Lấy Chồng Điên

Tít cứ nghĩ Bụi ở chơi một lát thì về, ai ngờ đâu đến tận khuya vẫn chưa thấy động tĩnh. Tít có chút bực bội, nó lại nhin cu Ốc với Bụi đang cùng nhau xem ddoorraemon mà tâm tình nó thật không biết diễn tả làm sao.

Mà lại có chút xíu mềm lòng..liệu nó có nên nói cho Bụi nghe về cu Ốc?

Lắc lắc cái đầu, không được, Bụi có vợ rồi nó không thể làm như vậy được.

- Sao anh không về đi, đi lâu vậy vợ anh sinh nghi thì sao, tôi không muốn mang tiếng.

Định liếc mắt về phía Tít:

- Liên quan gì đến cô?

Tít đi lại phía giường,kéo tay Bụi, khó chịu:

- Anh mau về đi cho thằng nhỏ ngủ nữa.

Định quay đầu nhìn cu Ốc, anh hỏi:

- Con buồn ngủ à?

Ốc nhìn nhìn một hồi lại chớp mắt mấy cái:

- Dạ chưa buồn ngủ.

Định dằn tay ra khỏi tay Tít, anh đi lại xoa đầu cu Ốc:

- Hôm nay chú Định ngủ lại với con nha Ốc, ok không?

Cu Ốc vui mừng:

- Ok!

Tít giận hết sức, từ khi nào mà cu Ốc lại bám lây Bụi như vậy chứ, rõ ràng trước kia cu cậu rất không thích tiếp xúc quá lâu với người lạ. Ngay cả khi gửi cu cậu cho bà Tươi cũng phải mất gần tuần Ốc mới quen được với bà...Hay là do họ làm cha con nên máu mủ thân thiết???

Nếu đúng như vậy thì không được rồi, không được!

Tối đó đợi đến khi cu Ốc đã ngủ say, Định mới rón rén xuống giường đi ra ngoài. Vừa mở cửa liền thấy Tít đang ngủ gà ngủ gật ngoài ghế chờ trước cửa phòng. Định ngồi chỏm xuống, hai tay chống cằm ngồi nhìn Tít...

Cô gái anh biết vẫn như ngày nào, vẫn đáng yêu và giản dị đến như thế....

Nhớ lại 5 năm về trước cái đêm mà trong cơn say ngà ngà anh đã cướp đi đời con gái của cô, để rồi khi tỉnh dậy anh vừa hối hận vừa có chút không nỡ nên ngay khi ấy anh cho cô uống một viên thuốc ngủ để mong sao khi anh rời đi sẽ không vì thấy có lỗi với cô mà bịn rịn tay chân không nỡ rời..Ngay khi ấy anh vẫn còn người anh yêu đang ở Sài Gòn đợi anh, anh chỉ có thể xin lỗi Tít...

Thế mà số trời là luôn công bằng, anh lên Sài Gòn tìm được Duyên bạn gái cũ anh yêu thương hết mực. Mặc dù trở về bên Duyên nhưng anh vẫn cho người đi tìm kiếm Tít, anh lại kể hết với Duyên rằng Tít là vợ mà bà Quý cưới cho anh khi anh còn ở dưới quê.

Cứ sợ bạn gái sẽ rời bỏ mình nhưng không,Duyên thông cảm và hứa sẽ tìm được Tít để bù đắp cho cô...

Thế nhưng một ngày đẹp trời anh bắt gặp được Duyên đang ăm nằm rên rỉ dưới thân một lão già Đài Loan, cả bầu trời của anh như sụp đổ. Sau đêm hôm đó những sự thật về Duyên được bạn bè anh kể lại không thiếu một chút gì.... Anh chán chường, anh ăn chơi sa đọa... Sau cơn vật vã vì bị cắm sừng anh lao vào làm ăn không thời gian nghỉ, cuối cùng là được một chỗ đứng rất vững trong giới thượng lưu Sài Gòn.

Khi ấy anh lại có chút nhớ đến Tít....Duyên tìm đến anh đưa tập hồ sơ trước kia anh nhờ Duyên tìm Tít... kết quả cuối cùng khác xa với anh tưởng tượng quá nhiều....Tít tay trong tay với một người đàn ông lớn tuổi, trong tập hồ sơ báo cáo lại rằng: " Tôi hận anh ta, có cặp với đàn ông khác cũng không muốn nhìn mặt anh ta " kèm theo đó là những tấm ảnh Tít đang ôm ấp những người đàn ông khác nhau...

Anh như hết hy vọng và anh cũng chẳng cho người đi đối chứng sự thật vì anh nản rồi, anh buông bỏ rồi...

Anh không biết anh có yêu Tít không nhưng khi nhìn những tấm ảnh thân mật kia anh lại giận, mỗi khi nhớ đến cô anh lại lôi những tấm ảnh ấy ra xem...ngày qua ngày từ giận chuyển sang chán ghét... anh cơ hồ khi ấy có lẽ có chút hận Tít.

Vì sao à? Vì Tít mà anh biết rất hiền rất ngây thơ, anh chưa hứa hẹn gì cho cô và cũng chưa từng làm cho cô tổn thương.... anh bỏ đi nhưng trong thư anh không hề kêu Tít đi lấy chồng....

Có thể là anh ích kỷ nhưng thứ mà anh chiếm hữu anh không muốn người khác động vào và đặc biệt là Tít...

Nên khi gặp lại Tít những sự tức giận trong anh lại bộc phát.... thà cô sống tốt anh sẽ thấy không đến nổi nào nhưng bây giờ... cô sống quá tệ, lại có một đứa con...cô rời xa anh để rồi sống như thế này sao???

Nhưng khi nhìn thấy cu Ốc không hiểu vì sao tim anh có chút mềm nhũn ra...anh thật sự rất yêu quý thằng bé này... cứ như con anh vậy!

Con???

Định thoáng giật mình, anh đứng dậy đi nhanh vào phòng, lại nhìn chằm chằm cu Ốc một lát... Tay anh có chút run run...

Lấy điện thoại từ trong túi quần, anh bấm gọi cho một số:

- Khoa, chú mày giúp anh điều tra một việc..... Ừ đúng rồi, càng nhanh càng tốt...

Tắt máy, anh lại bấm cho một số khác:

- Chị Bích à, em Định đây...vâng vâng em đang ở bệnh viện chỗ anh Lý... chị giúp em làm một việc được không? Vâng vâng em không cần gấp, khi nào có cũng được...

Nói xong anh tắt điện thoại lại đi đến bên giường xoa xoa đầu cu Ốc.... anh chỉ mong những điều anh nghi ngờ là sự thật...

Anh vốn chưa bao giờ tin những thứ Duyên cầm đến cho anh xem!

Lại đi ra bên ngoài, thấy Tít vẫn ngủ gật gù trước cửa, anh khom người xuống bồng cô ấy lên. Tít bị nhấc bỗng thì giật mình tỉnh cả ngủ lại nhìn thấy Định xém chút cô đã hét lên.

- Này anh làm gì vậy, thả tôi xuống đi.

Định không thèm trả lời, anh một đường ôm Tít đi vào trong, đặt cô lên chiếc ghế sôpha loại tốt, anh ấn người cô xuống, trầm thấp nói:

- Cô ngủ đi, mai tôi lại đến thăm...

Tít giật mình lại nhìn chằm chằm vào Định...Cái gương mặt nó nhung nhớ bao lâu nhưng sao hôm nay gần sát bên nó lại sợ hãi đến như thế?

Định cúi thấp mặt như hôn phớt qua má con Tít khiến Tít cả người căng cứng...

Đợi đến khi Định đi rồi, Tít mới giật mình tỉnh lại..

Trong lòng nó biết nó còn yêu Bụi, trong tim vẫn còn nhớ anh chồng điên điên khùng khùng của nó rất nhiều. Nhưng yêu là nó yêu đơn phương mà Bụi bây giờ đã có vợ không biết đã có con chưa?

Nó không muốn làm người thứ ba chen ngang vào hạnh phúc gia đình của người khác. Ngày trước nó và cu Ốc không có Bụi vẫn sống tốt thì giờ đây cũng thế..

Đúng, nó dặn lòng phải thế!

5g sáng ngày hôm sau, Tít dọn đồ sạch sẽ, ông Tươi thì bồng cu Ốc cả đám người đi trong lặng lẽ... Tít lần này muốn trốn Bụi thật mà.

Tít đưa cu Ốc đến bệnh viện nhi thành phố, giường nhỏ hẹp, một phòng đến 4-5 giường nằm, khổ nổi đang trong thời gian thiếu giường, cu Ốc phải nằm chung với mấy đứa bé khác.

Nhìn chân con bó bột lại nằm chật vật với mấy đứa nhỏ, Tít có chút hối hận... Nó đau lòng cho con cũng có chút buồn bực cho bản thân mình.. Xã hội này nếu không có tiền thì thật sự không được một chút gì tốt đẹp!

Để cu Ốc cho bà Tươi trông, Tít đi lấy thuốc cho con trai. Đến khi nó vào phòng lại thấy một người đàn ông quen thuộc đang xoa đầu cu Ốc.

Cu Ốc nhìn thấy mẹ thì mừng reo:

- Mẹ, ba...chú đến thăm Ốc.

Định quay lại, cả gương mặt anh nghiêm nghị đến phát lạnh.Tít nó nhìn nhìn, sau lưng có chút rùng mình... sao lại nhìn nó ghê thế?

Tít cười hì hì:

- Anh đến thăm cu Ốc hả?

Trong phòng các bà đang xôn xao vì có một nam thần ghé ngang phòng bệnh, nay lại thấy không khí giữa hai người có chút không đúng, ai nấy đều hóng xem chuyện vui..

Bụi không nói gì, chỉ quay sang bà Tươi, nói:

- Dì dọn đồ cho Ốc lát có người qua đón lại về bệnh viện, con đưa Tít ra kia có chút việc, dì trông Ốc giúp Tít.

Lại quay sang cu Ốc:

- Ốc ngoan nhé, ok?

Cu Ốc đưa hai ngón tay ra dấu ok, miệng cười rộng toẹt lại bị sún mấy cái răng.

Chưa kịp hiểu gì Tít đã bị Định kéo đi ra ngoài, bệnh viện thì người đông như kiến, nay lại vì một anh chàng đẹp trai xuất thần kéo theo một cô gái gương mặt trái xoan đáng yêu làm ai cũng phải quay lại nhìn. Có người còn bình luận đến vui vẻ.

- Ủa quay phim hả, diễn viên đẹp hen...mà sao không thấy máy quay đâu cà???

Con người thật sự rất thích tò mò chuyện người khác mà..

Mà trong phòng bệnh, bà Tươi hết nhìn Định lại quay sang nhìn cu Ốc, môi bà cười nhẹ..

- Ai cha cu Ốc mà là con cậu trai ấy thì tốt quá, mà nhìn mặt hai đứa nó cũng giống nhau chứ ta..

Như vừa nghĩ ra được điều gì kinh thiên lắm, bà Tươi giật mình nhìn về phía cu Ốc sau lại nhìn ra phía cửa...đầu có chút chạy số liên tục...

- Hay là.....

Này bà Tươi, bà cũng thông minh ra phết chứ nhỉ

Tít bị Định lôi ra đến cổng bệnh viện, bên ngoài một chiếc BMW bóng loáng đang đợi sẵn. Định tống Tít lên xe gài dây an toàn sau lại đi về ghế lại, ngồi vào.

- Cậu về nhà đi, hôm nay nghỉ.

Nói rồi nổ máy xe đi mất.

Tít ngồi trên chiếc xe sang trọng, cả người nó không dám nhúc nhích, sợ mình làm sai cái gì người đàn ông này lại bắt đền thì chẳng biết lấy tiền đâu ra.

Định chạy về hướng khu chung cư gần với bệnh viện quốc tế trước kia cu Ốc nằm.

Đây là khu chung cư cao cấp nên khi xe vừa vào liền có tiếp tân nhận chìa khóa chạy xe vào bãi. Mà Tít bây giờ lại bị Định kéo vào thang máy lên trên phòng...

Tít nó rất ít khi đi xe hơi phải nói là không đi luôn chứ nên vừa nãy đi một chút nó không quen được với mùi xe, cổ họng bây giờ rất muốn nôn ra ngoài...

- Bụi, anh thả tôi ra, tôi khó chịu..

Thang máy đóng lại, trong khoang thang máy con Tít một lần nữa lại buồn nôn vì mùi thang máy...

Đến khổ với Tít...

Định lúc này giận lắm lại nghĩ con Tít làm trò nên vẫn không quan tâm. Đợi thang máy mở cửa, anh lại lôi xồng xộc Tít vào trong căn hộ...cửa đóng ầm anh trực tiếp lôi con Tít vào phòng, xô nó lên giường, anh nhanh tay cởi phăng sơ mi ngoài ra.

Tít nó hốt hoảng quên mất cả buồn nôn vì say xe, nó co rúm người lại trèo lên phía trên đầu giường lại nhìn Bụi đứng đó với thân trên trần trụi, nước da màu đồng, cơ bắp lại cứng rắn...

- Tôi cho cô đi à, sao cô lại đưa cu Ốc đi?

Tít nó run run:

- Tôi đưa con tôi đi thì... thì liên quan gì đến anh?

Định điên tiếc, anh hung hăng bắt lấy Tít, đè nó xuống dưới thân, gằn từng tiếng:

- Cô còn nợ tôi 200 triệu, cô chưa trả mà muốn bỏ trốn à, đâu dễ như vậy được.

Tít nó rưng rưng, run cầm cập:

- Được...được... tôi sai rồi, anh thả tôi ra đi...tôi sai rồi...

Định hôn lên môi Tít,cái hôn mạnh mẽ như muốn nuốt trọn cả người con Tít vào miệng. Tít thì hoảng sợ, nó đấm bùm bụp vào người Định. Càng đánh Định càng hăng, lại càng không muốn thả con Tít ra.

Hôn đến khi anh cảm thấy có vị tanh của máu mới buông Tít ra, lại nhìn nhìn, môi Tít vì bị anh hôn mà chảy máu tróc một lớp da mỏng...

Tít được thả ra, cơn buồn nôn lại ập đến, nó lao xuống giường, chạy tìm nhà vệ sinh. Định cũng hốt hoảng mà chạy theo sau nó...

Nôn một trận vào bồn rửa mặt, Tít mới cảm thấy dễ chịu mà sau lưng Định lại vuốt ve giúp nó thông khí.. Nhìn vào trong gương, gương mặt Định hòa hoãn dịu dàng khiến tâm tình nó điên dại, nước mắt cũng không biết vì đâu lại rơi lộp bộp ra ngoài...

Định hoảng hốt, anh vội ôm lấy nó:

- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý... tôi giận quá...

Tít không nói gì,nó khóc đến thê lương lại lắc đầu ngoay ngoảy. Hai tay nó bấu víu vào người Định khiến da đầu anh giật tưng tưng vì đau nhưng không sao...anh chịu được.

Nhìn Tít rơi nước mắt...bao nhiêu tức giận trong lòng anh đều tan biến... Duyên cũng từng khóc thê lương trước mặt anh nhưng anh lại không xót xa bằng một phần mười khi nhìn thấy nước mắt của Tít...

Trong lòng anh cũng khống khổ muôn phần...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui