừa lúc mọi người còn chưa thoát khỏi tâm trạng đau buồn, ông ta nói tiếp: "Có câu nói đất nước một ngày không thể không có chủ, mặc dù chúng ta có luyến tiếc Quyền Nam Dương thế nào đi nữa, nhưng chúng ta cũng không thể không thừa nhận cậu ấy đã rời khỏi chúng ta rồi. Vì thế tiếp theo đây chuyện quan trọng nhất mà chúng ta cần làm chính là bầu cử tổng thống mới."

Ánh mắt của ông ta lại nhìn sang Quyền Đông Minh đang đứng bên cạnh, trầm giọng hỏi: "Đông Minh, nếu như đất nước và nhân dân giao chức trách tổng thống mới này cho con thì con có thể thay thế người anh đã chết của con tiếp tục hoàn thành lý tưởng vĩ đại khiến cho nước A trở nên mạnh mẽ giàu có mà anh con vẫn chưa hoàn thành hay không?"

Quyền Đông Minh ngẩn ra, giống như không ngờ Quyền Lập Chí sẽ nói như vậy, chờ sau khi anh ta phản ứng lại, anh ta vội vàng nói: "Ngài tổng thống, không phải là con không bằng lòng tiếp nhận trách nhiệm làm giàu mạnh đất nước của chúng ta, mà con lo lắng dân chúng sẽ sợ con còn trẻ làm không tốt. Con nghĩ hay là Ngài lựa chọn một người nối nghiệp có có thể khiến tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục để thay thế vị trí tổng thống này, để anh ấy dẫn dắt chúng ta khiến cho đất nước của chúng ta phồn vinh hưng thịnh hơn."

Quyền Lập Chí hỏi rất hay, câu trả lời của Quyền Đông Minh cũng rất đẹp. Hai người bọn họ một người hát một người vỗ tay có thể nói là phối hợp vô cùng hoàn mỹ.

Dưới sân khấu, lập tức có người của bọn họ thay mặt khán giả phát biểu: “Ngài Quyền Đông Minh, ngài là người của nhà họ Quyền, ngài có gen ưu tú của nhà họ Quyền, ngài còn khiêm tốn nhường nhịn, hơn nữa ngài cũng là ứng cử viên được tổng thống dạy dỗ, cũng ứng cử viên thừa kế tổng thống, tôi nghĩ bây giờ không có ai thích hợp vị trí tổng thống này hơn ngài."

Có người tiếp lời: “Đúng đấy đúng đấy, ngài cũng là người được tổng thống dạy dỗ, lúc đó cũng cùng tranh cử vị trí tổng thống với Ngài tổng thống đương nhiệm. Chỉ vì tính cách khiêm tốn nhường nhịn, nên ngài đã để lại vị trí tổng thống này cho anh của mình. Bây giờ anh của ngài đã xảy ra chuyện, nếu ngài đến tiếp nhận vị trí này có thể cũng là tâm nguyện cuối cùng của ngài ấy đấy."

Còn có đại biểu nói: “Ngài Đông Minh, chúng tôi tin tưởng ngài, tin tưởng ngài có thể dẫn dắt đất nước chúng ta phát triển càng ngày càng phồn vinh hưng thịnh hơn."

Người thứ nhất lên tiếng, người thứ hai lên tiếng tiếp theo là hết người này đến người kia đều lên tiếng, mọi người ai nấy cũng đều ủng hộ Quyền Đông Minh.

Rất nhanh, không chỉ là đám khán giả ngồi dưới sân khấu mà ngay cả khán giả trước màn hình cũng cảm thấy Quyền Đông Minh người này không tệ, để cho anh ta nhậm chức tổng thống đúng là hoàn toàn không có vấn đề.

*

Giây phút Quyền Lập Chí từ cửa hông đi ra, Quyền Nam Dương đang ngồi trước màn hình ti vi tận mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống mấy độ, cho dù anh đang ở trong căn phòng ấm áp, nhưng cũng khiến cả người anh đều lạnh lẽo.

Ánh mắt lạnh lẽo đến nỗi hoàn toàn không bất cứ tình cảm nào nhìn đăm đăm ông lão tóc hoa râm trên màn hình ti vi kia. Anh nhìn chằm chằm ông lão kia giống như muốn nhìn rõ con người của ông ta.

Ông lão tóc hoa râm kia là ba ruột của anh sao?

Ông ta đúng là ba ruột của anh sao?

Nếu phải, tại sao ông ta lại không thể chờ được nữa mà vội vàng giúp người khác giành vị trí tổng thống của anh chứ?

A ——

Quyền Nam Dương cười hờ hững, anh cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Có lẽ người đó chưa bao giờ đối xử với anh như con trai của mình, mà vào lúc này trong lòng anh lại còn xuất hiện ý nghĩ buồn cười.

Anh vẫn hy vọng người đó không thật sự tham gia vào trong chuyện này, hy vọng người đó chỉ là bị lừa gạt và lợi dụng mà thôi.

Thực sự là buồn cười đến cực điểm.

Một lão hồ ly lắm mưu nhiều kế như vậy, ông ta không tính kế người khác là tốt rồi, còn ai có thể tính kế ông ta được chứ? Còn ai có thể lừa gạt và lợi dụng ông ta được chứ?

Sợ là không có.

Quyền Nam Dương lắc đầu, sau đó nhanh chóng giấu đi tia đau thương còn sót lại trong mắt, rất nhanh ánh mắt anh lại trở nên lạnh lùng, quyết liệt mà hung tàn.

"Lâm Thành Thiên!" Quyền Nam Dương mở miệng gọi thư ký của anh.

"Ngài tổng tống!" Lâm Thành Thiên theo tiếng đẩy cửa vào, một mực cung kính đứng trước mặt Quyền Nam Dương.

"Còn chờ gì nữa?" Dứt lời, Quyền Nam Dương đã nhanh chân đi ra ngoài, Lâm Thành Thiên hơi sửng sốt sau đó cũng nhanh chóng cất bước theo sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui