Lấy Chồng Quyền Thế

“Đèn đỏ dừng xe là đúng, do bọn họ không để ý mới xông tới thôi.”

“À, cảm ơn, làm phiền chú rồi.” “Đừng khách sáo.” Tài xế lại chạy đi xử lý. Cố Đông Quân nhìn dáng vẻ chưa hết hoảng sợ của cô, hỏi: “Sợ à?” Lâm Du hít sâu một hơi: “Lúc đó em không chú ý, vừa thấy đèn đỏ thì phanh ngay lập tức. Lúc sau đối phương lại nói là đèn xanh, em cũng không nhớ rõ, cứ nghĩ là mình nhìn nhầm.”

Cố Đông Quân thấy trạng thái của cô không ổn, không phải chỉ có sợ hãi thôi. “Sao thế, em lái xe mà giống như chạy đào ngũ vậy?”

“...” Lâm Du chỉ im lặng.

“Sáng sớm em nói về nhà lấy đồ, sau đó thì không nhắn lại cho anh, anh rất lo. Tự nhiên đùng một cái em bảo bị đâm vào đuôi xe, làm anh sợ gần chết.” Cố Đông Quân kéo tay cô, ánh mắt sâu thẳm vẫn dán lên mặt cô: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Em có thể kể cho anh nghe không? Giữa hai chúng ta còn gì phải giấu giếm sao?” Khoảnh khắc đó, giống như thác lũ bị ứ đọng thật lâu bỗng dưng tìm được cửa khẩu tràn ra, bao uất ức và phiền muộn trong lòng lập tức hóa thành giọt nước mắt tuôn trào. Tim Cổ Đông Quân như thắt lại. Anh vừa lau nước mắt cho cô vừa hỏi: “Lâm Du, rốt cuộc là chuyện gì? Kể cho anh nghe được không, hả?”. Lâm Du không biết phải bắt đầu kể từ đầu, trước giờ cô chưa từng đề cập vấn đề này với anh. Cô khóc nói: “Em không phải tên Lâm Du, em không phải họ Lâm. Em không biết em họ gì nữa...” Cố Đông Quân hít sâu một hơi, trái tim co rút theo từng nhịp thở. Anh cảm thấy đau lòng thay cô. Anh nâng cánh tay ôm cô vào lòng, vuốt ve mặt cô, vỗ về an ủi: “Không sao, em còn có anh, sợ gì chứ? Em vẫn là em thôi.”

“Lúc sáng em về nhà, người nhà họ Tống đến. Họ muốn nối lại mối quan hệ của hai nhà. Em rất ghét tên Tống Đình Uy đó, kiên quyết phản đối chị gả cho anh ta. Nhưng, nhưng... mẹ em buột miệng nói đây là chuyện nhà của họ, không cần người ngoài như em có ý kiến.”

Lâm Du hít sâu, cô không muốn mình quá xộc xệch trước mặt anh: “Lúc đó em buồn lắm, chắc anh không hiểu được cảm giác của em đâu, sẽ không có ai hiểu được cảm giác của em.”

Cổ Đông Quân ôm chặt cô. Quả thực không phải là người trong cuộc thì khó lòng mà đồng cảm, nhưng anh có thể hiểu được sự khó chịu của cô.


“Không sao, không sao. Họ không xem em là người nhà thì chúng ta là người nhà. Anh mãi mãi đứng phía sau ủng hộ em, được không?” Lâm Du ngẩng đầu, chớp chớp hàng mi ướt đẫm. Cuối cùng thì cô cũng nhoẻn miệng cười: “May mà đã theo đuổi được anh, nếu không thì chắc em chẳng còn dũng khí theo đuổi cái gì nữa.” Cổ Đông Quân liền nở nụ cười: “Thế nào, bây giờ chịu thừa nhận là em theo đuổi anh trước à?”

“Nhưng không phải là anh tỏ tình trước sao? Anh muốn chối hả?” “Không chối, thừa nhận có gì khó đâu. Ai theo đuổi ai, ai tỏ tình trước cũng không quan trọng. Quan trọng là bây giờ chúng ta ở bên nhau.”

Lâm Du sà vào vòng ôm của anh, đôi tay vòng qua thắt lưng, ôm chặt anh hơn nữa.

Hiện trường tại nạn được cảnh sát giao thông xử lý hết sức đơn giản. Camera trên đường có ghi lại chân tướng sự việc. Lâm Du lái xe bình thường, tuy rằng lúc đèn đỏ có phanh gấp nhưng vẫn trong tình huống hợp lý. Chuyện này là do xe phía sau phản ứng không kịp nên mới đâm vào đuôi xe, hơn nữa người lái xe còn uống rượu.

Người của công ty bảo hiểm cũng đến, giải quyết xong thì mang xe Lâm Du đi sửa luôn. Một hồi thất kinh.

***

Tổng bộ Đội đặc nhiệm Dã Lang. Trong phòng hội nghị, đèn tắt, Thẩm Tự An đang trình chiếu kết quả điều tra của mình trên màn hình lớn. “Gần đây tập đoàn Lâm thị hết sức nổi tiếng. Sở dĩ nó có thể cải tử hồi sinh là do có tài khoản nước ngoài bù một số tiền khổng lồ vào lỗ hổng. Số tiền này khoảng mười bốn tỷ, xuất ra từ bên ngân hàng Thụy Sĩ.”

“Tập đoàn Lâm thị có tiền thân là Lâm thị đã phá sản. Cổ đông lớn nhất là Hoa Thiên Minh, giám đốc điều hành là Lâm Bồi. Nhưng dưới sự quản lý của Lâm Bồi, công ty thường xảy ra thất thoát, nếu không phải có Hoa Thiên Minh thường xuyên lấp vào chỗ tiền vốn thì tập đoàn Lâm thị đã không có ngày hôm nay.”

“Từ lúc tập đoàn Lâm thị cải tổ lại đến nay, số tiền vốn chuyển vào lên đến cả mười tỷ. Chúng đều được xuất ra từ ngân hàng Thụy Sĩ.”

“Chúng tôi có lý do nghi ngờ, Hoa Thiên Minh muốn lợi dụng tập đoàn Lâm thị để rửa sạch số tiền khổng lồ kiếm được từ việc buôn bán ma túy.”

“Lão Đại, anh thấy thế nào? Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”

Cố Thành Kiêu nheo mắt lại, quy trình phân tích trên màn hình hết sức rõ ràng. Nếu Hoa Thiên Minh sa lưới, vậy kẻ tiếp tay cho giặc như Lâm Bồi cũng không tránh khỏi liên hệ, cho dù là Lâm Bồi không biết gì cả.


Chỉ cần một chút sơ sót, có lẽ cả cha vợ Lâm Húc cũng sẽ bị liên lụy. Dù sao bọn họ cũng là anh em ruột, giữa họ cũng có làm ăn qua lại, không thể chỉ đơn giản nói một câu “Không biết” là giải thích rõ ràng được.

“Vụ sạt lở đất ở Đại Thanh Sơn khiến Chú Tư bị tổn thất nghiêm trọng. Có lẽ ông ta muốn rửa trắng số tiền đen này để duy trì mạng sống. Xem ra ông ta rất nóng lòng, bỏ ra một số tiền vốn lớn như vậy mà không sợ lộ sơ hở.”

Cố Thành Kiêu suy nghĩ một lát rồi nói: “Tạm thời đừng nôn nóng, tiếp tục theo dõi.”

Thẩm Tự An: “Rõ.”

“Người bên phía kia thì sao, có phát hiện gì mới không?”

Cố Thành Kiêu chuyển đề tài sang Khương Tiểu Hà. Anh ta vẫn tiếp tục ở lại Đại Thanh Sơn để điều tra, hi vọng sẽ có manh mối mới. Nửa tiếng trước khi hội nghị bắt đầu thì anh ta mới ngồi phi cơ chiến đấu trở về.

Lúc này anh ta vô cùng nghiêm túc báo cáo lại: “Nghi ngờ có dư đảng Tam Giác Vàng xuất hiện ở một phòng khám nhỏ sâu trong núi, gồm ba nam hai nữ. Xét theo tuổi tác ngoại hình đều tương đồng với Chú Tư, Hà Kiện Hùng, Trần Na, còn có lão Phạm”.

Nhắc tới Phạm Dương Mộc, mọi người đều băn khoăn. Càng ngày càng nhiều chứng cứ cho thấy, Phạm Dương Mộc là người đi theo giúp đỡ, hay còn gọi là quân sự giấu mặt. Khương Tiêu Hà tiếp tục nói: “Căn cứ vào phản ánh của dân chúng, lão Phạm bị trọng thương, bọn họ phải nán lại phòng khám vài ngày rồi mới rời khỏi. Hơn nữa...”

Tầm mắt anh ta nhìn về phía Trịnh Tử Tuấn, hơi chần chừ.


Cố Thành Kiêu nhìn ra được sự khác thường, hỏi: “Ba nam hai nữ? Còn một người phụ nữ nữa là ai?”

Khương Tiêu Hà càng thêm thận trọng, nói: “Đây chỉ là tôi bạo gan suy đoán, cũng hi vọng là phán đoán sai lầm.” Cố Thành Kiêu: “Đừng nhiều lời, nói đi.” Khương Tiêu Hà: “Thân phận của người phụ nữ còn lại có thể là chiến hữu trước của chúng ta, nữ đội trưởng tiền nhiệm, Trịnh Tử Kỳ.” “Không thể nào!” Trịnh Tử Tuấn vỗ bàn đứng bật dậy. Anh không thừa nhận cũng như không chấp nhận kết quả này. Những người khác ngồi đó cũng vô cùng sửng sốt.

“Đúng là Tử Kỳ ở Đại Thanh Sơn, nhưng là vì công việc khơi thông tâm lý.” Trịnh Tử Tuấn nói. Anh không thể tin rằng em gái của mình cấu kết cùng một phe với Chú Tư. Khương Tiêu Hà thấp giọng nói: “Tôi đã điều tra qua, cô ấy không đến trường quân đội báo cáo. Hơn nữa dường như cô ấy cũng đã từ chức ở trường quân đội.”

Lúc này, Ninh Trí Viễn mới nói thêm vào: “Tháng trước chủ nhiệm Lý đã trở về sau khi kết thúc công việc ở Đại Thanh Sơn.”

Khương Tiêu Hà gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng Trịnh Tử Kỳ không hề trở về.”

Trịnh Tử Kỳ đã bị khai trừ khỏi Đội đặc nhiệm Dã Lang. Nhà họ Trình dựa vào quan hệ tìm được một công việc văn phòng cho cô ta. Nhưng cô ta vẫn mượn cớ vì công việc ở Đại Thanh Sơn mà không về báo cáo.

“...” Trịnh Tử Tuấn như bị sét đánh, tâm trạng dậy sóng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận