-Trâm! Trâm ơi.
Bà Lan hớt hải mở cửa phòng con gái, khung cảnh quen thuộc mỗi sáng vẫn không thay đổi.
Cục chăn cuộn tròn giữa giường, kín mít.
Bà bất đắc dĩ vừa kéo rèm cửa cho ánh nắng buổi sớm len lỏi vào góc nhỏ, vừa mở cổ họng hết sức có thể, gọi đứa con gái út:
-Con gái con đứa, ngủ trương mắt lên.
Có dậy không thì bảo nào.
Vẫn im re, mẫu hậu đại nhân lại sử dụng tuyệt chiêu, bà nhanh tay với lấy góc chăn, lôi cô ra ngoài.
-Dậy nhanh lên, mày cứ để mẹ gọi mày mãi thế này à Trâm ơi là Trâm.
Người trong chăn khẽ cựa mình mấy cái, Trâm bị mẹ réo tên mãi, khó khăn xin tha:
-Chủ tọa, luật sư hôm nay xin nghỉ phép, từ chối tham gia phiên tòa, mẹ muốn phán quyết thế nào cũng được, mẹ để cho con ngủ thêm tý nữa đã nha nha nha...
Mắt cô vẫn nhắm nghiền, ngửa cổ nhõng nhẽo với mẹ xong liền rụt đầu chùm chăn ngủ tiếp (đọc đến đây chắc nhiều bạn thấy hình ảnh của mình lắm (≧▽≦) ).
-Ơ hay cái con này, sáng nào gọi mày cũng vật vã nửa tiếng đồng hồ.
Mày cứ thế này coi chừng chẳng đứa nào nó thèm yêu đâu.
-Thôi nào ngoan, dậy ăn sáng đi con.
Công cuộc vất vả gọi hồn bé mèo ham ngủ vẫn tiếp tục, ông Hoàng ở ngoài phòng khách chỉ biết bất lực cười, sáng nào nhà ông cũng ồn ào thế này, giống như chiến tranh thế giới vậy.
Đứa con gái nhà ông đã 21 tuổi đầu rồi nhưng sáng nào cũng phải bố mẹ mỏi mồm gọi dậy, bởi dù cái báo thức nó reo to cỡ nào hay vác loa hét vào tai nó, thế giới của con bé vẫn im lìm như không.
Người khác nhìn vào sẽ nói con bé lười biếng, làm phiền cha mẹ nhưng trong mắt ông và vợ đều tình nguyện cưng chiều đứa trẻ, để con bé mãi mãi không lớn cũng được.
Khó khăn, kêu to gọi lớn mãi, nửa tiếng sau Trâm mới chịu dậy.
Lúc ngủ thì như mèo nhỏ thế thôi chứ lúc tỉnh rồi thì cái bản chất tưng tửng lại bộc phát.
Cô bẩm sinh đã có khuôn mặt rất khả ái, không thể nói là đẹp nhưng chính là cái kiểu cute, người gặp người thích.
Nhưng bởi mặt cô khá tròn, chiều cao cũng khiêm tốn cộng thêm cái phong cách trẻ trâu kia nên vẫn hay bị nhầm tưởng là học sinh cấp ba.
Mà chính sau này, sự nhầm tưởng ấy dẫn đến vô số chuyện bi hài chảy nước mắt.
Vệ sinh cá nhân xong, Trâm lại vội vội vàng vàng xách balo lên bắt đầu ngày mới.
Tốc độ còn nhanh hơn tia chớp, hai ông bà trong nhà quay đi quay lại đã không thấy dấu vết con gái đâu.
Bà Lan thở dài than vãn:
-Anh xem cái con bé này đến bao giờ mới làm chúng ta bớt lo đây.
Ông Hoàng chỉ cười trừ đáp:
-Có gì đâu, em cứ để từ từ.
Nay nó sang chỗ bác nó chơi mà, có cả thằng Hiếu nhà mình nữa.
Để nó sang đấy nhiều rồi bác ấy dạy cho nên thân.
Đúng là hôm nay cô sang nhà bác ruột chơi thật, đang dịp nghỉ hè nên cô tung hoành ngang dọc thỏa thích.
Gia đình Trâm chính là kiểu gia đình văn hóa tiêu biểu, bố làm công chức nhà nước, mẹ thì kinh nghiệm chủ tọa hơn mười năm.
Bác trai ruột làm trong quân đội, anh trai ruột cũng sỹ quan quân đội nốt.
Chưa kể ông bà nội ngoại, anh em họ hàng nọ kia.
Còn Trâm? Cô cũng chẳng thua kém, sinh viên năm ba Đại học Luật.
Cô chỉ thua ở chỗ mãi chẳng chịu lớn thôi.
Nhà bác cô ở ngay gần doanh trại quân đội bác đóng quân, anh cô cũng cùng cơ quan luôn.
Giờ hành chính nên trong nhà chỉ có mỗi bác gái với cô giúp việc.
Vì bộ mặt trẻ con này nên Trâm rất được lòng người lớn, đặc biệt là bác gái.
Thấy cô đến thì vô cùng vui vẻ, giữ cô ở lại ăn bữa cơm.
Trâm phụ bác nấu bữa trưa, như mọi lần lại dành việc đưa cơm cho bác trai với anh hai.
Doanh trại này cô đã ra vào vô số lần rồi, nói là quen gần hết cái doanh chắc cũng không ngoa haha.
Anh lính gác vốn đã quen thuộc với cô, rất niềm nở xem qua giấy tờ cho đúng thủ tục rồi vui vẻ cho cô vào.
Ở đây ai cũng tếu táo, vui tính hết.
Dọc đường đi, gặp không ít anh lính thân quen, Trâm nhí nhảnh nhảy chân sáo, chào hỏi:
-Ơ anh Dũng kia còn bị phạt dọn chuồng heo nữa không vậy.
Còn anh Thanh, anh Hùng nữa, có còn đánh nhau để bị phạt ôm nhau giữa trời nắng không thế.
Đám người thấy cô, cười ồ lên, chân tay vẫn còn lấm lem bùn đất đáp:
-Haha, nhờ phúc của cô.
Bọn anh dạo này sóng yên biển lặng rồi.
Chứ không anh trai cô cắt cổ bọn anh mất.
Cô thoải mái cười lớn, trong này ai cũng sợ ông anh cô hết vì ổng hễ mà phạt ai là nặng tay lắm.
Thành ra bị mang tiếng là "bà la sát" của doanh trại.
Tán gẫu thêm mấy câu, Trâm xin phép đi tìm anh mình, sắp giờ cơm trưa nên trong doanh có vẻ đông hơn mà quân đội hiếm gái thì ai cũng biết, cho nên tự nhiên giữa rừng đực rựa lòi ra cô gái xinh xắn thế này làm bao nhiêu anh lính xao xuyến, mê mệt.
Cơ mà đa số đều biết cô nên chẳng ai dám trêu ghẹo như lúc mới quen đâu.
Trâm vui vẻ, tung tăng quen lối cũ mà tìm đến văn phòng ông anh nhà mình.
Bất thình lình lại nghe tiếng hú hú ở đâu đâu ấy:
-Ui gái kìa chúng mày.
Này em gì ơi, lấy chồng bộ đội không em?
Bước chân cô khựng lại, quay qua nhìn, đám người kia trông lạ lắm, trước đây Trâm chưa từng gặp trong doanh, đặc biệt là cái ông đứng đầu kia, trông mặt mũi đẹp trai kinh, trong doanh mà có người đẹp như thế thì cô đã biết đầu tiên rồi.
Họ là lính mới chăng.
Lại ngó ngang ngó dọc, thử nhìn xem xung quanh còn cô gái nào không, rồi cô mới tròn mắt chỉ chỉ mình, ý hỏi: "Gọi tôi à?"
Cái thằng đẹp đẹp kia lại cười trêu:
-Đúng rồi, em gái đấy.
Học sinh cấp ba mà đã vô đây thăm người yêu rồi à.
Yêu sớm thế em.
Đầu cô ba vạch đen xì, con quạ bay ngang qua.
Chỉ muốn tức tốc ném cái dép vào mặt bọn này.
Tuổi khéo còn kém cô mà dám xưng anh với em à...