Lấy Chồng Quyền Thế

Sở Dương rít thuốc rồi nhả khói, không nói gì.

Cảnh này trong đêm thu gió mát hiu hiu có một phong vị rất khác, dường như toát ra mấy phần đau thương, mấy phần tương tự và mấy phần bất đắc dĩ.

Vậy là chị họ thất tình thật sao? Lâm Thiển nghĩ thầm. Cô nhìn Cố Thành Kiêu, anh vẫn giữ vẻ mặt kín bưng như cũ, cũng chẳng cho cô chút gợi ý nào. Bầu không khí đột nhiên thoáng im ắng, cô cũng lúng túng. “Ha ha, có phải em hỏi bậy rồi không?” Cô vội gắp một miếng thịt bò nhét vào miệng, nước súp ứa ra đầy khoang miệng cô, “Oa, thịt bò này ngon thật.” Cách nói lảng sang chuyện khác này quá gượng gạo!

Anh ruột của Sở Dương chính là ba của Sở Mặc Phong. Hai anh em chênh lệch nhau đúng hai mươi tuổi, cho nên hai người cứ như người ở hai thời đại, không được gần gũi cho lắm.

Ngược lại, tuổi của cô và mấy anh em nhà họ Cố không chênh lệch nhiều, có quan hệ khá tốt với cháu trai Sở Mặc Phong. Cô trưởng thành từ nhỏ đến lớn với ba anh em nhà họ Cổ, là cục cưng của mọi người.

Cô và Cố Thành Kiêu bằng tuổi, chỉ lớn hơn anh có mấy tháng, cho nên quan hệ rất tốt.

Trước đó, cô mặc kệ người nhà phản đối mà dấn thân vào sự nghiệp điện ảnh. Nhưng sau khi bộc lộ tài năng rồi thì cô lại đột ngột tuyên bố rời khỏi ngành giải trí để mở quán ăn. Tuy nhiên, quán ăn cũng không kinh doanh thuận lợi, ba ngày đánh cá thì hai ngày phơi lưới.


Phong cách làm việc của cô hoàn toàn đi ngược lại với gia huấn chăm chỉ thiết thực của nhà họ Sở. Khi đó, ba mẹ cũng như anh ruột đều không ủng hộ cô, chỉ có Cố Thành Kiêu là chẳng nói năng gì, im lặng giúp cô một khoản tiền lớn để cô tiêu xài, mặc cô tự do. Cho tới hôm nay, anh cũng không hỏi cô sau này có dự định gì. Chính cô cũng không biết tương lai sau này sẽ ra sao. Lâm Thiển đá chân anh dưới gầm bàn, đúng lúc đó anh hỏi: “Chị muốn ở lại Marocco bao lâu?” “Không biết nữa, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, đến khi nào không muốn ở nữa thì thôi.” “Vậy cô Cả sẽ nhớ chị lắm.”

Sở Dương cười chua xót, rượu gặp tri âm ngàn chén ít, cô uống đến nghiện, lại uống cạn một chai.

Cố Thành Kiêu khéo léo khuyên nhủ: “Cô Cả và dượng đã lớn tuổi rồi, bớt làm bọn họ lo lắng đi.”

“Ý cậu là bảo chị mau chóng lấy chồng chứ gì?” Sở Dương thở dài, “Nhưng số chị không được may mắn như cậu, gặp được đúng người liền từ giã kiếp độc thân. Chị nghĩ cả đời này chị cũng không gặp được người đó.”

Lâm Thiển thật sự rất tò mò, buột miệng hỏi, “Chị, có phải chị thất tình không?” Sở Dương sững người, nhưng lập tức cười ha hả, “Người theo đuổi chị có thể xếp hàng dài từ trước cổng này đến Nam Cực đấy, em cảm thấy chị sẽ thất tình sao?”

Lâm Thiển không hoài nghi câu nói này. Phụ nữ xinh đẹp thùy mị, vừa cởi mở lại biết hưởng thụ cuộc sống như chị họ, thì dù có là con gái gia đình bình thường cũng sẽ được chào đón nhiệt tình.

Nhưng cô ấy nói cô ấy không thất tình, Lâm Thiên không tin. Say rượu làm tăng thêm lòng can đảm, huống hồ lá gan của cô không hề nhỏ, cô nói: “Thất tình thì sao chứ, cũ không đi thì mới không tới, trong tay Cố Thành Kiêu có mấy anh lính có tiền cường tráng đẹp trai, chị tha hồ mà chọn.”

“Khụ khụ...” Cố Thành Kiêu ho nhẹ hai tiếng để ngăn cô lại, thật là hết chuyện để nói mà.

Lâm Thiển khó hiểu nhìn anh, chẳng hiểu vì sao. Vẻ mặt Sở Dương rất phức tạp, thật lâu sau cô mới nói đùa, “Được đó Thành Kiều, trong đội cậu có ai đẹp trai hơn cậu không?”

Cố Thành Kiêu: “...”

Lâm Thiển tiếp lời: “Vậy thì không có rồi, đàn ông đẹp trai hơn chồng em vẫn chưa ra đời đâu, ha ha ha.”

Cố Thành Kiêu đỏ mặt một hồi. Được bà xã đại nhân khen, anh rất vui.


Sở Dương cũng cười, “Nhiều năm vậy rồi, đây là lần đầu chị thấy cậu ấy đỏ mặt đấy, quả nhiên vẫn là cô vợ trẻ lợi hại. Nếu người ta không đẹp trai như cậu ấy, vậy kém một chút cũng được.”

“Em nhớ ra rồi...” Lâm Thiển đảo cặp mắt đen láy, nghiêm túc nhớ lại rồi nói, “Có đấy, chẳng phải đội trưởng Tống cũng rất đẹp trai sao? Cố Thành Kiêu, giới thiệu đội trưởng Tổng cho chị họ đi, thế nào?”

Cố Thành Kiêu đỡ trán than thầm.

“Có phải Đội trưởng Tống tên là Tống Cảnh Du không?” Sở Dương hỏi.

“Vâng, lần trước mấy anh lính bọn họ đến giao lưu với đám bạn học của em. Cả đám bạn em đều thích Đội trưởng Tống, nhưng đáng tiếc Đội trưởng Tống không thích mấy cậu ấy.”. Cố Thành Kiêu rất lo âu, phụ nữ uống rượu vào nhất định không có chuyện tốt, đừng đến lúc đó lại khóc sướt mướt không ngừng.

Cho dù đã qua nhiều năm, chỉ cần nghe thấy tên anh là tim Sở Dương vẫn không tự chủ được mà đập thình thịch, giống như tình cảm sâu đậm bị đè nén đã lâu nay muốn phá vỡ chướng ngại. Cô rất rất rất muốn biết nhiều chuyện có liên quan đến anh hơn. “Vậy cũng được, giới thiệu cho chị đi, cho chị số điện thoại ngay bây giờ luôn!” Sở Dương hồi hộp nhìn Cố Thành Kiêu.

Thật ra cô đã có số điện thoại của anh. Cho dù cô có xóa khỏi di động thì cũng vô dụng, nó đã sớm khắc sâu trong lòng rồi. Chỉ là cô muốn tìm kiếm sự đồng ý và cổ vũ trên mặt Cố Thành Kiêu mà thôi.

Nhưng vẻ mặt anh lại lạnh nhạt, trừ lo lắng cho Lâm Thiển không biết lựa lời mà nói ra thì chẳng có gì khác.

Cũng đúng, người khác tán thành và cổ vũ tình cảm của bọn họ thì làm được gì? Là do chính anh đã bỏ rơi cô, chính anh đã vứt bỏ cô.


Nghĩ đến đây, tâm trạng của Sở Dương bỗng nhiên suy sụp, vừa uống bia vừa chảy nước mắt. Cô ngửa đầu tu ừng ực không ngừng, nước mắt cứ tuôn trào không nguôi. Lâm Thiên nhìn đến ngây người. Phong cách vẽ vời này biến đổi quá nhanh, mình nói sai gì sao? Cố Thành Kiêu than thở, giật lấy chai bia từ tay Sở Dương, “chị đừng uống nữa! Uống thế đủ rồi.” Sở Dương mất đi chai rượu giống như mất đi công cụ che giấu, khoanh tay lại mà gục đầu xuống.

Bờ vai cô run rẩy, cô vẫn đang khóc, hơn nữa còn khóc rất dữ dội. Lâm Thiển ngỡ ngàng, hỏi nhỏ, “Chị ấy sao vậy?” Cố Thành Kiêu lắc đầu với cô, dùng ánh mắt sâu xa và nghiêm túc ra hiệu cho cô đừng hỏi nhiều. Cô đành phải ngậm miệng. Lúc này khách khứa trong Tứ Hợp Viện đều đã dùng bữa xong ra về, sân nhà vốn yên tĩnh, lại càng trở nên yên tĩnh hơn. Gió đêm thổi qua, cảnh vật còn có phần hiu quạnh. Sở Dương ngẩng đầu lên, mặt đầm đìa nước mắt, lớp trang điểm đã nhòe đi, phấn mắt phai màu, đường kẻ mắt và lông mi nhem nhuốc, vành mắt cũng đen như mực. Nhưng dù thể cô vẫn đẹp như thường. “Tiểu Thiển, chị nói cho em biết, tên Tống Cảnh Du đó là một tên khốn nạn vô trách nhiệm với tình cảm. Đẹp trai thì có tác dụng khỉ gió gì, phải có tim chứ? Tim gan phèo phổi của anh ta đều bị chó ăn cả rồi, đồ vô lương tâm!” Cố Thành Kiêu: “...” Xong, lại nữa rồi!

Lâm Thiển: “...” Hóa ra quá khứ của hai người này còn có một cuộc tình khắc cốt ghi tâm.

Lâm Thiển vừa định lên tiếng thì đã bị Cố Thành Kiêu ngắn lại, anh nói rất thẳng thắn: “Trước hết cứ để chị ấy khóc cho đã, em ăn tiếp đi.”

Lâm Thiển: “...” Còn có kiểu này sao? Sở Dương vẫn đang khóc, nước mắt liên tục chảy thành dòng, Lâm Thiên nhìn cô như thế cũng ăn không vào.

Cô đặt đũa xuống, muốn thử khuyên nhủ cô ấy, “Chị à, đừng khóc nữa, lớp trang điểm đều nhòe cả rồi.”

Không khuyên còn được, khuyên xong Sở Dương lại càng khóc dữ dội hơn. Cố Thành Kiêu: “...” Haizz, ai bảo em không nghe lời anh! Lâm Thiển: “...” Em sai rồi ông xã!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận