Lấy Chồng Quyền Thế

Tại Thành Để.

Hôm nay thiếu gia về nhà sớm nhưng tâm trạng không tốt. Người giúp việc trong nhà nhìn ra được, có thể tránh được thì tránh. Trước đó có nhận được điện thoại của Cao Kỳ Khâm báo lại, ông cụ Hà đã ra khỏi phòng phẫu thuật. Vật cứng đập vào khiến não bị tụ máu, tạm thời giữ được tính mạng nhưng vẫn chưa vượt qua được giai đoạn nguy hiểm.

Cố Thành Kiêu thầm nghĩ, vào lúc ông cụ Hà gọi điện thoại báo tin cho anh hẳn đã phải đấu tranh nội tâm dữ dội. Một người bình thường như ông cụ Hà còn biết phải trái đúng sai, còn có thể bỏ tình thâm mà đứng về phía chính nghĩa. Vậy mà Phạm Dương Mộc là quân nhân được trải qua huấn luyện đặc biệt, thế nào lại hồ đồ đi theo tội phạm, còn chưa kể đó chính là kẻ thù diệt thân.

Nhớ đến cảnh Phạm Dương Mộc đấu súng với anh, trong lòng anh rất khó chịu. Anh cầm súng là vì chính nghĩa hòa bình, chưa bao giờ nghĩ đến việc chĩa súng vào đồng bào anh em mình.

Chiếc máy bay trực thăng Phạm Dương Mộc lái là loại trực thăng tiên tiến nhất trên thế giới, tránh được lưới Rada theo dõi.

Như vậy có thể thấy, bọn Chú Tư không hề sa sút giống như họ suy đoán. Ngược lại, bọn chúng không những có tiền của dồi dào mà còn được trang bị vũ khí tối tân nhất.

Bà nội nhìn thấy cháu trai tinh thần sa sút liền hỏi: “Thành Kiều, sao vậy? Nhìn cái mặt sa sầm thế kia, cháu muốn ăn thịt người sao?” Cố Thành Kiêu lắc đầu, “Là công việc của cháu, bà nội đừng hỏi.”

“Được, bà nội hiểu.” Lão phu nhân ngồi bên cạnh cháu trai, thương xót vuốt ve khuôn mặt cháu, nói, “Thành Kiêu à, bà nội biết đây là công việc của cháu. Thế nhưng bà nội chỉ nhắc nhở cháu, cháu không nên tiếp tục đi công tác mãi như vậy. Đã không đi thì thôi, đi thì một vèo cả nửa năm một năm, quá nguy hiểm! Bây giờ cháu không chỉ có một mình, còn có thể có con bất cứ lúc nào.”


“...” Cố Thành Kiêu an ủi, “Bà nội yên tâm. Kể cả cháu có muốn đi thì cấp trên cũng phải cân nhắc. Vỏ bọc của cháu đã bị lộ rồi, không thích hợp với những nhiệm vụ nằm vùng nguy hiểm như vậy nữa.” Lão phu nhân: “Đừng tưởng bà không biết, cháu lừa Tiểu Thiển được chứ không lừa bà được đâu. Hừ, có việc nào của cháu mà không nguy hiểm? Bà hi vọng cháu ở đơn vị ngồi chỉ huy là được rồi, không nên ra trận chiến đấu làm anh hùng nữa.”

Cố Thành Kiêu: “Được rồi được rồi, bà nội, cháu không sao. Chỉ là cháu đang có nhiều chuyện ngổn ngang thôi, không có chuyện gì lớn.”

Lão phu nhân nhìn nhìn anh, lúc này anh mới miễn cưỡng mỉm cười một cái “Đúng rồi, cười một cái trẻ ra mười tuổi. Đừng có mặt mày ủ ê, thụ thai vào lúc tâm trạng vui vẻ thì cháu của bà sau này mới xinh đẹp được.” “...” Bà nội thật là không ngừng nhắc đến chuyện sinh con mà. Mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ phòng bếp, bà nội chợt nhớ ra, “Ai ui, trên bếp còn đang hầm nồi canh thịt bò, lại còn hầm cách thủy.” Bà nội vội vội vàng vàng chạy vào trong bếp, vừa chạy vừa càu nhàu, “Đây chính là bà tự tay hầm cho cháu của bà, còn mong nồi canh này mang đến cho bà một thằng chắt nội.”

Trong bếp, đầu bếp nói: “Lão phu nhân, tôi đang canh lửa rồi, vẫn chưa được.” Cố Thành Kiêu nghĩ đến hương vị nồi canh hầm thì trong bụng quặn lên khó chịu. Đúng như Lâm Thiển nói, mùi canh khiến cho cô có cảm giác hoài nghi cuộc sống.

Hiện tại, anh cũng có cảm giác y như vậy.

“Bà nội, vẫn còn sớm, cháu đi đón Tiểu Thiển” Bà nội từ trong bếp đuổi theo nói: “Để lão Trương đón, ngồi đi, bà múc cho cháu bát canh.” Chân Cố Thành Kiêu lướt đi như trượt băng, chạy ngay ra cửa, “Không được đầu bà nội. Hôm nay cháu và Tiểu Thiển ăn cơm bên ngoài.”

“Hả? Bữa tối chuẩn bị sắp xong rồi.” “Bà nội, hôm nay là kỷ niệm một năm ngày cưới của chúng cháu. Bình thường cháu đã không chăm sóc tốt cho cô ấy rồi, hôm nay không làm gì thì không được.”

Lão phu nhân nghe xong liền cười, “Bà còn tưởng cháu là loại đầu đất, không biết dỗ dành con gái. Nhưng xem ra bây giờ bà cũng yên tâm rồi. Đi đi, bà cho phép hai đứa tối nay không về, ở bên ngoài chơi vui vẻ nhé.”

“Cảm ơn bà nội.” Cố Thành Kiêu thở phào nhẹ nhõm.

“Cứ chơi vui vẻ đi. Tâm trạng vui vẻ thì mới có thể sinh con đẹp được. Buổi tối lái xe tìm khách sạn nào sạch sẽ, như thế mới có tình thú, hì hì hì hì.”

“...” Bà nội, sao cái gì bà cũng biết thế? Chuyện phong lưu này thật không thích hợp với bà rồi.

***

Tiếng chuông tan học vang vọng cả sân trường, sinh viên chen chúc nhau lao ra khỏi lớp học. Cây hoa quế trong sân trường cũng nở hoa, mùi hương dần dần thấm vào tận ruột gan, cả không khí đều ngọt lành.

Phạn Phạn giảm cân rất hiệu quả, lần này cô nàng rất có quyết tâm, từ 65kg giờ đã giảm xuống còn 55kg, rất cân xứng với dáng người.


Thế nhưng cô nàng vẫn nói mục tiêu của mình là 45kg.

“Phạn Phạn, tối về nhà tớ ăn cơm nhé?” Lâm Thiển cố tình trêu chọc bạn.

Phạn Phạn lắc đầu nguầy nguậy, “Thôi đi, đừng có dụ dỗ tớ. Có phải cậu sợ tớ gầy đi thì cướp mất ngôi vị hoa khôi trường của cậu không?”

Lâm Thiên cười ha hả, “Hoan nghênh tới giành.”

Hai người đùa giỡn nhau đi đến ngã ba, vẫy tay chào tạm biệt. Một người đi về phòng ngủ tiếp tục tập luyện, một người mặt mày ủ ê đi về nhà. Cô uống canh bổ dưỡng đến mức bồi thực, nghĩ đến về nhà thôi cũng thấy hãi. Vừa ra khỏi cổng trường, cô liền nhìn thấy chiếc xe quân dụng của Cố Thành Kiêu hiên ngang đỗ ở đó, chiếm chỗ gấp đôi xe bình thường. Thế nhưng cô lại không nhìn thấy anh, buồng lái trống không chẳng có ai. Lâm Thiên nghi ngờ đi từ từ tới.

Thật ra bình thường Cố Thành Kiêu sẽ không đỗ xe ở gần cổng như thế. Thứ nhất là do đường hẹp, thứ hai là vì quá nổi bật.

Những lần trước anh đều đỗ xe dưới bóng cây cách xa của trường.

Từ từ đến gần, cuối cùng Lâm Thiển cũng nhìn thấy Cố Thành Kiêu. Anh đang dựa vào thành xe bên kia, khom người cúi đầu, thân xe to lớn che khuất bóng anh.

Cô sững sờ nhìn, anh đang hút thuốc lá. Anh nghiêng người dựa vào cạnh cửa xe, chăm chú nhìn xuống đất, cầm điếu thuốc, rít vào rồi lại thở ra, cả lúc cô đến gần anh cũng không phát hiện được. Trong tích tắc, Lâm Thiển không khỏi thấy lo lắng. Cho đến bây giờ cô còn không biết anh hút thuốc lá. Hoặc là, anh có hút, nhưng chưa bao giờ hút trước mặt cô. Nhất định có chuyện rồi!


“Cố Thành Kiêu.” Cô nhẹ nhàng gọi anh.

Cố Thành Kiêu khẽ giật mình, nhìn thấy cô vội vàng dụi tàn thuốc, thuận tay ném vào thùng rác bên cạnh. Anh rút chân đứng thẳng lên, ra vẻ phấn chấn nói: “Hôm nay anh dẫn em ra ngoài ăn cơm, đã xin phép bà nội rồi, có thích không?” Lâm Thiên cười cười, nhưng khi nhìn đến tàn thuốc nằm ngổn ngang bên cạnh thùng rác thì không cười nổi nữa.

Cô tiến lên, liếc mắt vào đống tàn thuốc kia hỏi: “Sao anh hút nhiều vậy?”

“Không có. Những điều kia không phải của anh là của người khác.” Tuy nói như vậy nhưng anh lại cúi xuống nhặt từng tàn thuốc ném vào thùng rác. Cảnh này khiến Lâm Thiển ngạc nhiên không thôi. Là người ưa sạch sẽ mà anh lại cúi xuống đi nhặt tàn thuốc dưới đất.

Đánh chết cô cũng không tin đây không phải thuốc anh hút.

“Anh đến bao lâu rồi?”

“Chưa lâu. Anh cho lão Trương tan việc rồi mới chờ em một lát thôi.” “Một lát thôi mà cũng chăm chỉ hút đến hơn năm điếu thuốc?”

Lâm Thiển bước đến, quan sát anh tỉ mỉ. Quầng thâm bao quanh vành mắt, chân mày nhíu chặt còn lưu lại nếp nhăn. Bây giờ anh có cố nở nụ cười thì cũng không xóa nổi dấu vết cau mày phẫn nộ kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận