Lấy Chồng Quyền Thế

Trong bệnh viện.

Lúc Lâm Duy Nhất chạy tới bệnh viện thì chỉ còn Lâm Thiển ở ngoài cửa phòng canh chừng. Cố Thành Kiêu đang ở ngoài hành lang nghe một cuộc gọi khẩn cấp, còn Sở Mặc Phong thì đi thanh toán viện phí.

“Lâm Thiển!Lâm Duy Nhất nổi giận đùng đùng, giơ tay lên định tát cô. Lâm Thiển đã nghe thấy tiếng giày cao gót từ phía sau nên quay đầu lại. Cô không ngờ suýt nữa mình bị người khác cho ăn tát.

Cô lanh tay lẹ mắt giữ chặt cổ tay đang giơ lên cao của Lâm Duy Nhất. “Buông ra, cô buông ra!” Lâm Duy Nhất dùng sức rút tay về, mắt trừng như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Thiển, mở miệng chất vấn: “Cô đã làm gì mẹ tôi?”.

Lâm Thiển tự thấy lòng không hổ thẹn: “Dì bị cảm nắng. Tôi còn chưa lợi hại tới mức khiến người khác bị cảm nắng đâu.”

Cô nhịn Dung Tử Khâm vì e ngại thân phận con cháu, chứ đối với Lâm Duy Nhất thì cô chẳng cần phải nhịn như vậy.

Trước giờ Lâm Thiển không phải là thỏ trắng ngây thơ, để mặc cho kẻ khác đặt đầu ngồi đó. Dám chọc cổ xù lông, cô cũng có thể cắn người.

Hai người đứng cạnh nhau, Lâm Duy Nhất mang giày cao gót, ước chừng cao hơn Lâm Thiển một cái đầu. Cô ta ăn nói ngang ngược: “Mẹ tôi đi tìm cô nên mới chóng mặt, dù thế nào cô cũng không tránh khỏi liên quan.”


“Không phải tôi đã đưa bà tới bệnh viện hay sao? Tôi cũng đâu có chạy.” Lâm Duy Nhất vẫn trừng mắt nhìn cô: “Bây giờ mẹ tôi sao rồi?” “Bà chỉ bị cảm nắng, không có gì to tát.” Lâm Duy Nhất thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ tới Sở Mặc Phong, cô ta lại xù lông nhím. “Lâm Thiên, tôi hỏi cô, rốt cuộc cô và Sở Mặc Phong có quan hệ gì?” Giọng điệu cô ta không phải là hỏi, mà là chất vấn, y hệt mẹ cô ta vậy. Lâm Thiển buồn cười, hai mẹ con này quả là giống nhau như đúc. “Cô cười cái gì?” Lâm Duy Nhất sáp tới, phùng mang trợn mắt: “Mau trả lời tôi, rốt cuộc cô và Sở Mặc Phong có quan hệ bí mật gì?”

Lâm Thiển khoanh tay, dựa lưng vào tường, tư thế hệt như đang xem hài kịch: “Đến đây đến đây, nói đi, các người cho rằng chúng tôi có quan hệ gì?”

Lâm Thiển càng bày ra vẻ bất cần, Lâm Duy Nhất càng cho là cô cố ý. Trong lòng cô ta đã mặc định cô và sở Mặc Phong có quan hệ bất chính. “Lâm Thiên, cô là kẻ không biết xấu hổ” Lâm Duy Nhất chửi ầm lên. Bây giờ, cái gì mà gia giáo lễ phép chứ, lúc giận lên thì đều vứt hết. “Cô ăn trong bát mà còn nghĩ trong nồi, không phải cô đã kết hôn rồi sao? Nghe nói chồng cô rất tốt với cô, thế mà cô lại tráo trở, dám cắm sừng chồng mình!”

Lâm Thiển cười khẩy một cái, hỏi lại: “Có phải trong mắt cô, Sở Mặc Phong chính là cái bánh thơm trên trời rơi xuống mà tất cả phụ nữ đều phải tranh nhau cướp đoạt không?” Lâm Duy Nhất ngẩn người, nhất thời không hiểu.

“Lâm Duy Nhất, tôi nói cho cô biết. Cả đời của Lâm Thiên tôi sẽ không bao giờ cắm sừng chồng mình. Trong mắt tôi, tất cả những tên đàn ông khác đều là cặn bã, bao gồm cả Sở Mặc Phong của cô.”

Lâm Duy Nhất nửa tin nửa ngờ, truy vấn: “Vậy tại sao cô còn theo đuổi anh ấy, còn vì anh ấy mà đánh nhau?”

Đây đã là chuyện mấy trăm năm trước rồi, Lâm Thiển không biết phải nói bắt đầu từ đâu. Cô dùng lời lẽ chính đáng giải thích rõ ràng: “Thứ nhất, trước giờ tôi chưa từng theo đuổi cậu ta, chúng tôi chỉ là bạn học bình thường. Thứ hai, là bọn chúng vì Sở Mặc Phong mà đánh tôi, tôi chỉ phòng vệ chính đáng.”

Lâm Duy Nhất nghe mà há hốc mồm, hết sức kinh ngạc. “Thứ ba.” Lâm Thiển dùng tay ra hiệu số ba, nhấn mạnh: “Từ đầu tới cuối, chồng tôi đều biết rõ hết. Cô muốn tra xét thì tra cho rõ rồi hẵng tới chất vấn tôi, đừng có vô cớ sinh sự bịa đặt. Náo loạn như ngày hôm nay chỉ làm trò hề cho người khác chê cười.” Lâm Duy Nhất á khẩu, nói không nên lời. Không tính đến việc chân tướng sự thật là như thế nào, nhưng từ trước tới giờ, chưa có ai dám nói chuyện kiểu này với cô ta.

“Tôi bịa đặt? Tôi vô cớ sinh sự? Tôi khiến người khác chê cười? Ha ha, Lâm Thiển, cô dám nói với tôi như vậy hả? Trước giờ chưa ai dám nói với tôi thể đâu!”

Lâm Thiển trợn tròn mắt. Quả nhiên là tính tình đại tiểu thư, luôn tự cho là mình đúng, cứ như toàn bộ thế giới đều xoay quanh cô ta hết.

“Lâm Thiên, thái độ của cô vậy là sao?” Lâm Duy Nhất cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Lâm Thiển thật hết cách, cũng chẳng muốn tiếp chuyện với người cõi trên như cô ta: “Tôi có nói gì à? Lằng nhằng thấy mệt!” “Tôi thấy cô đang chột dạ thì có.”

“...” Đấy đấy xem đi, phớt lờ thì cô ta tự cho mình nói đúng, còn lý luận thì cô ta càng nói càng dai.

Lâm Thiển dứt khoát không thèm nói nữa, đi tới hàng ghế bên cạnh, kéo ống quần lên, ngồi xuống.


Bé cưng mệt rồi, để bé cưng nghỉ một lát. Lâm Duy Nhất vừa định mở miệng nói tiếp thì bỗng nhiên phía sau nghe được tiếng y tá đang gọi: “Dung Tử Khâm, người nhà của Dung Tử Khâm, cậu làm rơi hóa đơn này.”

Tiếp đó là giọng nói quen thuộc của Sở Mặc Phong: Cảm ơn.” Hai chữ vừa vang lên đã lập tức hô biến con gà chọi Lâm Duy Nhất thành chú bọt biển dễ thương. Cái gì? Sao Sở Mặc Phong lại ở đây? Lâm Thiển chết tiệt, sao không nói sớm, chắc chắn là cô ta cố ý! Lâm Duy Nhất quay lưng về phía Sở Mặc Phong, biểu cảm phong phú trên mặt cô ta lọt hết vào mắt Lâm Thiển.

Lâm Thiển khẽ lắc đầu, mỉm cười nói: “Cô đấy, sao phải giả dối như vậy?”

“Cô nói ai hả?” Lâm Duy Nhất hạ giọng chất vấn.

“Ai trả lời là nói người đó.”

“Cô...” Lâm Duy Nhất cắn môi, cố gắng hết sức kiềm chế nội tâm đang sôi sùng sục. Sở Mặc Phong thản nhiên đi tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Thiên, không nói gì cả, chỉ nhìn thoáng qua Lâm Duy Nhất.

Lâm Duy Nhất vuốt tóc, lúng túng nở nụ cười: “Phong, sao anh lại ở đây?”

Sở Mặc Phong lạnh nhạt đáp: “Anh và chú Hai tới đón thím Hai, vừa đúng lúc gặp dì.” Chỉ một câu nói đơn giản nhưng chứa đựng đầy đủ thông tin. Lâm Duy Nhất lập tức hoang mang lo sợ, không biết nên đáp lại thế nào. Lâm Thiên nhìn hai người bọn họ, họ có chỗ nào giống hai người đang yêu nhau say đắm đâu nhỉ.

“Bác sĩ nói gì không sao, tỉnh lại là có thể xuất viện.” Giọng điệu của Sở Mặc Phong tràn đầy hàm ý xa cách.

Lâm Duy Nhất nhận ra, chủ động đi tới bên cạnh cậu ta, kéo tay nói: “Tốt quá, vậy lát nữa anh đưa em và mẹ về được không?” Sở Mặc Phong không kiên nhẫn gỡ ngón tay cô ta ra, không muốn bị níu kéo. Cậu nói: “Dì có tài xế”


Tình huống này thật khó xử, Lâm Thiên rất thức thời mà tránh ra. Cô xoay người đảo mắt tìm kiếm Cố Thành Kiêu.

Chồng yêu dấu của em, anh đi đâu rồi?

Lâm Duy Nhất không biết Sở Mặc Phong tới đây từ lúc nào, nhìn thấy, nghe thấy biết được bao nhiêu. Cô ta chỉ biết là thái độ của cậu ta đã không còn như trước nữa.

Nếu nói trước kia là miễn cưỡng thân thiện, vậy thì bây giờ ngay cả giả bộ khách sáo cậu ta cũng không muốn làm, không muốn cả qua loa đại khái.

“Phong, anh sao vậy?”

“Phong, anh đừng bỏ mặc em.” “Phong, em không hề biết mẹ em sẽ tới trường học.” Cuối cùng Sở Mặc Phong cũng quay đầu nhìn cô ta, hỏi: “Anh chưa hề nói là ở trường học, tại sao em biết?”

“... Không phải hôm nay Lâm Thiển khai giảng sao? Nếu mẹ muốn đi tìm cô ấy thì chắc là phải tới trường học rồi.”

Khóe miệng Sở Mặc Phong nhếch lên, cười khẩy một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận