Lấy Chồng Quyền Thế

Lâm Thiển vừa thọc lét anh vừa phàn nàn, Cố Thành Kiêu trở tay không kịp liền xoay người đè cô

xuống. Đúng vậy, lúc sinh nhật cô chẳng biết anh đi công tác ở đâu, đừng nói là quà, ngay cả việc ở bên cạnh tối thiểu nhất cũng không có. Cô còn chưa nói đến sinh nhật mình không có ai ở bên cạnh, vậy mà anh ở đây oán trách sinh nhật không có quà. Nếu mang ra so sánh, anh càng có vẻ như ích kỷ và già mồm hơn.

Cố Thành Kiêu vốn muốn cho cô hổ thẹn một chút, ai ngờ kịch bản đảo ngược, khiến bản thân mình cảm thấy vô cùng có lỗi và áy náy.

“Là anh tự lấy đá đập vào chân mình! Thật ra anh chỉ đùa với em thôi, không thật sự muốn quà của em đâu.”

Nhìn dáng vẻ giải thích trịnh trọng của anh, Lâm Thiển bỗng nâng mặt anh lên, cười nói: “Ha ha ha, đồ ngốc, đương nhiên là em biết chứ. Nhưng quả thật em không để ý hôm nay là sinh nhật anh, thành thật xin lỗi... Sinh nhật vui vẻ, chồng yêu!”

Sau đó, cô kéo cổ anh xuống, chu môi hôn thật mạnh lên mặt anh, “Muahh!” Cố Thành Kiêu cười khanh khách như trẻ con. Trước đây khi còn độc thân, anh hoàn toàn không biết cảm giác bật cười từ đáy lòng là gì. Còn bây giờ, Lâm Thiển luôn có thể làm anh cười vào bất kỳ lúc nào và ở bất cứ nơi đâu.

Trước đây anh từng mắc chứng lãnh cảm, đó là một chứng bệnh cảm xúc, lúc nặng nhất phải nhờ vào thuốc. Mà bây giờ Ninh Trí Viễn đã thông báo là anh lành bệnh rồi.


Bây giờ anh là người có tình cảm, có cảm xúc, cũng có ham muốn tình dục như bao người đàn ông bình thường khác.

Anh đã không còn tâm bệnh nữa.

Cố Thành Kiêu ôm lấy cô, cười xấu xa, nói: “Lại đây, để vi phu phục vụ phu nhân tắm rửa.” Bọn họ đang định vào phòng tắm thì điện thoại không đúng lúc vang lên. Đã muộn thế này, trừ điện thoại của đơn vị ra thì còn ai gọi điện cho anh? Sắc mặt anh trầm xuống, có phần không muốn nghe. Lâm Thiển hiểu chuyện, vỗ vai anh: “Em tự tắm được, anh nghe điện thoại đi.” Cố Thành Kiêu vô cùng bất đắc dĩ, thế nhưng không còn cách nào khác. Lâm Thiển nhanh chóng vọt vào phòng tắm, nghĩ đến anh rất có thể phải đi, lồng ngực cô liền ngột ngạt đến khó chịu. Không dám để anh chờ quá lâu, cô tùy tiện tắm rửa vài cái rồi đi ra ngay. “Phải đi rồi sao?” Cô dâu môi, tỏ vẻ không nỡ. Cố Thành Kiêu cười, cố ý trêu cô, “Ừm, phải đi rồi, buộc em vào thắt lưng mang đi cùng được không?”

“Hả?”

Anh dở khóc dở cười giơ điện thoại lên, nói: “Là cái tên Cổ Nam Hách thất đức! Cậu ta đang mở party trên tầng cao nhất, nói là biết chúng ta cũng đang ở khách sạn này, nhất định muốn chúng ta lên đó. Cậu ta sẽ đưa quần áo tới cho chúng ta ngay.” “...” Có người anh nào mà nói em trai mình thất đức không hả? “Sao chú ấy biết chúng ta ở đây?” “Cậu ta nói là nhìn thấy hai người giống chúng ta, kiểm tra ghi chép của khách sạn thì thấy đúng là chúng ta

đây thật.” “Hả? Lý lịch của khách ở khách sạn này dễ tra vậy sao?”

Cố Thành Kiêu mắng mỏ: “Nói đúng hơn là ỷ vào thân phận chủ khách sạn để tra lý lịch của khách. Thật quá đáng!”

“ÉC... Khách sạn này là của chú ấy?” “Đúng vậy.” “Vậy mà còn thu tiền của chúng ta? Đi, chúng ta đi tìm chú ấy đòi lại tiền”

Lâm Thiển thay lễ phục mà Cổ Nam Hách chuẩn bị cho. Đó là một bộ váy màu lam mộng ảo rất nổi bật, may bằng chất liệu sa-tanh đẹp tuyệt. Cố Thành Kiêu cũng vọt vào phòng tắm thay quần áo mới. Trang phục của anh khá đơn giản, áo sơ mi trắng, quần tây đen cơ bản. Chỉ là cái nơ có vẻ hơn sến súa vì cùng màu với váy lễ hội.

Nếu là trước đây thì có đánh chết anh cũng không ăn mặc phóng túng thế này.

Lúc này, trong phòng tiệc ở tầng cao nhất của khách sạn. Cố Nam Hách bặt vô âm tín hơn nửa năm, đây là buổi tiệc đầu tiên tập hợp các “thần tiên” trong năm nay, cho nên vô cùng náo nhiệt. Mọi người đều ủng hộ, bạn bè đều dẫn người yêu tới. Lúc Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển đi lên, trai gái đều tu tập chơi đùa ở bể bơi, cho nên có rất ít người chú ý tới bọn họ.

Bể bơi mà, đương nhiên không thể thiếu bikini, Lâm Thiển lập tức kéo Cố Thành Kiêu quay lại, đồng thời cảnh cáo: “Không được nhìn bên đó, chúng ta ở đây ăn chút gì đó là được rồi.”


Cố Thành Kiêu bật cười, “Được, dù sao anh nhìn em cũng đủ rồi.” “... Khụ khụ, Thủ trưởng Cố à, ở ngoài anh có thể chú ý đến lời nói và hành động của mình được không? Nhất cử nhất động của anh đều là biểu tượng quốc gia đấy.” Nghiêm nghị giáo huấn anh như thế, đoán chứng chỉ có mình cô dám làm. Anh vừa định lên tiếng thì bên tai vẳng đến giọng nói của Cố Nam Hách, “Anh Hai, chị Hai nhỏ.”

Cố Thành Kiêu chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc cực nhanh. Lâm Thiển hơi oán giận hỏi: “Chú Út, sao chú cứ phải thêm chữ nhở vào cuối câu vậy? Chú không thấy như thế sẽ càng làm anh chú già hơn sao?”

“Phụt... ha ha ha.” Cố Nam Hách bật cười giòn tan.

Khóe miệng cứng đờ của Cố Thành Kiêu giật một cái, có cảm giác bị cô chà đạp nhưng lại không có cách nào tức giận, thật là ức chết Lâm Thiên nhìn dáng vẻ rạng rỡ của Cố Nam Hách thì trêu: “Ở, chú Út, sao chú còn ăn mặc chỉnh tề vậy? Bể bơi bên đó đồng người thế kia, sao chú không đến góp vui? Tôi mà đến, tuyệt đối sẽ đẹp hết phần người khác.”

Cố Nam Hách: “Ha ha, được đó, anh Hai, đi thôi, chúng ta cùng đi khoe cơ bụng.”

Lâm Thiển cuống cuồng, vội giữ chặt Cố Thành Kiêu lại, sợ anh bị cướp đi, “Chú muốn thì đi một mình đi, anh ấy không đi được. Đàn ông đã kết hôn không hợp với party đồ tắm.”

Cố Nam Hách: “Ha ha ha ha, anh Hai, vợ anh đúng là làm em cười chết đi được!”

Cố Thành Kiêu cười như không cười, vẫn cao ngạo lạnh lùng như cũ. Anh nhìn Cố Nam Hách, hỏi nghiêm túc: “Công ty mới vận hành ổn định không lâu mà cậu đã ra ngoài ăn chơi đàng điếm, làm vậy nhìn được sao? Có thể tập trung vào công việc không hả?”

Cố Nam Hách oan ức nói: “Năm nay em làm mệt muốn chết, đàm phán thành công mấy hạng mục lớn, anh phải cho em có dịp thư giãn chứ. Em đầu được như anh, về nhà là có thể nạp điện, độc thân như em chỉ có thể hẹn hò bạn bè thôi.” Câu “về nhà là có thể nạp điện” khiến Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển lập tức nghĩ đến những hình ảnh không thể miêu tả. Cố Thành Kiêu rất biết che giấu cảm xúc, nhưng Lâm Thiên thì không làm được. “A ha, cái gì kia, hai người trò chuyện đi, em vào toilet chút.” Mặt sắp bỏng rồi, cô phải dập lửa cho mau. “Có muốn anh đi chung với em không?”


“Không cần không cần, hai người trò chuyện đi.”

Lâm Thiển liền quay người xua tay chạy mất.

Cố Thành Kiêu cứ nhìn theo cho đến khi cô biến mất ở góc cua. Cố Nam Hách cười nói: “Anh, có thể mà, người cũng đã vào trong.” Cố Thành Kiêu liếc xéo cậu ta một cái, cậu ta lập tức giơ tay đầu hàng, “Em im”

Sau khi Lâm Thiển rời khỏi, bầu không khí giữa hai anh em lập tức trở nên căng thẳng. Cố Thành Kiêu lấy

một ly rượu từ nhân viên phục vụ, nhấp một ngụm, khóe mắt lướt quanh một vòng, vô cùng thận trọng hỏi thăm: “Lâm Bồi có tìm cậu không?”

Cố Nam Hách: “Có tìm, không ngoài dự đoán của anh! Ông ta cũng muốn kiếm một chén canh từ hạng mục Hoa Cảnh Thành. Em nên làm thế nào cho bước tiếp theo?”

“Trước tiên cậu cứ giả vờ đồng ý, nhưng đừng vướng vào bất kỳ lợi ích nào.” “Em hiểu rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận