Lấy Chồng Quyền Thế

Tại Thành Để.

Lúc Lâm Thiển lên xe thì đã nghe Cố Thành Kiêu nói bà nội tới. Cũng vì lý do này nên Sở Mặc Phong mới ngồi chung xe với Cố Thành Kiêu.

Vừa đến cửa, Lâm Thiển đã reo lên: “Bà nội, bà nội, cháu nhớ bà muốn chết!” Bà cụ đang ngồi vừa xem TV vừa cắn hạt dưa. Nhìn thấy Lâm Thiên, bà đã vội vã bỏ hạt dưa xuống, hai tay xoa xoa rồi dang rộng ra phối hợp với sự nhiệt tình của đứa cháu dâu.

Lâm Thiển chạy tới trước, ôm bà nội bế lên: “Bà nội, bà tới khi nào vậy?” Hai chân bà bị nhấc bổng khỏi mặt đất, choáng váng đầu óc: “Ôi ôi, mau thả bà xuống! Cháu làm cái gì vậy? Bà già này còn chưa có học bay đâu?”

“... Bà nội, bà vẫn hài hước như vậy.”

Lâm Thiển kéo bà tới ngồi trên ghế sofa, hỏi: “Bà ơi, lần này bà ở lại mấy ngày? Bà ở lại xem TV và tán gẫu với cháu nha.”

“Cháu dâu bà đúng là tri kỉ, không uổng công bà đây thương cháu.” Bà nội nhéo nhéo khuôn mặt cô, thấy nó căng tròn đáng yêu thì lại không kiềm chế được mà vẫn về một chút.

“Cơ thể đã khỏe hơn chưa?”

“Khỏe rồi, khỏe rồi. Giờ cháu khỏe như trâu.”


Bà nội chẳng những sờ mặt cô mà còn sờ cánh tay, thắt lưng, và đùi của cô: “Cháu xem, người vẫn gầy như vậy, có bao nhiêu thịt đâu.” “Có mà, thịt ở đây nè.” Lâm Thiển ưỡn ngực ra hiệu: “Bà có muốn tự cảm nhận không?” Bà nội bị trêu cười ha hả, không chịu thua kém, nói: “Hừm, chờ cháu sinh chắt trai cho bà xong thì xem có còn được như vậy không.” Lúc này Cố Thành Kiêu mới họ nhẹ hai tiếng, chầm chậm đi tới: “Bà nội... Ba, mẹ.”

Ba? Mẹ? Ba mẹ ở đâu ra? Lâm Thiển ngạc nhiên nhìn Cố Thành Kiêu, dõi theo tầm mắt anh nhìn lại. Má ơi, ba mẹ chồng cô cũng ở đây.

Hả, tôi là ai, đây là đâu?

Đầu Lâm Thiển bị đơ trong chốc lát, không thể hoạt động. Cổ Nguyên và Diệp Thiên Như đang ngồi chỗ bàn trà. Cố Nguyên vẫn trầm lặng như trước, còn Diệp Thiến Như lại lắc đầu ngao ngán. Ai ôi, già không đứng đắn, nhỏ không nên nết. Mà già không đứng đắn đi chung với nhỏ không nên nết, thì có thể làm được chuyện gì đứng đắn chứ? Lâm Thiên hóa đá tại chỗ. Cô thật sự rất muốn hóa đá đời đời kiếp kiếp.

“Ha ha ha ha, ba mẹ cũng tới à...” Cô nịnh nọt đi theo phía sau Cố Thành Kiêu.

“Hôm nay có chuyện gì không? Sao mọi người đều hẹn tới một lượt vậy?” Không phải nên thông báo trước một tiếng sao? Đừng có tới đột kích bất ngờ như vậy chứ? Chẳng vui chút nào hết!

Diệp Thiên Như tức giận nói: “Không có chuyện gì thì không thể tới gặp con trai hay sao?” “Dạ được chứ ạ, đương nhiên được, ha ha ha..” Càng cười càng giả tạo, càng lúng túng lại càng ngượng ngùng, cô gãi gãi đầu, cười không nổi nữa.

Bà cụ chen lời vào: “Vợ thằng Hai à, lời này con nói không đúng rồi. Con nói muốn gặp con trai, vậy là không muốn gặp con dâu à? Cháu trai tương lai của con còn phải dựa vào con dâu đấy, con không muốn gặp con bé nhiều hơn chút à?”

Diệp Thiến Như: “...”

Cố Nguyên: “...” Chiến tranh giữa phụ nữ với nhau, đàn ông đừng nên xen vào. Cố Thành Kiêu: “...” Chuyện không liên quan đến mình.

Lâm Thiên: “...” Tiêu rồi, lại thúc giục sinh con.

Bà cụ lôi kéo Lâm Thiên, hai bàn tay chụp lên mông cô, nói: “Tuy hơi nhỏ nhưng thịt ở đây rất săn chắc. Không giống như cháu dâu của ông Vương, mông to thì có ích gì, thịt cũng nhão hết ra. Đó cũng chỉ là mông giả mà thôi, cho nên nhiều năm rồi mà vẫn chưa có thai, chẳng sinh được đứa con nào.”

Bà cụ xoa xoa xong lại gật đầu nói: “Ừm, chí ít thì cháu dâu bà không bị thịt nhão. Hơn nữa lại luôn uống canh tẩm bổ cơ thể, nhất định là có thể mang thai. Người ta nói xương chậu nhỏ khó sinh là do lúc ấy chưa có phẫu thuật. Bây giờ y học phát triển, tay nghề của bác sĩ Vương rất tốt, nhất định không thành vấn đề.”

Lâm Thiển càng nghe càng thấy có gì đó không đúng lắm, ánh mắt ngờ vực nhìn Cố Thành Kiêu.


Cố Thành Kiêu chỉ có thể bất lực đứng đó.

Diệp Thiên Như oán giận nói: “Mẹ à, cháu trai mẹ nói phải đợi đến lúc cháu dâu tốt nghiệp thì mới có thể sinh chắt cho chúng ta được.”

Cố Thành Kiêu ai oán nhìn mẹ. Diệp Thiến Như kiêu ngạo hất cằm, giống như đang nói... Mẹ không trị được con thì để cho bà nội trị.

Bà nội nhìn về phía cháu trai: “Thật hả?”

Cố Thành Kiêu: “Tiểu Thiển vẫn còn đi học, bụng lớn thì sao đi được? Bà nội, đại học năm ba năm tự chủ yếu là thực tập, chỉ cần đợi thêm nhiều nhất là một năm rưỡi nữa thôi.” Lâm Thiển mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, thấp giọng cằn nhằn: “Chủ nhiệm lớp em nói, có khả năng em sẽ được nhà trường để cử học tiếp bằng Thạc sĩ đấy...” Cố Thành Kiêu trừng mắt một cái khiến cô ngậm miệng lại ngay. Anh lập tức ngọt ngào nói với bà nội: “Bà nội, lần trước là vì Tiểu Thiển không khỏe nên không thể giữ lại đứa bé. Bà xem cô ấy đi, giờ vẫn còn gầy như vậy, lại vừa trải qua tai nạn, bây giờ không thích hợp để mang thai lắm.”

Lâm Thiên thầm nghĩ, lời giả dối vậy mà anh cũng nói được! Bà cụ: “Bà vừa mới hỏi quản gia Niên, mỗi ngày phòng bếp đều nấu canh tẩm bổ cơ thể cho Tiểu Thiển. Theo lý mà nói thì thuốc này chỉ cần cho vào một bữa cơm là đã có thể điều dưỡng cơ thể. Về khoản này bà có kinh nghiệm nhiều hơn cháu nhiều, không sao đâu.”

Thật ra trong cuộc sống hàng ngày Cố Thành Kiêu nói chuyện rất ít, chỉ có ở trước mặt bà nội thì anh mới kiên nhẫn giải thích đôi ba câu.

Anh ai oán liếc nhìn Diệp Thiến Như. Diệp Thiến Như quay phắt đầu sang chỗ khác, làm ra vẻ “Mẹ đây không biết gì hết”. Anh chỉ có thể cố gắng thuyết phục Cố Nguyên: “Ba, Tiểu Thiển còn phải tới trường. Thời gian này con cũng bận rộn, không thể bận tâm nhiều tới chuyện trong nhà. Để cô ấy một mình vừa đi học vừa mang thai, lại phải lo liệu mọi chuyện trong nhà, như thế sẽ rất vất vả. Bọn con hoãn lại hai năm nữa thôi.”

Cố Nguyên ung dung nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm nói: “Trong nhà có quản gia Niên, không cần con bé bận tâm gì hết. Đại học cũng không quy định là không thể sinh con, không phải hai đứa cũng đã đăng ký kết hôn rồi sao?”

Bị phản pháo, Cố Thành Kiêu phiền não vô cùng.


Diệp Thiến Như như nhìn thấy một tia hi vọng, nói thêm vào: “Các con chỉ cần lo sinh thôi, sinh xong mẹ nuôi cho. Bây giờ bắt đầu có thai, không chừng nghỉ hè sang năm là đã có thể sinh con rồi, không bỏ lỡ chuyện học.”

Bà cụ vỗ tay, cuối cùng thì mẹ chồng nàng dâu đã có tiếng nói chung: “Phải phải, cứ tính thể đi. Tiểu Thiển, bà nội ở lại Thành Để, chờ thằng chắt trai ra đời.” Cố Thành Kiêu: “...”

Lâm Thiển: “...”

Đúng lúc này, Sở Mặc Phong vừa trở về từ nhà của Dung Tử Khâm, đang đi từ ngoài vào. Bà cụ đảo mắt: “Ôi trời Tiểu Phong. Ai ui, ở nước ngoài cực khổ rồi, để bà cố nhìn một cái nào!”

Bà cụ dồn hết chú ý vào Sở Mặc Phong, ân cần hỏi han. Cố Thành Kiêu nhìn về phía Diệp Thiển Như, chất vấn: “Mẹ, có phải mẹ giật dây bà nội tới đây hay không?”

Ý có chồng và mẹ chồng làm chỗ dựa, giọng điệu của Diệp Thiến Như rất cứng rắn: “Nếu mẹ không thay đổi được sự thật con bé là mẹ của cháu trai mẹ, vậy thì mẹ muốn cháu trai mẹ ra đời sớm một chút không được sao? Con không muốn sớm ngày làm cha hả?”

“Còn nữa, nếu bọn con muốn tổ chức hôn lễ, vậy đó là chính thức công khai quan hệ giữa hai con. Một khi tin tức công khai thì tất cả mọi người đều sẽ nhìn chằm chằm vào bụng con bé. Đến lúc đó làm sao mà đợi hai năm được!”

Bấy giờ Cố Thành Kiêu mới phát hiện ra, bọn họ đã bị ba mẹ và bà nội cho vào tròng. Chắc chắn các trưởng bối đã thương lượng sẵn hết, cho dù anh có nói gì thì bọn họ cũng đều có thể phản bác được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận