Lấy Chồng Quyền Thế

Trong khoảnh khắc Hắc Gia không thể tin nổi chuyện này. Y Nhân trước kia yêu kiều nũng nịu, thể mà lắc mình một cái lại thành nữ chiến sĩ của Đội đặc nhiệm, còn ẩn giấu võ nghệ cao cường, thật khiến người khác kinh sợ.

Dù sao Trịnh Tử Kỳ cũng đang bị trói, khó có thể thi triển hết võ công. Mấy cước vừa rồi không đủ để hạ gục bọn chúng, ngược lại còn chọc bọn chúng nổi máu điên.

“Bọn mày đang làm gì thế?” Ngay cả Sa Khôn cũng không chịu nổi, “Một đống đàn ông như thế mà không làm gì được một con đàn bà sao? Vô dụng như thế sống lâu làm gì hả?”

Tên đứng phía bên trái đột nhiên xông lên, húc từ phía sau làm cô ta ngã nhào xuống. Gã bên phải cũng lập tức nhào vào, sau đó bọn đằng sau cũng nhào tới cùng lúc, đè Trịnh Tử Kỳ sát đất.

“Hắc Gia.” Cố Thành Kiêu gọi to, “Đầu hàng bây giờ, tôi có thể nói vài lời giúp anh, cứ khăng khăng cố thủ, tôi cũng không giúp được anh đầu”

“Mày lập tức câm miệng cho tao!” Hắc Gia nhổ ra một ngụm máu tươi, xoa xoa cái cằm bị đau, chửi hung hãn, “Con đàn bà thối tha, xem ra tao quá nương tay với mày rồi!”

Hắc Gia hùng hổ túm lấy nắm tóc của Trịnh Tử Kỳ đang bị đè dưới đất, tát cô ta liên tục bốn cái, rồi giơ dao găm lên, không nói lời nào chọc xuống bả vai cổ ta.

“A...” Trịnh Tử Kỳ rên lên một tiếng, dòng máu ấm nóng nhanh chóng tràn ra boong thuyền. Nhưng cô ta lập tức nghiến răng, ngẩng đầu trừng mắt, trong ánh mắt như có lửa tỏa ra.

“Không đau phải không?” Hắc Gia trút toàn bộ nỗi thống hận đối với Cố Thành Kiêu lên người Trịnh Tử Kỳ, rút dao lên ra rồi đâm tiếp một nhát. Hắn khó khăn lắm mới tin tưởng người khác, vất vả lắm mới tin tưởng Nemo, giờ lại bị lừa, khiến hắn nếm trọn mùi vị phản bội sâu sắc.

Lòng dạ Hắc Gia hiểm độc hơn người, hai nhát dao này với hắn mà nói là đã nương tay lắm rồi, “Đứng dậy, dẫn tới đây”

Trịnh Tử Kỳ bị đầm hai dao vào bả vai, máu tươi chảy ròng ròng nhưng chỉ kêu rên hai tiếng, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ.


Cố Thành Kiêu thoáng lo lắng, không biết Sa Khôn muốn làm gì, quay lại hỏi: “Chơi như thế này vui lắm sao?”

“Ha ha ha, Hắc Gia, mày không biết thương hương tiếc ngọc chút nào” Sa Khôn cố ý nói, “Mày đánh người đẹp Trịnh thành ra thế này, giờ người ta chiến đấu với tạo sao đây?”

Cố Thành Kiêu không muốn lãng phí thời giờ với hắn, nâng súng lên nhắm vào đầu hắn, “Đầu hàng đi Sa Khôn, các người không còn đường nào thoát thân nữa đâu.”

Sa Khôn cầm súng lục lên, “Mày dám!” Cố Thành Kiêu bắn một phát cảnh cáo.

“Sao không dám?” Sa Khôn lập tức nã một phát súng về hướng Trịnh Tử Kỳ. “Pằng” một tiếng thật lớn, đạn ghim xuống mặt boong thuyền ngay dưới chân cô ta, “Bọn mày dám nổ súng, bọn tao cũng dám, có muốn thử xem mày giải quyết tạo và anh em của tao nhanh hơn, hay anh em của tao làm thịt người đẹp Trịnh nhanh hơn không?”

Hắc Gia nhanh trí móc dao găm ra nhắm ngay vào ngực của Trịnh Tử Kỳ, đám còn lại cũng vội vàng giương súng lên.

Trừ phi Đội đặc nhiệm có thể đồng loạt bắn hạ bọn chúng, nếu không tên sống sót nhất định sẽ nổ súng bắn chết Trịnh Tử Kỳ.

Dưới tình thế này, trạng chết chúa cũng băng hà, quả thật không có lợi.

Cố Thành Kiêu hít sâu một hơi, từ từ hạ súng xuống, “Được, mày muốn chơi thế nào, tạo chơi với mày”

“Trước tiên bảo đàn em của mày đứng cách xa chúng ta ra, đừng có lờn vờn gần tao, nhìn thật chướng mắt”

Cố Thành Kiêu giơ cánh tay lên cao về phía đồng đội cách đó không xa, ra hiệu rút lui.

Ba chiếc ca nô đang chờ lập tức rút lui.

Bầu trời xanh trong không một gợn mây, mặt biển tĩnh lặng mênh mông bát ngát một màu xanh, thi thoảng còn có cánh hải âu bay ngang qua.

Trịnh Tử Kỳ nằm trên boong thuyền, trên lưng bị bàn chân đạp dí xuống, bả vai đau nhói, máu tươi vẫn chảy ròng ròng, nhuộm đỏ cả một mảng sản thuyền.

Cô ta ngẩng đầu ngước lên nhìn Cố Thành Kiêu, cắn răng nói: “Thành Kiều, đừng để ý đến em, không cần lo cho em, a...”

Hắc Gia giơ chân lên, giẫm vào vết thương trên bả vai cô ta khiến cho cô ta đau muốn rụng rời.

Cố Thành Kiêu chau mày, giơ tay lên vén tóc.

Mấy chiến sĩ mặc sẵn đồ lặn trong tàu ngầm nhìn thấy ám hiệu tay liền lập tức chuối xuống nước.


“Nói điều kiện của mày đi!” Cố Thành Kiêu lạnh lùng khiêu khích.

“Một chiếc trực thăng?

Cố Thành Kiêu lập tức gạt đi, “Đừng có mơ!”

“Một đại đội trưởng không đổi được một cái máy bay sao? Mày có tin tao bắn một phát giết chết cô ta không?” Cố Thành Kiêu mím chặt môi, không một tia dao động, điên cuồng như vậy đúng là chủ cùng bứt giậu rồi.

Sa Khôn nhìn thấy Cố Thành Kiêu thờ ơ, khiêu khích nói: “Xem ra thủ trưởng Cố công ty rõ ràng, hình như không mấy quan tâm tới bạn gái đồng nghiệp... Thế còn người vợ ngoài đời của mình liệu mày có để ý không nhỉ?”

Ánh mắt của Cố Thành Kiêu căng thẳng, liếc xéo hắn.

“Ha, đúng rồi đúng rồi, chính là ánh mắt này đây. Tao cứ tưởng thủ trưởng Cố chỉ biết uy hiếp người khác, không chút sốt ruột chứ?”

“Sa Khôn, rốt cuộc mày muốn chơi trò gì, tạo chơi với mày”

“Một đại đội trưởng không đổi được một chiếc máy bay, vậy thêm một Cố phu nhân thì sao? Có đổi được không?”

“...” Ánh mắt Cố Thành Kiêu lập tức trở nên sắc lạnh, hàn khí tỏa ra từ người anh làm cho không khí như bị đóng băng, người ở gần không rét mà run.

Sa Khôn bất giác rụt cổ lại. Giờ phút này đứng giữa gió trời, mặt hắn vẫn không biểu hiện cảm giác gì nhưng mồ hôi lạnh đã đầm đìa sau lưng.

Thế nhưng điều này lại mang đến cho Sa Khôn một tia hi vọng. Hắn thầm nghĩ, xem ra đúng là lão già không muốn đẩy mình vào chỗ chết, ít nhất cũng tìm ra được cái xương sườn thứ bảy của Cố Thành Kiêu.

“Ha ha ha ha, có thể trao đổi được chưa? Hay là mày vẫn cần thêm thời gian suy nghĩ?” Sa Khôn thừa thắng xông lên, vịn vào lan can để giữ cho mình bình tĩnh dưới cặp mắt kia, “Mày cứ từ từ tính toán đi, trước hết hãy để anh em của tao nếm thử mùi vị của Cố phu nhân cái đã, được không?”


“Sa Khôn, mày dám?!” Nếu như Cố Thành Kiêu sau khi bị lộ thân phận là chim non sải cánh thành đại bàng, thì giờ phút này anh chính là Thần Chết hiện hình.

Thần Chết muốn người canh ba phải chết, ai dám giữ ngươi đến canh năm?

Hai chân Sa Khôn bất giác run run chùng xuống, hắn thực sự không dám chọc giận anh lúc này, “Vậy... mày nói đi, có thể trao đổi hay không?”

“Tao muốn nhìn thấy người an toàn trước đã.”

“Được, dẫn lên đây!” Sa Khôn cúi xuống hét lên.

Lâm Thiển vẫn bị giam dưới khoang tàu, vì say sóng nên dù của khoang có mở cũng không chạy đi đâu được.

Thế nhưng vì cửa mở mà cô nghe được tiếng súng cùng tiếng la hét bên ngoài. Hình như Trịnh Tử Kỳ bị thương nhưng vẫn nói không cần lo cho mình.

Lúc này Lâm Thiển lại cảm thấy nỗi sợ này chồng lên nỗi sợ kia, sợ mình không giữ được cái mạng nhỏ này, nhưng cũng sợ mình nhát gan làm mất mặt Cố Thành Kiêu.

Cùng lúc này, bên ngoài đột nhiên có ba gã đi vào, một gã đi tới cởi trói chân cho cô, còn một gã buộc thêm gói đồ gì đó vào người cô.

So với nữ chiến binh lợi hại Trịnh Tử Kỳ kia, Cố phu nhân này thật quá ngoan hiền.

“Các người... định làm gì?” Đầu óc Lâm Thiển vang vật, sàn nhà lắc lư, trời đất lắc lư, người cũng lắc lư, thật buồn nôn, “Ộe...” Cô há miệng, thứ nước vàng ệch từ trong bụng phun ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui